Nghĩa phụ sẽ không nghĩ tới, nhỡ đâu khi hắn tỉnh lại, Đại Phụng bại cục đã định? Ừm, thực đến lúc đó, Hứa Thất An cùng Hoài Khánh quá nửa sẽ không hồi sinh hắn... Nam Cung Thiến Nhu chậm rãi thở phào một hơi.
Hắn nhìn về phía thị vệ trưởng, nói:
“Hôm nay cường giả siêu phàm đều đang chinh chiến, Vân Châu quân tổn binh hao tướng, đưa quân tới Ung Châu, là cơ hội tuyệt hảo tập kích bất ngờ Vân Châu?”
Thị vệ trưởng cười nói:
“Ta cảm thấy có thể!
“Bệ hạ nói, Hứa Bình Phong kia tính toán không bỏ sót, sẽ không cho Đại Phụng cơ hội đánh lén Vân Châu. Nhưng hắn không thể biết chi trọng kỵ binh này dưới trướng Nam Cung Kim la. Dù sao ngay cả Ngụy Công cũng không nhớ nổi các ngươi.”
Nam Cung Thiến Nhu thở ra một hơi thật dài:
“Tốt! Nuôi quân ngàn ngày, dùng binh nhất thời, ta bây giờ liền dẫn binh nam hạ.”
Thị vệ trưởng ôm quyền nói:
“Chúc Nam Cung Kim la khải hoàn!”
...
Quan Tinh lâu.
Dưới màn đêm, Ngụy Uyên đứng ở bên cạnh đài bát quái, quan sát kinh thành đang ngủ say.
Hắn đầu tiên là nhìn xa phía nam, trầm ngâm không nói.
Sau đó nhìn phía Đông Bắc, cau mày.
Hắn đã sống lại trở về, phong ấn Nho Thánh liền phá rồi, Vu Thần lại khôi phục trạng thái ban đầu, phá vỡ phong ấn là chuyện sớm hay muộn.
Bây giờ nghĩ đến, nếu lúc trước chưa giết đến tổng đàn Vu Thần giáo, trước mắt Vu Thần đã hoàn toàn phá vỡ phong ấn.
“Cổ Thần phá vỡ phong ấn cũng không xa nữa, Tây Vực vị kia, đến nay trạng thái không rõ, nhưng nghĩ hẳn tình huống so với Cổ Thần cùng Vu Thần tốt hơn rất nhiều, đại kiếp nạn sắp tới.”
Ngụy Uyên tiếp theo xoay người, nhìn biên cảnh phía Bắc.
“Tiểu tử thối, ngay cả Lạc Ngọc Hành cũng thành song tu đạo lữ của ngươi.”
Thật ra, hắn bây giờ đã trong mơ hồ đoán được Hứa Thất An muốn mưu tính cái gì, chỉ là chưa nói cho Hoài Khánh.
Sau khi cười mắng một câu, Ngụy Uyên nhẹ nhàng nói:
“Ngươi làm tốt lắm.”
Đương nhiên không phải chỉ chuyện sau khi ngủ Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân, lại ngủ với quốc sư Đại Phụng.
Hứa Thất An có thể ở sau hắn, gánh vác Đại Phụng, điều này tốt lắm.
...
Ung Châu thành.
Ung Châu thành đã đóng thành mấy ngày, dân chúng, sĩ tốt trong thành, tất cả không thể vào, không thể ra.
Thủ quân đầu tường ngày đêm tuần tra, chiến sĩ Ám Cổ tộc của Cổ tộc đảm đương thám báo, ở trong bóng ma giám thị nhất cử nhất động của Vân Châu quân.
Chỉ cần không tới gần Vân Châu quân, chiến sĩ Ám Cổ tộc chính là thám báo bí ẩn nhất.
Mấy ngày nay, toàn bộ Ung Châu thành bao phủ ở trong không khí thấp thỏm lo âu, nhất là dân chúng trong thành, hàng ngày muốn ra khỏi thành chạy trốn. Đám mật thám Thiên Cơ cung ở trong thành châm ngòi thổi gió, chế tạo khủng hoảng, cổ động dân chúng làm loạn, tấn công cửa thành.
Ung Châu bố chính sứ Diêu Hồng khó có thể quản thúc, bởi vì trong giai tầng dân chúng, quý tộc muốn rời Ung Châu thành, bao gồm chính bản thân hắn.
Ai cũng biết Ung Châu không thủ được nữa. Sau khi Tầm Châu thất thủ, tinh nhuệ cuối cùng của Đại Phụng không đủ năm ngàn, lui giữ Ung Châu.
Chỉ bằng chút binh lực này, làm sao ngăn cản Vân Châu quân như hổ rình mồi ngoài thành.
Cuối cùng giải quyết chuyện này là Hứa nhị lang, hắn mang Diêu Hồng giết đi, sau đó để thủ lĩnh Thi Cổ bộ mang Diêu Hồng chuyển hóa thành con rối, ổn định quan trường Ung Châu trước.
Lấy cờ hiệu làm giàu bất nhân, mang mấy hào môn quậy dữ nhất tịch thu tài sản và giết cả nhà, mang kẻ gây chuyện bắt lại chém đầu trước đám đông, lại dùng tài vật, lương thực xét nhà đoạt được cứu tế dân chúng, ở trước lều phát cháo lấy ba tấc lưỡi không xương vẽ cái bánh cho dân chúng.
Hứa nhị lang tài ăn nói cực kỳ lợi hại, rất am hiểu mê hoặc lòng người, chỉ là bình thường dùng để phun người mà thôi, đổi lại mà nói, phun người có thể phun xuất thần nhập hóa như thế, đúng là chứng minh cho tài ăn nói tốt.
n uy cùng sử dụng, dân chúng trong thành quả nhiên an phận hơn rất nhiều.
Hứa nhị lang chấm dứt công tác tuần thành, quay về doanh trại, thấy Ninh Thải Vi mang theo sĩ tốt, gánh từng thùng cá vào phòng bếp.
Cá này là dưới sông Ung Châu thành vớt lên, trừ ăn, nó còn là một vị “thuốc”, nói chuẩn xác, da cá là một vị thuốc, chuyên dùng để trị liệu bỏng da.
Bởi vì hỏa pháo, dầu hỏa các loại nguyên nhân, người bị bỏng trong Đại Phụng quân rất nhiều.
Vết thương trị liệu muộn, rất nhanh sẽ ghẻ lở, nhiễm trùng, cuối cùng chỉ có chết, mà dược liệu ít không có khả năng để toàn bộ người bị thương đều có thể được cứu chữa.
Vì thế Ninh Thải Vi phát minh da cá chữa bỏng, chỉ cần ở chỗ bỏng bọc da cá, liền có thể phòng ngừa nhiễm trùng.
Đây quả thật là biện pháp Ninh Thải Vi mới có thể nghiên cứu ra.
Hứa nhị lang vào doanh trại, đang đi về phía phòng mình, trên đường gặp lão sư Trương Thận.
“Ngươi tới vừa đúng lúc!”
Trương Thận trầm giọng nói:
“Tòa truyền tống trận kia trong doanh trại, vừa truyền đến chưởng ấn thái giám trong cung, là bệ hạ phái tới. Ta đi triệu tập toàn bộ tứ phẩm bàn bạc.”
Ung Châu thành làm chủ thành trung tâm của Ung Châu, Tôn Huyền Cơ có ở nơi này xây dựng đài truyền tống, truyền tống trận nhiều nhất chỉ có thể truyền tống đất một châu.
“Chuyện gì?”
Hứa nhị lang hỏi.
Sắc mặt Trương Thận lập tức trở nên khó coi: “Bệ hạ có chỉ, bảo chúng ta ngay trong đêm rút khỏi Ung Châu.”
Sắc mặt Hứa nhị lang cũng trầm xuống.
Trương Thận sở dĩ đi ra tập kết cao thủ tứ phẩm, cùng với một ít tướng lĩnh quyền vị nặng, là vì chỉ lệnh rút lui quá mức trọng đại, mà từ chức quan mà nói, hắn chỉ là phụ tá của Dương Cung, không phải người có thể làm chủ.
Dương Cung có thể làm chủ hôn mê bất tỉnh, sống chết khó liệu, một vị khác có thể làm chủ, bị Hứa nhị lang làm thịt rồi.
Từ Thanh Châu đến Tầm Châu, một đường chinh chiến sát phạt, vị thư sinh văn nhược bề ngoài tuyệt sắc này, trong lòng tích góp lệ khí khó có thể đánh giá.
Đặt ở trước kia, cho Hứa nhị lang mười lá gan, cũng không dám giết một vị thừa tuyên bố chính sứ tòng nhị phẩm.
Trong loạn thế, mạng người như cỏ rác, cũng không phải chỉ dân chúng, quan viên, sĩ tốt đều như thế.
Rất nhanh, trừ tướng lĩnh đang ở cương vị, toàn bộ cao tầng bị triệu tập ở trong đại viện chỉ huy sứ của doanh trại.
Trong những người này, có vài vị bang chủ, môn chủ của Võ Lâm minh, có Sở Nguyên Chẩn Hằng Viễn Dương Thiên Huyễn đám thủ lĩnh nghĩa quân, có Dương Nghiễn Trần Anh đám võ tướng nhậm chức trong triều đình, cũng có tướng lĩnh thủ quân Thanh Châu ban đầu tu vi không cao, nhưng kinh nghiệm lãnh binh đánh trận phong phú.
Đáng giá nhắc tới là, nguyên Thanh Châu đô chỉ huy sứ Chu Mật, vị này trừ Dương Cung, chức quan cao nhất, đã hy sinh ở Tầm Châu.