Buổi trưa, trọng kỵ binh đang chạy chầm chậm, bỗng phát hiện một mảng bóng ma thật lớn bao phủ đến.
Nam Cung Thiến Nhu ngẩng đầu, nheo mắt, cũng không kích động, ngược lại khóe miệng hơi nhếch lên.
Ngự phong thuyền khổng lồ hạ xuống ở phía trước trọng kỵ quân, bảy người đứng mép thuyền, một người trong đó đưa lưng về thương sinh.
Nam Cung Thiến Nhu nhìn người nào đó sắc mặt lạnh lùng, thiếu biểu cảm, cười nói:
“Đã lâu không gặp!”
Dương Nghiễn khẽ gật đầu.
Phó tướng bừng tỉnh đại ngộ, vỗ đầu, kinh hỉ nói:
“Thì ra ngài là đang chờ trợ thủ.”
Nam Cung Thiến Nhu nhếch khóe miệng:
“Ngươi có thể nghĩ đến sơ hở, Ngụy Công sẽ không nghĩ tới?”
Chỉ cần trọng kỵ binh rời khỏi tòa quân trấn bỏ hoang kia, bị vượt qua ba người ngoài thấy, thuật che chắn thiên cơ tự giải, lúc này, nghĩa phụ sẽ nhớ lại mình lưu lại là một mũi trọng kỵ binh.
Lấy trí tuệ nghĩa phụ, chỉ cần nhớ lại trọng kỵ quân, như vậy toàn bộ sơ hở trong kế hoạch, hắn đều sẽ ở trong đầu lấp đầy, bù lại.
Ví dụ như thiếu vũ khí công thành, ví dụ như tốc độ hành quân chậm chạp vân vân.
Nam Cung Thiến Nhu theo Ngụy Uyên nhiều năm như vậy, đối với Ngụy Uyên chút lòng tin này vẫn là có.
Dương Thiên Huyễn đứng khoanh tay, đưa lưng về trọng kỵ quân, thản nhiên nói:
“Một vạn người, phải vận chuyển ba lượt, dự tính trước hoàng hôn ngày mai đến Vân Châu, nhưng, chúng ta muốn đi không phải Bạch Đế thành.”
Nam Cung Thiến Nhu nhíu mày nói:
“Không phải Bạch Đế thành?”
Hắn đã từ chỗ thị vệ trưởng của Hoài Khánh biết được, một chi kia của năm trăm năm trước, lúc bắt đầu mùa đông, đã ở Bạch Đế thành xưng đế.
Dương Nghiễn không phải người thích nói chuyện, nhìn thoáng qua Trần Anh bên cạnh, người sau cười ha ha nói:
“Vân Châu không có khả năng có cường giả siêu phàm, hơn nữa đại quân chủ lực bắc thượng phạt Phụng, lưu lại thủ quân cho dù không ít, cũng sẽ không nhiều. Bọn họ khẳng định có thủ đoạn phòng bị rút củi dưới đáy nồi, như vậy, lấy tình huống Vân Châu mà nói, sẽ là thủ đoạn gì?”
Nam Cung Thiến Nhu hơi trầm ngâm, giật mình nói:
“Nấp ở trong núi, dựa vào cửa ải hiểm trở, dựa vào địa thế, liền có thể ngăn cản binh lực gấp mười lần mình.”
Hắn nhìn Trần Anh, chậc chậc nói:
“Ngươi tiểu tử này đầu óc còn rất hữu dụng.”
Trần Anh nhếch miệng:
“Là trong túi gấm Ngụy Công lưu lại nói, ta không cần động não, Ngụy Công nói như thế nào, ta liền làm như thế đó. Lúc trước thảo phạt Tĩnh Sơn thành, không phải như vậy sao, dù sao chưa từng thua.”
Hắn nói xong, vỗ vỗ mép thuyền, cười nói:
“Dương Thiên Huyễn phụ trách tìm người, chúng ta ngồi pháp khí này trực tiếp đổ bộ, một lần hành động hốt cả ổ phản quân.”
Dương Thiên Huyễn thuận thế nói:
“Tay mời trăng sáng hái sao trời, thế gian nào có người như ta.
“Đừng nói nhảm, mau mau đi lên.”
Giọng điệu hắn có chút vội vàng, hận không thể lập tức khải hoàn, sau đó đốc xúc sử quan Hàn Lâm viện, mang chiến dịch này viết vào trong sách sử Đại Phụng.
Tên cũng nghĩ sẵn rồi:
《 Hứa tuy ngông cuồng, vong Hứa tất Huyễn —— Dương Thiên Huyễn kết thúc Vân Châu phản loạn 》
Hứa đã có thể là Hứa Bình Phong, cũng có thể là Hứa Thất An, một từ hai nghĩa.
...
Hôm sau, kinh thành.
Trời tờ mờ sáng, gió lạnh thổi tới trên mặt, đã không rét lạnh bằng nửa tháng trước.
Văn võ bá quan ở trong tiếng trống, xuyên qua ngọ môn, qua cầu Kim Thủy, dựa theo chức quan ở quan trường, đứng nghiêm bậc thang, chư công thì vào Kim Loan điện.
Nữ đế vẫn chưa để chư công đợi lâu, rất nhanh đã mặc long bào, đầu đội mũ miện, khí chất uy nghiêm lạnh lùng, được thái giám nâng, chậm rãi đi lên ngai vàng.
Sau tấu đối bình thường, Hoài Khánh nheo mắt phượng, nhìn chư công trong điện, nói:
“Hôm qua, trẫm đã lệnh đám người Dương Cung rút khỏi Ung Châu, lui giữ kinh thành, việc bố trí phòng ngự, còn vất vả các ái khanh hỗ trợ.”
Giọng của nàng trong trẻo lạnh lùng, ngữ điệu thong thả, như là đang nói một việc nhỏ không đáng kể.
Nhưng nghe vào trong tai chư công, lại như sét đánh giữa trời.
Trong nháy mắt, trong lòng dâng lên khủng hoảng cùng phẫn nộ hầu như sắp mang bọn họ nuốt chửng.
Phẫn nộ bởi nữ đế chuyên quyền độc đoán, bảo thủ.
Lui giữ kinh thành?
Nhưng kinh thành nếu không giữ được thì sao!
Ung Châu to như vậy, nói nhường là nhường?
Cái này không phải tư thông với địch sao!
“Bệ hạ sao có thể hồ đồ như vậy?” Thủ phụ Tiền Thanh Thư vừa sợ vừa giận:
“Mấy vạn tướng sĩ lấy mạng ra liều, mới thủ được Ung Châu, mới hạ hết tinh nhuệ kẻ địch, sao có thể chắp tay nhường cho phản quân.”
“Bệ hạ là muốn để chuyện xưa năm trăm năm trước tái diễn sao.” Người cấp tiến nặng lời hơn một chút.
“Hồ đồ, hồ đồ mà!” Cấp sự trung nghề nghiệp bình xịt thì không nể mặt, nổi giận nói:
“Bệ hạ là muốn mang cơ nghiệp tổ tông chắp tay nhường cho người ta sao! Bệ hạ làm sao đối mặt liệt tổ liệt tông.”
Suýt nữa muốn mắng ra hôn quân, hạng đàn bà quả nhiên không thể làm việc lớn loại lời này.
Không trách chư công tâm thái bùng nổ, bởi vì kẻ địch đã đánh tới cửa nhà. Trước kia Vân Châu phản quân khí thế hùng hổ, đánh xong Thanh Châu đánh Ung Châu, các chư công bụng có thi thư khí tự hoa, mỗi người đều có tĩnh khí.
Nhưng đó là vì Thanh Châu cũng tốt Ung Châu cũng thế, dù sao còn chưa tới kinh thành.
Mà bây giờ, lui không thể lui, kinh thành phá, toàn bộ xong hết, đã liên quan đến ích lợi thiết thân, an nguy sinh mệnh.
Cũng có bộ phận người là tức giận Hoài Khánh làm việc không thương lượng, quyết định quan trọng như vậy thế mà lại chuyên quyền độc đoán, họa quốc!
“Các khanh an tâm một chút chớ nóng!”
Trong ánh mắt nữ đế trong trẻo như đầm nước che giấu trêu tức rất tốt, sở dĩ trước đó giấu diếm, chính là vì để bách quan kinh thành đập nồi dìm thuyền, như vậy mới có thể ngưng tụ lòng người, ngưng tụ tài lực vật lực.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cần khiến văn võ bá quan nhìn thấy hy vọng thắng lợi.
Nếu không chính là chơi với lửa có ngày chết cháy.
Trong điện, tiếng ồn ào thoáng ngừng lại.
Chư công vẫn vẻ mặt phẫn uất, hoặc sợ hãi, hoặc lo lắng, giác ngộ không cao chút, đã bắt đầu suy tư về tương lai đại thế đã mất, lấy tư thế ra sao đi theo địch.
Nữ đế thản nhiên nói:
“Trẫm muốn dẫn tiến một vị cố nhân cho chư công.”
“Dẫn tiến” và “Cố nhân” là từ ngữ tự mâu thuẫn, khiến chư công có chút khó hiểu.
Nữ đế nhìn phía cửa chính Kim Loan điện, cao giọng nói:
“Tuyên, Ngụy Uyên!”
Chư công bỗng nhiên quay đầu, thấy trong sắc trời sáng sủa, một người áo xanh bước qua bậc cửa cao cao. Hắn hai bên mai hoa râm, trong đôi mắt ẩn chứa tang thương năm tháng lắng đọng ra.
Hắn đi qua một cái thảm thật dài, tựa như đi qua một đoạn thời gian dài lâu, một lần nữa tới trước mặt chư công.
Nam nhân này, đã trở lại!