“Nguyên Sương ra mắt thẩm thẩm!”
Hứa Nguyên Sương thuận theo chào hỏi, khuôn mặt thanh tú nở rộ nụ cười.
“Ra mắt thẩm thẩm.”
Hứa Nguyên Hòe chào hỏi khá đông cứng.
“Ừm!”
Thẩm thẩm khẽ gật đầu, không mặn không nhạt lên tiếng.
Nàng vốn đang muốn gõ vài câu, ra oai phủ đầu, nhưng thấy bộ dáng đại tẩu rưng rưng, lòng lại mềm.
Cơ Bạch Tình liền nói ngay:
“Sau này các con cứ ở lại phủ đi, đại ca các con đã an bài chỗ ở, mẹ bên này dẫn các con qua đó.”
Hứa nhị lang nhíu nhíu mày, nghiêng đầu liếc Hứa Linh Nguyệt một cái.
Hứa Linh Nguyệt mỉm cười đứng dậy, vừa đón Hứa Nguyên Sương, vừa nói:
“Không phiền bá mẫu, những việc nhỏ này, vẫn là để Linh Nguyệt làm thay đi.”
Khi nói chuyện, Hứa Linh Nguyệt đã kéo tay Hứa Nguyên Sương, tươi cười thân thiết:
“Nguyên Sương tỷ tỷ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hôm nay vừa thấy, quả nhiên không tầm thường. Còn có Nguyên Hòe đệ đệ, tuấn tú lịch sự, thật sự như đại ca nói, thiên phú siêu tuyệt.”
Hứa Tân Niên lắc đầu bật cười:
“Linh Nguyệt, người trong nhà thì đừng nói những lời khách sáo này, muội chưa từng bước chân ra ngoài cửa, tại sao lại nói ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
Hứa Linh Nguyệt quay đầu gắt:
“Nhị ca chớ nói này nói nọ người ta.
“Đại ca từng nói mà, Nguyên Sương tỷ tỷ cùng Nguyên Hòe đệ đệ, một là thuật sĩ, một là võ giả, ở Ung Châu lộ chút thân thủ, liền suýt nữa khiến đại ca thiệt thòi lớn. Đại ca là thiên tài hiếm thấy, hôm nay nhất phẩm võ phu.
“Vậy nhị ca nói, Nguyên Sương tỷ tỷ cùng Nguyên Hòe đệ đệ không đảm đương nổi một câu ngưỡng mộ đại danh đã lâu của muội tử?”
Hứa Tân Niên nghe vậy, gật gật đầu:
“Quả thật thiên phú dị bẩm, ài, nghe nói Nguyên Hòe cũng sắp tứ phẩm rồi, hổ thẹn hổ thẹn.”
Hứa Nguyên Sương cứng ngắc ở tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết nên lấy vẻ mặt gì ứng đối.
Hứa Nguyên Hòe hơi cúi đầu, càng thêm hổ thẹn.
Đây là mang chuyện bọn họ từng đối phó Hứa Thất An trắng trợn xốc lên.
Trước kia theo đám người Cơ Huyền đối phó Hứa Thất An, bây giờ Vân Châu không còn nữa, lại tới đầu nhập vào... Phàm là người cần mặt mũi, đều sẽ xấu hổ đến hận không thể chui vào kẽ đất.
Cơ Bạch Tình sắc mặt xấu hổ, gượng cười nói:
“Nguyên Sương cùng Nguyên Hòe không hiểu chuyện, trước kia quả thật làm sai rất nhiều chuyện.”
Hứa Linh Nguyệt dịu dàng nói:
“Xin lỗi là được rồi.”
Mộ Nam Chi ôm hồ ly non trong lòng, xem say sưa.
Nàng đương nhiên có thể nhìn ra Hứa Linh Nguyệt đang ra oai phủ đầu cho đệ đệ muội muội của tiểu súc sinh, ngoài xem diễn xem say sưa, lại có chút hoang mang, trong ấn tượng, Hứa Linh Nguyệt không nên cường thế như vậy.
Ừm, hẳn là Hứa nhị lang dạy con bé, nhị lang là người đọc sách, sở trường nhất đấu đá... Mộ Nam Chi làm ra phán đoán.
Hứa Thất An nhìn lướt qua Hứa Nguyên Sương cùng Hứa Nguyên Hòe sắc mặt đột nhiên đỏ lên, cho cái bậc thang, thản nhiên nói:
“Hai đứa đi tắm rửa trước một cái, đổi bộ quần áo sạch sẽ.”
Hứa Linh Nguyệt u oán liếc đại ca một cái, tiếp lời:
“Muội dẫn bọn họ đi.”
Chỗ ở của Hứa Nguyên Sương cùng Hứa Nguyên Hòe được an bài ở trong nhà tiếp giáp, không ở cùng một chỗ với bọn họ.
Cơ Bạch Tình sao có thể để Hứa Linh Nguyệt tiếp tục bắt nạt con cái của mình, vội nói:
“Không cần, ta dẫn bọn nó đi.”
Tiếp theo, nói với Hứa Thất An:
“Ninh Yến, bữa tối đến mẹ... Đến ta bên này ăn đi, ta nấu cho con mấy món Vân Châu.”
Nàng tâm tính mâu thuẫn đã muốn thân cận con trưởng, lại không dám tới gần.
Chủ yếu là Hứa Thất An chưa bao giờ gọi nàng một tiếng mẹ.
Nàng liền không dám tự cho mình là mẹ.
Hứa Thất An gật đầu:
“Được.”
Nhìn theo mẹ đẻ mang theo đệ đệ muội muội rời khỏi, Hứa Thất An quay sang nhìn về phía tiểu lão đệ, nói:
“Đi thư phòng, có việc nói với đệ.”
Hai huynh đệ tới thư phòng của Hứa Thất An, sau khi đóng cửa lại, Hứa Thất An nói:
“Ngày mai đệ viết cái sổ con, hỏi một chút bệ hạ muốn lập Giám chính khác hay không. Mấy đệ tử của Giám chính đang tranh vị trí này.”
Hắn mang mấy người bọn Dương Thiên Huyễn “tranh đấu” nói một lần.
Hứa Tân Niên gật đầu, nói:
“Đệ đột nhiên có cái ý tưởng, Hộ bộ đang đau đầu vì tiền trợ cấp tướng sĩ Cổ tộc chết trận. Không bằng bảo Ti Thiên Giám bỏ ra chỗ bạc này, nói cho bọn họ, ai bỏ nhiều bạc, bệ hạ liền hướng vào người đó.
“Đương nhiên, hướng vào chỉ là hướng vào, cũng không phải nhất định sẽ phong người đó làm Giám chính.”
Dù sao Ti Thiên Giám có tiền.
Đây là muốn vặt lông dê Ti Thiên Giám nha... Hứa Thất An nghĩ nghĩ, cảm thấy là ý kiến hay.
“Vừa lúc, ta sắp tới sẽ đi Nam Cương một chuyến, mang Linh m đón về, tiền trợ cấp liền do ta đưa đi.”
Tán gẫu xong chính sự, Hứa Thất An “Hắc” một tiếng:
“Về sau có náo nhiệt để xem rồi, mẹ đẻ này của ta cũng không phải đèn cạn dầu, bà ấy bây giờ tâm tư không ở trên trạch đấu, chỉ muốn cải thiện quan hệ với ta, chờ về sau thích ứng cuộc sống Hứa phủ.
“Bà ấy cùng Linh Nguyệt muội tử đấu tranh sẽ đặc biệt thú vị. Ồ đúng rồi, Vương Tư Mộ cũng không phải đèn cạn dầu, hai đứa sau khi thành thân, chậc chậc, về sau ta cũng không cần đi câu lan nghe khúc, chỉ xem nữ quyến cả nhà này chém giết, cảm xúc vô cùng.
“Vậy mới có chút bộ dáng gia tộc lớn chứ, trạch đấu cũng đấu không nổi, tính là hào môn cái gì?
“Trước kia sao, là trong núi không có hổ, thẩm thẩm con khỉ này làm đại vương.”
Hứa Tân Niên ha ha một tiếng:
“Đúng vậy, ở trước Tư Mộ, còn có Lâm An điện hạ, còn có Lạc Ngọc Hành, rất náo nhiệt đó. Đại ca, đệ đặc biệt chờ mong ca cùng Lâm An điện hạ kết hôn, ca nói quốc sư có thể xách kiếm đại náo một trận hay không?”
Không, còn có Mộ Nam Chi, thậm chí càng nhiều hơn... Vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa của Hứa Thất An dần dần biến mất, phất tay áo nói:
“Mỏ nhọn!
“Ngươi tên phế vật thiên phú hạng hai đếm ngược này.”
Hứa Tân Niên bị chọc đến chỗ đau, cũng phất tay áo hừ lạnh một tiếng.
Trong lòng nói thầm một câu: Ta ít nhất mạnh hơn Linh m.
...
Cơ Bạch Tình dẫn con cái đi vào chỗ ở, sau khi an bài phòng, liền lệnh hạ nhân nấu nước, chuẩn bị cho bọn họ tắm rửa.
“Về sau không có việc gì đừng qua bên kia, bớt trêu chọc Linh Nguyệt. Hai đứa các con trước kia đối địch Ninh Yến, con bé đều nhớ ở trong lòng, hai huynh muội chi thứ hai rất bảo vệ Ninh Yến, Tiểu Như khờ như vậy, sao có thể dạy ra khuê nữ lợi hại như thế.”