“Sư phụ, khi nào ăn cơm vậy, con đói rồi.”
Dưới tảng đá truyền đến tiếng của Hứa Linh m.
“Mặt trời lặn thì có thể ăn cơm.”
Lệ Na nói xong, cũng khiêng lên một tảng đá lớn vượt qua ngàn cân, hai thầy trò ở trên đường núi gập ghềnh bước đi như bay.
Hứa gia có con gái mới trưởng thành, lực bạt sơn hề khí cái thế... Hứa Thất An yên lặng ôm mặt, thẩm thẩm nếu biết con gái út mình một lòng muốn bồi dưỡng thành tiểu thư khuê các, biến thành hào kiệt đại hiệp vai có thể khiêng đỉnh, sẽ là tâm tình như thế nào?
“Hò dô hò dô!”
Hứa Linh m vừa bước đôi chân ngắn nhỏ, vừa phối hợp tiết tấu cho bản thân.
Bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm quen thuộc:
“Có mệt hay không?”
Hứa Linh m ngẩn ra một phen, đôi chân ngắn nhỏ cứng đờ, tiếp theo, tảng đá sáu bảy trăm cân bị ném đi, lộ ra Tiểu Đậu Đinh mặt tròn xoe.
“Đại oa ~ “
Hứa Linh m quát to một tiếng, trên khuôn mặt khờ khạo nở rộ nụ cười, hai tay cắm ở sau hai bên hông, cúi đầu, hướng tới Hứa Thất An phát động bò tót húc.
Bịch bịch bịch... Mặt đất lưu lại hai dãy vết chân nhỏ.
“Có nhớ đại ca không?”
Hứa Thất An xách lên sau gáy Tiểu Đậu Đinh, mang nó xách ở giữa không trung.
“Có!”
Hứa Linh m dùng sức gật đầu một cái, bổ sung nói:
“Cũng nhớ cha với mẹ, còn có tỷ tỷ, còn có, còn có...”
“Còn có nhị ca!” Hứa Thất An nhắc nhở.
“Còn có nhị oa.” Hứa Linh m biết nghe lời phải.
Bên kia, Lệ Na buông tảng đá lớn trên vai, kinh ngạc nói:
“Nhanh như vậy?”
Nàng lúc gần bữa trưa truyền thư với Hứa Thất An, bây giờ mặt trời còn chưa xuống núi, hắn đã từ kinh thành tới Nam Cương, ở giữa vắt ngang qua mười mấy vạn dặm.
Hứa Thất An mang Tiểu Đậu Đinh thả xuống, nó quả thật không có vấn đề, từ thân thể đến ý thức đều không thấy khác thường, bản mạng cổ cũng giống với trước khi hắn rời khỏi, nhiều lắm là lớn mạnh hơn rất nhiều.
Bộ dáng không giống bị Cổ Thần ăn mòn.
Bản mạng cổ của Tiểu Đậu Đinh, ngoại hình tương tự mãng xà bỏ túi, dài bằng một ngón tay, cơ bắp cuồn cuộn.
“Linh m, muội nói trong mơ con côn trùng lớn kia dạy muội đánh nhau?”
“Vâng!”
“Đánh như thế nào? Biểu thị một lần cho đại ca ca nhìn xem.”
“Muội quên rồi.”
“...”
Hứa Thất An thầm nhủ, Cổ Thần nếu thật sự thu ngươi làm đệ tử, vậy nó chính là mắt bị mù.
Đề cập đến an nguy của em gái út, hắn không lãng phí thời gian, lập tức lấy ra nho quan mang theo, cũng lấy ra hai tờ giấy, trước dùng khí cơ điểm hỏa một tờ trong đó.
Xẹt ~
Trang giấy ghi lại Ngôn Xuất Pháp Tùy thiêu đốt, Hứa Thất An búng khẽ nho quan, ngâm tụng nói:
“Giờ phút này không thể tồn tại lực lượng “Di Tinh Hoán Đấu”.”
Khoảnh khắc nói ra miệng, nho quan nhộn nhạo ra những vòng thanh quang, khiến giờ phút này tràn ngập hạo nhiên chính khí, thêm vào lực lượng của Ngôn Xuất Pháp Tùy.
Cổ Hứa Thất An tê rần, nhận thấy được Thất Tuyệt Cổ đang sợ hãi, gặp áp chế.
Lúc này, hắn thấy Hứa Linh m “ai da” một tiếng, đè cổ, kêu lên:
“Có sâu cắn muội.”
Nó cũng đau... Trong lòng Hứa Thất An trầm xuống, lại một lần nữa mang Hứa Linh m xách lên, lòng bàn tay dán sát vào sau gáy, một lần này, hắn thấy bản mạng cổ của Tiểu Đậu Đinh xuất hiện khác thường.
Nó từ mãng xà phiên bản bỏ túi, biến thành một con côn trùng bảy đốt đỏ như máu.
Giống Thất Tuyệt Cổ như đúc!
Khác nhau là, Thất Tuyệt Cổ là màu ngọc trắng, mà côn trùng bảy đốt trong cơ thể Linh m là màu đỏ tươi tượng trưng khí huyết.
Mặt khác, côn trùng bảy đốt màu đỏ chỉ có hình dáng, không có sáu loại cổ thuật khác.
Đệch... Trong lòng Hứa Thất An nói tục, Cổ Thần muốn mang Linh m bồi dưỡng thành vật chứa?
Vù!
Tờ giấy thứ hai thiêu đốt, Hứa Thất An lấy “thuật bói” của vu sư, kèm theo ngày sinh tháng đẻ của Hứa Linh m, bói toán cát hung gần đây của nó.
Quẻ tượng phản hồi Hứa Linh m trong thời gian tương lai không ngắn, vận thế xuôi gió xuôi nước.
Điều này làm trong lòng Hứa Thất An hơi an tâm, hắn biết Cổ Thần là có thể che chắn bói toán, mà quẻ tượng biểu hiện ra thước đo thời gian sẽ không quá dài, nhưng vậy là đủ rồi, sắp tới không có việc gì là tốt rồi.
Hắn sắp tới sẽ mang Hứa Linh m đi.
Nhưng, xuất phát từ ổn thỏa, hắn khẳng định cần cố vấn nhân sĩ chuyên nghiệp.
“Thế nào thế nào!”
Lệ Na liên tục hỏi, lâu không gặp, tiểu bạch bì lại có dấu hiệu một lần nữa tiến hóa thành tiểu hắc bì.
“Đến, ôm chặt đại ca!”
“Nói hai ba câu nói không rõ...” Hứa Thất An lắc lắc đầu:
“Ta mang Linh m đi tìm Thiên Cổ Bà Bà trước, quay về sẽ nói tỉ mỉ với ngươi.
“Đến, Linh m, ôm chặt đại ca.”
Hứa Linh m không là đứa con nít lúc trước bám chân hắn trèo lên trên nữa, nhẹ nhàng nhảy, ôm lấy cổ Hứa Thất An, liền mang mình treo ở trước ngực đại ca.
“Ầm” một tiếng, Hứa Thất An như một viên đạn pháo, bắn về phía bầu trời, trong giây lát liền biến mất không thấy.
Hứa Linh m thấy hoa mắt, liền phát hiện mình đi tới một căn nhà hơi cũ nát, đỉnh đầu là giếng trời vuông vắn.
Tiếp theo, nó chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng thay hình đổi vị, dịch dạ dày cuồn cuộn.
“Đại oa, muội muốn ói...”
Tiểu Đậu Đinh tuyên bố xong, phun một ngụm nước chua ở trong lòng Hứa Thất An.
Sau khi ói xong, Tiểu Đậu Đinh nhìn nước chua dính đầy ngực đại ca, lớn tiếng nói:
“Ồ, thịt muội ăn vào sao lại biến thành như vậy.”
Nó cố ý làm ra vẻ mặt khoa trương, ý đồ phân tán sức chú ý của đại ca, để hắn quên chất bẩn ở ngực là mình ói.
Hứa Thất An xoa đầu nó, ánh mắt thì nhìn về phía Thiên Cổ Bà Bà từ trong phòng đi ra.
“Chúc mừng!”
Thiên Cổ Bà Bà cười nói:
“Trung Nguyên từ sau Võ Tông, chưa từng có nhất phẩm võ phu.”
Hứa Thất An gật đầu đáp lại, thuận tay mang Tiểu Đậu Đinh ném tới, “Bà bà, bà nhìn nó chút nữa!”
Thiên Cổ Bà Bà vươn quải trượng, dẫn dắt Tiểu Đậu Đinh chậm rãi rơi xuống đất, tay phải khô gầy thăm dò ở cổ con bé, lập tức biến sắc.
“Đây có phải Thất Tuyệt Cổ hay không?”
Hứa Thất An hỏi.
Thiên Cổ Bà Bà trầm giọng nói:
“Cổ Thần muốn mang Lực Cổ trong cơ thể nó bồi dưỡng thành Thất Tuyệt Cổ, giống với con kia trong cơ thể ngươi. Nhưng, lúc này mới vừa tạo cơ sở mà thôi. Cách bản trưởng thành còn xa.”
Chỉ có hình dáng, trên bản chất vẫn như cũ là Lực Cổ, nhưng có cơ sở cất chứa sáu loại cổ thuật... Hứa Thất An trong nháy mắt dọn sạch uế vật ở ngực, nói:
“Lúc trước bà bà chưa phát hiện?”
Thiên Cổ Bà Bà nhẹ nhàng lắc đầu:
“Cổ Thần phẩm cấp cao hơn ta, ta nhìn không thấu nó che lấp, ngươi là như thế nào phát hiện.”