Lý Diệu Chân quả thật miệng khô lưỡi khô, phổi nóng như lửa thiêu.
Đạo môn cho dù thân thể gầy yếu nữa, đến cảnh giới tứ phẩm, cũng đã sớm ích cốc, mấy tháng không ăn không uống cũng không sao.
Nhưng thân thể của nàng bị thương, đang ở trạng thái suy yếu.
Uống hết một chén nước ấm, Lý Diệu Chân như trút được gánh nặng “phù” ra một hơi, hỏi:
“Đây là đâu, Hứa phủ sao?”
“Nơi này là Ti Thiên Giám, Thải Vi sư muội hàng ngày tới bắt mạch cho ngươi, thánh tử ngày ngày sơ tán nguyên thần lực quá dư thừa cho ngươi, phòng ngừa thức hải ngươi căng nứt.” Tô Tô ngồi trở lại bên cạnh bàn, tiếp tục đọc truyện của nàng.
Lý Diệu Chân nhắm mắt nội thị, nguyên thần của nàng cứng cỏi cường đại, như là sắt thép rèn luyện vô số lần.
Thân thể tuy suy yếu, nhưng không đáng ngại lắm.
“Theo lý thuyết, ta có thể trùng kích siêu phàm cảnh, đáng tiếc ta không thể lĩnh ngộ thái thượng vong tình.” Lý Diệu Chân thở dài nói.
m Thần tấn thăng Dương Thần, yêu cầu cơ bản nhất đó là đủ cứng cỏi.
Sư tôn lúc trước đút cho nàng viên đan dược kia, hôm nay dược lực đã hấp thu hết, tạo ra cơ sở kiên cố cho nàng.
“Thánh tử nói, Kim Liên đạo trưởng cố ý thu ngươi vào môn hạ Địa Tông, tu hành công đức.” Tô Tô lật qua một tờ, tiếp tục nói:
“Lấy công đức của chủ nhân, tấn thăng tam phẩm dễ như trở bàn tay, chỉ xem ngươi có nguyện ý hay không.”
Lý Diệu Chân trầm ngâm một lát, cười nói:
“Tự nhiên nguyện ý.”
Tô Tô nhẹ nhàng thở ra, thản nhiên nói:
“Ta còn tưởng ngươi sẽ nói: Ta không có hứng thú đối với Địa Tông, ta chỉ muốn đi Nhân Tông.”
Lý Diệu Chân kinh ngạc nói:
“Vì sao?”
Tô Tô mặt gian:
“Nói như vậy, ngươi tương lai nghiệp hỏa quấn thân, liền có đủ lý do tìm Hứa Ninh Yến song tu rồi. Tuy ta là tiểu thiếp của Hứa Ninh Yến, nhưng nếu chủ nhân cũng thích hắn, vậy ta làm nha hoàn của hồi môn cũng không ngại.”
“Đi đi đi!”
Lý Diệu Chân gắt nàng một trận, ánh mắt dừng ở trên truyện, thuận miệng hỏi:
“Đọc sách gì vậy?”
Nghe vậy, lông mày lá liễu của Tô Tô dựng ngược, nói:
“Trên sách kể là chuyện xưa một người đọc sách tên là Hứa Ninh Yến, sau khi tên đề bảng vàng, vứt bỏ người vợ tào khang, ham vinh hoa phú quý, cưới công chúa.”
Lý Diệu Chân đương nhiên có thể nghe ra ý ở ngoài lời của nàng, nhíu mày nói:
“Đã xảy ra chuyện gì.”
Tô Tô hừ hừ nói:
“Hứa Ninh Yến ngày mai sẽ thành thân với Lâm An công chúa.”
Lý Diệu Chân ngây người.
...
Năm Hoài Khánh thứ nhất, hai mươi bảy tháng hai.
Nên nhập trạch, cầu tự, kết hôn.
Trời tờ mờ sáng, cách lúc đội ngũ đón dâu rời phủ còn mấy canh giờ, hai bên trục đường chính từ Hứa phủ đến hoàng thành đã sớm đứng đầy dân chúng xem lễ.
Toàn bộ kinh thành đều biết Hứa Ngân la sắp thành thân với Lâm An công chúa.
Làm Định Hải Thần Châm của Đại Phụng, trấn quốc chi trụ trong cảm nhận của dân chúng, hôn lễ của Hứa Ngân la tự nhiên là được chú ý, khắp chốn mừng vui.
Một ngày này, từ ngoại thành đến nội thành, tám cổng thành mở lều cháo, phát cháo ba ngày.
Hoàng cung, Thiều m cung.
Thái hậu sai người cẩn thận kiểm kê một lần vật phẩm hồi môn, có ngọc trai trang sức, chín con gà cảnh năm màu, một chiếc mũ phượng bốn con phượng hoàng; Áo thêu chim trĩ một chiếc; ngọc bội ngọc trai một bộ; Một cái đai vàng, có ngọc long quan, thụ ngọc hoàn, bắc châu quan hoa lược hoàn, thất bảo quan hoa lược hoàn...
Đồ cưới cực nhiều, đều là dựa theo quy cách cao nhất chuẩn bị.
Trừ Lâm An thân phận tôn quý, thân phận phò mã Hứa Thất An cũng khiến hoàng gia không dám chậm trễ, không dám sơ suất.
Việc này vốn nên là hoàng hậu lo liệu, ngại là Hoài Khánh sau khi đăng cơ, hoàng hậu của Vĩnh Hưng đế liền phế đi, hôm nay đứng đầu hậu cung vẫn như cũ là thái hậu.
Thái hậu cũng không ngại mệt. Từ sau khi Ngụy Uyên sống lại, nàng cười ngày càng nhiều, không mọi chuyện lạnh nhạt như trước kia nữa.
Lại thêm Trần thái phi giam lỏng ở hậu cung, Vĩnh Hưng giam lỏng ở Ti Thiên Giám, đều là người không ra được, thái hậu như thế nào cũng phải tiếp nhận việc này, nàng cho dù không thương Lâm An, cũng phải cân nhắc thái độ của Hứa Thất An.
Sau khi kiểm kê xong mọi thứ, thái hậu dẫn theo một đám cung nữ, vào phòng ngủ của Lâm An.
Nàng muốn xem tân nương tử chuẩn bị xong chưa.
Chỗ ngủ của công chúa, màn che buông xuống, đàn hương lượn lờ.
Cửa phòng ngủ mở rộng, các cung nữ trong Thiều m cung bôn tẩu bận rộn, trước gương trang điểm, Lâm An ngồi thẳng lưng, chăm chú nhìn mình trong gương đồng.
Nữ tử trong gương má mượt mà, là một quả trứng ngỗng đường cong mịn, sau khi đánh phấn kẻ lông mày, dung mạo trở nên càng thêm tinh xảo, có thần.
Ngoài ra, cung nữ khéo tay ở trán nàng vẽ mai hoa trang*, vì thế công chúa điện hạ vốn quyến rũ đa tình, liền có thêm một khí chất diễm mà không tục, mị mà không yêu.
(*): hình vẽ nhỏ như bông hoa, hay vẽ ở giữa 2 hàng lông mày của phụ nữ thời cổ
Trong cuộc đời nữ tử, sẽ có một lần cơ hội nhìn thấy mình mũ phượng khăn quàng vai.
Nàng chờ được rồi.
Càng may mắn là, tân lang là người mình thích, người có tình sẽ thành thân thuộc.
“Điện hạ gần đây văn tĩnh hơn rất nhiều, nhịn vất vả hay không?” Đại cung nữ thay nàng chải đầu, cười hỏi.
Điện hạ bình thường líu ríu, hoạt bát đỏng đảnh, càng tới gần hôn kỳ, càng học làm cành vàng lá ngọc văn tĩnh dịu dàng.
“Thái hậu từng nói, gả làm vợ người ta, thì không thể tùy hứng nữa.”
Lâm An thở dài: “Ta cứ giả vờ đi, ngày sau chậm rãi lộ nguyên hình là được.”
Đang nói, thái hậu ung dung quý giá dẫn theo cung nữ đi vào, nhìn lướt qua mũ phượng trên bàn, thản nhiên nói:
“Chuẩn bị như thế nào rồi?”
Đại cung nữ bên người Lâm An sau khi thi lễ, cung kính nói:
“Đợi nô tỳ chải đầu xong cho điện hạ, liền đại công cáo thành.”
Thái hậu đi đến bên bàn trang điểm, liếc qua Lâm An duyên thầm động lòng người, đột nhiên nhíu mày:
“Vì sao không khai diện?”
Cái gọi là “khai diện”, là dùng sợi bông ngũ sắc cạo đi lông tơ trên mặt cho tân nương, để tân nương trở nên càng thêm trắng nõn xinh đẹp.
Đại cung nữ khó xử nhìn nhìn Lâm An.
Người sau nhíu lại đôi lông mày tinh xảo, “Mẫu hậu, đau, đau lắm...”
Thái hậu khẽ gật đầu, đảo qua một đám cung nữ trong phòng, giọng điệu bình thản:
“Điện hạ không khai diện, các ngươi mỗi người hai mươi roi. Chậm trễ giờ lành, hết thảy phái đến Hoán Y cục.”
Các cung nữ hoa dung thất sắc.
Vì thế lại tẩy hết trang dung công chúa, mấy cung nữ đồng lòng hợp sức, sau một phen ép buộc, rốt cuộc xử lý xong.
Thái hậu đánh giá Lâm An da mặt ửng đỏ, khóe mắt rưng rưng, hài lòng gật đầu:
“Không tệ, đây mới là da như mỡ đông, vô cùng mịn màng.”