Hứa Linh Nguyệt lộ ra nét giật mình, “Con khỉ này có thể đọc tâm? Nội dung vừa rồi là quả nhiên là tiếng lòng của Lâm An, a, ngu xuẩn, nàng cho rằng nhớ thương đại ca chỉ có bệ hạ quốc sư cùng Lý Diệu Chân?
“Dì Mộ mặt dày mày dạn ở nhà trong lòng tám phần cũng yêu mến đại ca, còn có Chung Ly thường xuyên giả bộ nhu nhược giả bộ đáng thương, muốn nói nàng không ngưỡng Mộ đại ca, ta cũng không tin. Cũng chỉ Lệ Na và Ninh Thải Vi biết mỗi ăn, không có đầu óc gì thoáng an toàn chút, Lâm An công chúa tâm tư quá nông cạn rồi, là người rất dễ ứng phó... Đợi một chút, con khỉ có thể đọc tâm, ta ta ta, ta cái gì cũng chưa nghĩ...”
Khuôn mặt xinh xắn của Hứa Linh Nguyệt trắng bệch, nhìn chằm chằm Viên hộ pháp.
Viên hộ pháp hướng nàng gật đầu, như đang nói —— Sẽ không để ngươi thất vọng.
“Tâm của vị cô nương này nói cho ta biết...”
Viên hộ pháp nói xong, trong phòng tân hôn một mảng tĩnh mịch.
Mọi người đều nhìn Hứa Linh Nguyệt, trong đó bao gồm Lâm An, Lệ Na cùng Ninh Thải Vi bị Hứa Linh Nguyệt “vũ nhục”, đầu óc đơn giản.
Chỉ có Hứa Linh m đang tại vui vẻ lăn lộn ăn lạc.
Sắc mặt trắng bệch của Hứa Linh Nguyệt dần chuyển sang ửng đỏ, đỏ tới mức bên tai tím phát sáng, môi nàng nhẹ nhàng run run, mang theo một tia âm rung nói:
“Ta, ta thân thể không khoẻ, về phòng nghỉ ngơi trước.”
Che mặt mà đi.
Mà ở trước khi Viên hộ pháp mở miệng, Hoài Khánh phản ứng nhất trí không khác lắm với Hứa Linh Nguyệt, rõ ràng đây là một con khỉ có thể nhìn thấu lòng người, nàng theo bản năng tự hỏi:
“Hứa Ninh Yến muốn dùng con khỉ này gây rối? Vì cưới Lâm An, hắn đã bất chấp thủ đoạn, khó trách con khỉ này vừa đến, Lạc Ngọc Hành liền không nói chuyện nữa, xem ra là từng chịu đau khổ.
“Tốt xấu là Lục Địa Thần Tiên, song tu đạo lữ cưới niềm vui mới, thế mà không đại náo một hồi, sức chiến đấu thậm chí không bằng Hứa Linh Nguyệt tiểu nha đầu này...”
Không xong... Trong lòng Hoài Khánh trầm xuống.
Viên hộ pháp như bình sứt không sợ mẻ nhìn Hoài Khánh:
“Tâm của bệ hạ nói cho ta biết...”
Vì thế, mọi người lại thương hại nhìn về phía Hoài Khánh, ánh mắt Lạc Ngọc Hành không, quốc sư lạnh lùng như sương:
“Bệ hạ ghế rồng còn chưa ngồi vững đâu, đã muốn thoái vị nhường cho người hiền?”
“...” Hoài Khánh hít sâu một hơi, liếc Viên hộ pháp một cái thật sâu, phẩy tay áo bỏ đi.
Đây là con gái của ta? Đây là Linh Nguyệt? Trong đầu thẩm thẩm cùng nhị thúc chỉ còn ý nghĩ này.
Lúc này, Viên hộ pháp đã nhìn về phía Cơ Bạch Tình, con ngươi xanh thẳm nhìn thấu lòng người:
“Tâm của phu nhân nói cho ta biết: Ta sớm biết mà, trong nhà này khó đối phó nhất chính là Linh Nguyệt con bé này. Nó thế mà nói Mộ Nam Chi ngưỡng mộ Ninh Yến, nữ, nữ nhân này một đống tuổi rồi, lại vẫn mến con ta, đáng hận!”
Cơ Bạch Tình chấn động lảo đảo một cái, vừa xấu hổ vừa tim đập nhanh, miễn cưỡng cười nói:
“Ta mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi trước.”
Hứa Nguyên Sương kéo đệ đệ, vẻ mặt hoảng sợ theo phía sau mẫu thân:
“Chúng ta cũng đi trước.”
Các nàng không có tu vi mạnh như vậy, có thể mạnh mẽ kiềm chế ý niệm, sẽ luôn không tự giác phát tán tư duy.
Mộ Nam Chi nghiến răng nghiến lợi nói:
“Ta về phòng!”
Nàng sợ mình không khống chế được xúc động mắng chửi người, ở trong đầu miệng phun hương, như vậy sẽ chỉ làm nàng càng thêm mất hết thể diện.
Vì sao nói Hứa gia khó đối phó nhất là Linh Nguyệt? Rõ ràng đương gia chủ mẫu mới là nhân vật dữ dội tâm cơ thâm trầm, am hiểu đấu đá mà... Vương Tư Mộ hầu như là theo bản năng, hiện lên ý nghĩ này.
Tiếp theo, thân thể mềm mại của nàng run lên, lắp bắp nói:
“Ta, ta cái gì cũng chưa nói, ta cái gì cũng chưa nói.”
Mọi người không khỏi nhìn về phía Vương đại tiểu thư, sau đó nhìn về phía Viên hộ pháp —— Nàng đã nói cái gì?
Viên hộ pháp con ngươi xanh thẳm trong suốt, không chứa cảm tình lặp lại tiếng lòng của Vương Tư Mộ.
Thẩm thẩm trợn mắt cứng lưỡi, khó có thể tin nhìn con dâu tương lai, mình rõ ràng đối với nó tốt như vậy.
Xong rồi... Vương Tư Mộ tuyệt vọng nhìn Hứa nhị lang một cái, che mặt mà khóc, chạy khỏi phòng tân hôn.
Nghiệp chướng... Hứa nhị lang đuổi theo.
Con khỉ này tựa như tu hành Tha Tâm Thông, ừm, nhìn thấu các phàm nhân nhỏ yếu này không thành vấn đề, nhưng ta thân là nhị phẩm, hắn định là nhìn không thấu... A Tô La mắt sáng như đuốc, đã đoán ra Viên hộ pháp tu hành là Phật môn Tha Tâm Thông.
Khóe miệng hắn khẽ nhếch, cảm thấy cực thú vị, khi đảo qua thành viên Thiên Địa hội, bỗng nhiên nghĩ đến bọn họ mới vừa rồi trầm mặc.
Bọn họ vừa rồi không nói cho ta biết, là muốn để con khỉ đọc ra nội tâm của ta, để ta không xuống đài được, a, trừ số 6 Hằng Viễn bị Phật môn tẩy não, trong Thiên Địa hội không một ai lương thiện, Tha Tâm Thông ta cũng biết một chút, tiểu đạo mà thôi, cho rằng có thể khiến ta bị ngã? Ngây thơ...
Trong lúc ý niệm lóe lên, A Tô La liếc thấy con ngươi xanh thẳm của Viên hộ pháp đang nhìn chằm chằm mình.
Sau đó, hắn liền nghe thấy con khỉ nói:
“Con khỉ này tựa như tu hành Tha Tâm Thông, ừm, nhìn thấu những phàm nhân nhỏ yếu này không có vấn đề, nhưng ta thân là nhị phẩm, hắn định là nhìn không thấu...”
Sau khi đọc xong, thấy A Tô La chợt sắc mặt âm trầm, Viên hộ pháp vẻ mặt quyết tuyệt lợn chết không sợ nước sôi, giống như khi bước vào phòng tân hôn, đã có giác ngộ hy sinh lẫm liệt.
A Tô La yên lặng rời đi.
Lúc này, đám người Võ Lâm minh đã lui đến nhà ngoài, chắp tay nói:
“Hứa Ngân la, chúng ta về trước, đừng tiễn!”
Ào ào, một đám người nhanh chóng tản ra, tranh nhau rời khỏi.
Không thể mất hết mặt mũi... Chu Quảng Hiếu cùng Tống Đình Phong thừa dịp con khỉ còn chưa nhìn mình, đi theo phía sau đám người Võ Lâm minh, hoảng hốt đào tẩu.
Thẩm thẩm đen mặt, ôm lấy Tiểu Đậu Đinh trên giường, không nói năng gì bỏ đi.
Mà lúc này, nhị thúc đã đào tẩu trước một bước, hắn sợ mình sẽ nhịn không được nghĩ phương pháp sử dụng chính xác của quýt xanh.
Nơi đây không nên ở lâu.
Lần này nháo động phòng, không biết bao nhiêu người không có cách nào làm người nữa, Hứa Ninh Yến đây là giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm... Sau đêm nay, Viên hộ pháp sống không nổi nữa, trốn về Nam Cương đi... Sở Nguyên Chẩn cùng Kim Liên đạo trưởng uống hết bầu rượu, chắp tay, làm bạn rời đi.
Trong nháy mắt, phòng tân hôn náo nhiệt người đi nhà trống, chỉ còn lại Lý Linh Tố cùng Dương Thiên Huyễn, cùng với hồ ly tinh ôm Bạch Cơ ngồi ở trên ghế, bắt chéo chân.
Tiếp đó chính là Tôn Huyền Cơ và Viên hộ pháp, còn có Lâm An ngồi ở bên giường, còn chưa từ trong cái chết về mặt xã hội giãy thoát ra được.