Hứa Thất An thầm nhủ vậy cũng không được, song tu bí pháp của ta không thể bị một con nhóc như ngươi chơi miễn phí.
Vì thế đuổi nàng ra ngoài.
Lâm An toàn bộ hành trình chưa mở miệng, nhưng âm thầm thở phào, nàng đương nhiên cũng không hy vọng ở dưới mí mắt cung nữ động phòng cùng Hứa Ninh Yến.
Phòng cưới an tĩnh lại, Lâm An cuộn mình thân mình, vẫn không nhúc nhích.
Hứa Thất An nghe thấy giai nhân bên người trái tim điên cuồng đập thình thịch.
Thân là tài xế già, hắn hiểu được lúc này phải làm trấn an nhất định, không thể lái xe vào thẳng, vì thế nhẹ nhàng nói:
“Điện hạ, còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không?”
Lâm An mím môi, đảo tròng mắt, nhỏ giọng nói:
“Trên tiệc bên hồ hoàng thành.”
Hứa Thất An cười nhạo nói:
“Không sai, nàng muốn chơi trò nổi bật cưỡi linh long, kết quả bị nó chấn động rớt xuống nước.”
Lâm An véo hắn một cái, hầm hừ nói:
“Khi đó chàng vẫn là người hầu của Hoài Khánh.”
Nàng quả nhiên không khẩn trương như vậy nữa.
Hai người tiếp tục trò chuyện, tán gẫu tới thùng vàng đầu tiên của Hứa Thất An, là ở trước mặt linh long phát cuồng cứu Lâm An, Lâm An thay hắn hướng Nguyên Cảnh Đế đòi được.
Lúc ấy Hứa gia sống rất túng quẫn, chính là khoản ban thưởng đó, đã giảm bớt tài chính quẫn bách của Hứa gia.
Sau đó nữa, Lâm An luôn cách vài bữa mượn lý do tặng hắn vàng bạc, lúc ấy Hứa Thất An chỉ là một đồng la nho nhỏ.
Nói rồi nói, Hứa Thất An cảm khái nói:
“Điện hạ, ta nợ nàng rất nhiều, ta phải nghĩ cách trả hết.”
Lâm An ngẩng lên cái cằm trắng như tuyết, khôi phục trạng thái ngày xưa, hầm hừ một tiếng:
“Chàng muốn trả như thế nào?”
Hứa Thất An trầm ngâm, khi Lâm An cho rằng hắn sẽ nói “dùng cả đời trả hết”, nàng nghe thấy Hứa Thất An giọng trầm thấp nói:
“Một lần trả hết!”
Thừa dịp Lâm An trợn to mắt, mờ mịt, hắn vén lên áo trong của Lâm An, lộ ra thân hình như rắn nước nhu nhược không có xương, mịn màng trắng bóng.
Quả nhiên là thân hình như rắn nước cực phẩm... Trong lòng Hứa Thất An thầm than một tiếng.
Lâm An khi đi đường, dáng người lay động, eo nhỏ uốn éo đặc biệt có phong tình, Hứa Thất An đoán quá nửa là cực phẩm, chỉ là ngày thường mặc bảo thủ, không thể tận mắt thấy.
Bây giờ hắn đã nghiệm chứng phán đoán của mình.
Cái mông nho nhỏ không lớn, nhưng thắng ở xứng đôi với dáng người, tỉ lệ rất hoàn mỹ...
Có một số nữ nhân mông to, nhưng tỉ lệ chỉnh thể lại không tốt, ngược lại thiếu mất mỹ cảm.
So sánh với Hoa Thần và quốc sư đồi núi chập chùng, Lâm An vẫn trẻ tuổi chút, nhưng so với Ninh Thải Vi sân bay thì mạnh hơn nhiều...
Không bao lâu, dưới giường liền vứt đầy áo đơn, cái yếm cùng quần lót, phân tán đầy đất.
Hứa Thất An nhấc lên eo Lâm An, để nàng hướng mặt ra bên ngoài, đưa lưng về phía mình.
... Lâm An vội vàng nằm thẳng, không nhúc nhích, xấu hổ đỏ mặt, tức giận nhìn hắn:
“Chàng, chàng không thể như vậy.”
“Vì sao?” Hứa Thất An hỏi lại.
“Ma ma không phải dạy như vậy, chàng, chàng không theo quy củ, ta không động phòng với chàng.” Lâm An lớn tiếng nói.
Uy hiếp xong, nàng lại nhỏ giọng thương lượng, nhỏ như muỗi kêu nói:
“Ta, ta có thể dạy chàng, ta hôm qua theo ma ma học rất nhiều.”
Dạy ta?! Hứa Thất An thầm nhủ, nàng một con gà con vô lăng cũng chưa từng sờ, dạy ta tay đua xe chuyên nghiệp này? Tính vũ nhục thật mạnh, nàng được nàng tới.
“Điện hạ, chiêu thức không có cố định, không cần cổ hủ như vậy.”
Hứa Thất An hướng dẫn từng bước nói: “Khi nàng mang toàn bộ chiêu thức hiểu rõ trong lòng, nàng sẽ phát hiện mình đẩy ra một cánh cửa thế giới mới.”
Đêm nay, Hứa Thất An mở ra cho Lâm An cánh cửa thế giới mới.
...
Hôm sau.
Hứa phủ, lão Trương gác cổng mở ra cửa phủ, ngây cả người.
Trước cổng Hứa phủ treo ba người, trên người đều treo hai mảnh vải, người nọ bên trái đội nón, tấm vải trên người viết:
Tay mời trăng sáng hái sao trời, Đại Phụng phá sản đệ nhất nhân.
Trên thân người nọ ở giữa treo miếng vải viết:
Đệ tử không nên thân, khi sư diệt tổ.
Trên thân người nọ bên phải treo tấm vải viết:
Ta là người bạc tình thế gian, Thiên tông thánh tử Lý Linh Tố.
Trên đường người đi đường không nhiều, nhưng cũng không ít, đứng ở ven đường chỉ trỏ.
“Các ngươi đây là...”
Lão Trương ngây người, thầm nhủ đây không phải ba vị khách quý của Hứa phủ sao, sao bị treo ở trước cổng?
Lý Linh Tố, Miêu Hữu Phương mặt không biểu cảm, một bộ vẻ mặt “sống không ý nghĩa gì nữa”.
Dương Thiên Huyễn chiếm tiện nghi, hắn đội nón.
Sắc trời vừa sáng, trong không khí xen lẫn sự se lạnh của đêm qua, mặt đường ngoài Hứa phủ ướt sũng, phiến đá bị sương sớm thấm ướt hết.
Dân trồng rau gánh hoa màu tươi mới đi ngang qua, thấy đám người vây quanh ngoài Hứa phủ, liền ghé qua xem náo nhiệt.
“Chuyện gì vậy, ba người này là ai, vì sao bị treo ở ngoài phủ đệ Hứa Ngân la?”
Dân trồng rau thường xuyên ở một khu vực này bán đồ ăn, cả kinh.
“Ngươi chưa nhìn thấy sao, kẻ kia bên phải viết rõ ràng, Thiên tông thánh tử Lý Linh Tố.”
“Người bạc tình, đại khái là bội tình bạc nghĩa, bị Hứa Ngân la trừng phạt đi.”
“Hai người khác là ai, đệ tử không nên thân? Chưa nghe nói Hứa Ngân la có đệ tử nha.”
“Có đệ tử hay không đều giống nhau, chưa thấy viết đệ tử không nên thân sao.”
Miêu Hữu Phương nghe tiếng lải nhải nghị luận cách đó không xa, tức giận nói:
“Dựa vào cái gì ta phải treo cùng một chỗ với hai tên bại hoại các ngươi.”
Ba người bọn họ bị phong tỏa kinh mạch, nguyên thần, hơn nữa trúng độc bủn rủn cả người, chỉ có thể bị treo như vậy, nhận hết khuất nhục.
Lý Linh Tố thở dài một tiếng:
“Ngươi phải biết đủ chứ, hai người các ngươi một kẻ không lộ mặt, một kẻ không viết tên, cẩu tặc họ Hứa xem như giữ lại thể diện cho các ngươi.
“Ài, quả nhiên, cùng lúc ta ghét cay ghét đắng cẩu tặc, cẩu tặc cũng ghét cay ghét đắng ta, đồng loại bài xích nhau, không sai chút nào. Ồ, Dương huynh, sao ngươi không nói lời nào?”
Dương Thiên Huyễn chưa đáp lại.
Dương huynh là người sĩ diện, chịu không nổi đả kích này... Lý Linh Tố nghĩ.
Lúc này, một người dân chỉ vào Dương Thiên Huyễn, nói:
“Người này đội nón, nhìn thấu là thuật sĩ Ti Thiên Giám, không biết tên là gì.”
Người bên cạnh nói:
“Mang mũ hắn tháo xuống xem.”
“Đừng, đừng như vậy...” Dương Thiên Huyễn đang trầm mặc đột nhiên cất cao thanh âm.
Tiếp theo, hắn tạm dừng một lát, trầm giọng nói:
“Tay nắm trăng sáng hái sao trời, bản nhân đi không thay tên ngồi không đổi họ, Ti Thiên Giám Tôn Huyền Cơ là ta!”
Tôn Huyền Cơ? Đại Phụng đệ nhất bại gia tử... Dân chúng vây xem yên lặng ghi nhớ.