“Nếu là thuật sĩ trong Quan Tinh lâu thì sao.” Viên hộ pháp nói.
Hắn đắc tội giám chính Tam đệ tử Dương Thiên Huyễn, Tứ đệ tử Tống Khanh.
“Ở lại trong phòng của ta đừng ra ngoài, đừng ăn đồ thuật sĩ trong lầu đưa cho ngươi.” Viên hộ pháp đọc xong, khẽ gật đầu: “Tốt! Như vậy tương đối ổn thỏa.”
Hắn lại ở ngoài cửa sổ nhìn quanh một lúc, không quá yên tâm nói:
“Thật sự sẽ không có ai ám sát ta sao?”
“Sẽ không!” Tôn Huyền Cơ lặng lẽ biểu đạt tiếng lòng.
Lúc này, tiếng đập cửa truyền đến, Viên hộ pháp nháy mắt cảnh giác, như đối mặt đại địch.
Tôn Huyền Cơ phất ống tay áo, để cửa phòng mở rộng.
Gõ cửa là Tống Khanh, cầm trong tay một tờ bố cáo.
Hắn thương hại liếc Viên hộ pháp một cái, nói:
“Hôm nay có người ở trong thành dán bố cáo khắp nơi, treo giải thưởng yêu tinh vượn bên cạnh Tôn Huyền Cơ, tứ chi đều một ngàn lượng, lưỡi ba ngàn lượng, não khỉ một vạn lượng.”
... Viên hộ pháp cứng ngắc ở tại chỗ, giống một con khỉ giấy không có sức sống.
Nó sững sờ nhìn về phía Tôn Huyền Cơ, môi thật dày run run:
“Đại lão, ta muốn về Nam Cương!”
...
Sáng sớm, Dạ Cơ tỉnh lại, phát hiện mình ngủ ở trong phòng xa lạ.
Nàng đầu tiên kiểm tra một lần quần áo của mình, hoàn hảo không tổn hao gì, nhưng sau đó cảm giác được cái mông nóng rát, có chút sưng.
“Nương nương bị Hứa lang đánh mông?”
Dạ Cơ nói thầm một tiếng.
Nương nương tối hôm qua khẳng định thừa dịp Hứa Ngân la đại hôn gây sự, ta vẫn là quên chuyện này đi... Nàng lật người, điều chỉnh một cái tư thế ngủ thoải mái, một lần nữa nhắm mắt lại.
...
“Có người treo giải thưởng mạng chó... Không, mạng khỉ của Viên hộ pháp?”
Hứa Thất An thu được Tôn Huyền Cơ “hạc giấy” truyền thư, phản ứng đầu tiên không phải phẫn nộ, mà là —— Ta tiếp!
“Cả con khỉ giá trị một vạn bảy ngàn lượng, cần bỏ vốn gốc lớn như vậy hay không chứ, làm ta cũng động lòng rồi.”
Hắn ở trong lòng lải nhải một tiếng, phân tích “độc thủ phía sau màn” dán lệnh treo thưởng.
“Có thể vô thanh vô tức mang lệnh treo thưởng dán khắp nơi, có thể thấy được là có chút năng lượng. Từ góc độ tài lực phân tích, khả năng Hoài Khánh rất lớn. Tiếp đó chính là Hứa Linh Nguyệt tốt của ta, muội ấy quản sổ sách Hứa gia, là tiểu phú bà không hơn không kém.
“Một trong những người chết về mặt xã hội nghiêm trọng nhất tối hôm qua. Đương nhiên, nếu lệnh treo thưởng chỉ là vì dọa Viên hộ pháp trả thù, như vậy tối hôm qua đại bộ phận người nháo động phòng đều có hiềm nghi, Viên hộ pháp đắc tội quá nhiều người.
“Viên hộ pháp đáng thương.”
Hứa Thất An buông hạc giấy, quay đầu liếc Lâm An ngủ say ở giường gấm, lắc đầu.
Chờ sau khi Lâm An mở khóa càng nhiều tư thế hơn, có thể thử dạy nàng phép song tu.
Tu hành chẳng những có thể kéo dài tuổi thọ, còn có thể đề cao sức bền.
Hứa Thất An khoác áo bào, tới nhà ngoài, thấy hai cung nữ đang bày đồ ăn sáng. Các nàng vành mắt đen sì, đêm qua tựa như chưa ngủ ngon.
Lúc thấy Hứa Thất An đi ra, trong ánh mắt có chút sợ hãi.
Điện hạ đáng thương... Các cung nữ nói thầm.
…
“Năm Hoài Khánh thứ hai, ngày hai tháng ba, hôm nay là ngày thứ ba sau khi ta kết hôn, bấm ngón tay tính, đến thế giới này đã hai năm rưỡi. Trịnh trọng giới thiệu một lần, ta là Hứa Thất An luyện tập sinh thời gian luyện tập dài hai năm rưỡi, thích đánh đánh giết giết, còn có câu lan nghe khúc.
Đời trước từng nghe người ta nói, nam nhân có ba giai đoạn: Mẫu thai độc thân —— thành gia lập nghiệp —— nằm vào quan tài!
Ta bây giờ tiến vào giai đoạn thứ hai, cảm thấy rất có ý nghĩa, cảm thấy nên mang đoạn thời gian này ghi lại.
Dựa theo lệ thường, ngày thứ ba sau khi kết hôn, ta và Lâm An phải về cung tạ ơn, Hoài Khánh sẽ ở nội đình, ngoại đình bày tiệc lớn, mở tiệc chiêu đãi triều thần. Trừ Hứa Linh Nguyệt cùng Mộ Nam Chi ở nhà “dưỡng bệnh”, người một nhà đều vào trong cung ăn tiệc.
Linh Nguyệt, đại ca tin tưởng muội là cô nương kiên cường, ngươi có thể vượt qua nguy cơ lần thiết lập nhân vật sụp đổ này. Ừm, trên tiệc có một món ăn là não khỉ, khiến ta ký ức hãy còn mới mẻ, bởi vì quả thật rất ngon.”
“Năm Hoài Khánh thứ hai, ngày ba tháng ba.
Ngày thứ tư sau khi kết hôn, sợ hãi Lâm An quá mức vất vả, tối hôm qua ngủ chay. Lâm An ơi Lâm An, nàng là cô nương ta ở trên giường cũng không nỡ dùng sức.
Ta cho Mộ Nam Chi một chỗ gửi gắm tâm linh “chỗ lòng ta an”, cho Lạc Ngọc Hành cơ hội thực hiện tâm nguyện “Bình ổn nghiệp hỏa, tấn thăng nhất phẩm”.
Ta có thể cho nàng lại chỉ có danh phận, cho nên ta sẽ cưng chiều nàng gấp đôi.
Từ hôm nay trở đi, ta không đi câu lan nghe khúc (gạch đi cả đoạn), về sau ít đi câu lan một chút. Mặt khác, tạm thời không lêu lổng với Mộ Nam Chi, Lạc Ngọc Hành, Phù Hương, ta phải ở bên Lâm An thật tốt, để nàng hoàn toàn thích ứng cuộc sống sau khi kết hôn.”
“Năm Hoài Khánh thứ hai, ngày bốn tháng ba.
Lâm An cũng quá thẹn thùng rồi nhỉ, đến bây giờ, còn chưa nắm giữ cơ sở song tu (tư thế), không được, như vậy sẽ ảnh hưởng ta tu hành.
Lâm An, nàng phải cố lên nha.”
“Năm Hoài Khánh thứ hai, ngày năm tháng ba.
Hôm nay đã xảy ra một việc lớn, nghe Thải Vi nói, hôm qua Tôn sư huynh và Dương sư huynh nội chiến, Tôn sư huynh đi đuổi giết Dương sư huynh, đến nay chưa quay về. Kỳ quái, chẳng lẽ là vì tranh đoạt vị trí đứng đầu Ti Thiên Giám mà đánh nhau?
Nhưng Tôn sư huynh không phải loại người có tính cách này.
Lệ Na cùng Linh m theo Thải Vi đi Ti Thiên Giám chơi rồi.
Sau hoàng hôn, Lệ Na và Linh m còn chưa trở về, thẩm thẩm sốt ruột tới tìm ta, bảo ta đi Ti Thiên Giám xem tình huống. Ta đến Ti Thiên Giám mới phát hiện, Linh m, Thải Vi cùng Lệ Na ngồi xổm trước căn phòng bí mật của Tống Khanh, không nhúc nhích.
Hai người nhìn chằm chằm cửa, giống như bên trong có bảo bối hiếm thấy tuyệt thế. Ta nói: ‘Hứa Linh m, mẹ muội gọi muội về nhà ăn cơm!’ Nó thế mà lại thờ ơ, vẫn duy trì tư thái sâu sắc mà thâm tình, nhìn chằm chằm cánh cửa.
Vì thế ta hỏi Lệ Na, Lệ Na nói cho ta biết, Viên hộ pháp trốn trong mật thất Tống Khanh, cửa mật thất quá mức kiên cố, nàng cũng không mở được, vì thế nàng cùng Linh m liền ở nơi này ngồi trông Viên hộ pháp.
Ta nhất thời hiểu, đều là hôm trước bữa tiệc óc khỉ kia gây họa, Hoài Khánh là cố ý phải không? Khó trách Ninh Thải Vi hôm nay mời Lệ Na và Hứa Linh m đi Ti Thiên Giám chơi, hóa ra là mượn đao giết khỉ. Trong ba đầu sỏ tín đồ ẩm thực, Thải Vi vẫn là rất thông minh.
Đợi một chút, nếu nhớ không lầm, căn phòng bí mật của Tống Khanh, trừ cánh cửa này, vách tường là tường gạch bình thường... Ta thu hồi khen ngợi vừa rồi.”