Sau nửa canh giờ, thể dục buổi sáng chấm dứt, Hứa Thất An dùng xong bữa sáng hướng tới Ti Thiên Giám.
Đến phòng luyện đan lầu bảy tìm kiếm Tống Khanh, bất ngờ là, Tống Khanh mang phòng luyện đan coi là nhà cũng không ở nơi này.
“Tống sư huynh đâu?”
Hứa Thất An hỏi thuật sĩ trong phòng đan.
“Không biết, Tống sư huynh hôm nay chưa tới. Kỳ quái, hắn bình thường đều là ở phòng luyện đan.”
Tên thuật sĩ áo trắng kia tỏ vẻ mình cũng không rõ.
“Các ngươi chưa đi tìm sao?” Hứa Thất An cảm thấy kỳ quái, một người đột nhiên khác thường biến mất, chẳng lẽ không phải một chuyện đáng giá cảnh giác?
“Tìm người lãng phí thời gian bao nhiêu, ảnh hưởng làm thực nghiệm luyện kim.” Tên thuật sĩ kia trả lời như thế.
... Hứa Thất An hướng hắn chắp tay, một bước nhảy bóng ma tới nhà bếp, thấy kiền phạn nhân* Ninh Thải Vi.
(*): Từ thông dụng trên internet, dùng để chỉ những người rất tích cực khi ăn... Phản ánh một thái độ sống. Hầu hết những người thích ăn và yêu ẩm thực đều yêu cuộc sống, và chỉ có ăn ngon thì họ mới có thể làm việc chăm chỉ, kiếm tiền, ăn ngon hơn và ngon miệng hơn.
Ninh Thải Vi vẻ mặt mờ mịt:
“A? Ta không biết, Tống sư huynh có thể ra ngoài mua đồ ăn sáng rồi nhỉ.”
Hắn sẽ không vì miếng ăn, tốn một hai khắc đồng hồ chạy ra bên ngoài chứ... Trong lòng Hứa Thất An lải nhải. Hắn tiếp theo đi gặp Tôn Huyền Cơ, lúc này mới từ trong miệng Tôn sư huynh, không, Viên hộ pháp biết được Tống Khanh ở tàng thư các.
Tàng thư các ở lầu tám, tụ tập địa lý, phong thuỷ, y học, dược liệu, tinh luyện kim loại, tài liệu học vân vân các sáng tác.
Nó thành lập ở sáu trăm năm trước, từ Giám chính đời đầu bắt đầu, từng thế hệ thuật sĩ Ti Thiên Giám bằng vào tài học của mình, “xây dựng” gian tàng thư các này.
Hứa Thất An ở bên trong cùng của tàng thư các tìm được Tống Khanh, Tống sư huynh ngồi xếp bằng trên sàn, bên người chất đầy sách.
“Tống sư huynh, có chuyện muốn thỉnh giáo ngươi...”
Hứa Thất An còn chưa dứt lời, liền nghe Tống Khanh cúi đầu, vừa lật xem bộ sách, vừa nói:
“Như thế nào tinh luyện sinh mệnh tinh hoa của nhất phẩm võ phu?”
“Ngươi biết?” Hứa Thất An cả kinh, không ngờ lão Tống hiệu suất nhanh như vậy.
“Tôn sư huynh tối hôm qua đã nói cho ta biết, thật sự là một nhiệm vụ gian nan làm người ta nhiệt huyết sôi trào, lại da đầu phát tê.” Luyện kim cuồng nhân tóc rối bời, vành mắt thâm sì, lộ ra nụ cười như kẻ si.
Một đêm không ngủ! Hứa Thất An truy hỏi: “Có kết quả chưa.”
Tống Khanh lắc đầu.
“Phương diện này chỗ khó ở đâu?” Hứa Thất An không hiểu liền hỏi.
“Trận pháp luyện chế Huyết Đan, chỉ có thể rút lấy sinh mệnh tinh hoa của người thường, tương đối dễ dàng. Nhưng sinh mệnh tinh hoa nhất phẩm cao thủ, cô đọng đến cực hạn, muốn rút ra sinh mệnh tinh hoa, quá khó.
“Cái này giống trừ đi tạp chất quặng sắt dễ dàng, trừ đi tạp chất tinh thiết lại rất khó. Chúng ta cần xuất phát từ trận văn, tài liệu các phương diện...”
Tống Khanh nói ra rả một đống lớn, dù sao Hứa Thất An là chưa nghe vào tai một chút nào cả.
Tống Khanh chưa hết thèm liếm liếm đầu lưỡi, chỉ huy nói:
“Ngươi tới vừa lúc, thay ta mang toàn bộ nội dung có liên quan luyện kim, sinh mệnh cùng trận pháp tìm ra, ta tranh thủ tận lực nghĩ ra cách.”
Hứa Thất An không nói lời thừa chút nào, đẩy ra cửa sổ, qua một lúc, đàn chim đông nghìn nghịt bay vào. Chúng nó và Hứa Thất An dùng chung tầm nhìn, tìm ra một quyển lại một quyển sách lĩnh vực tương quan, rất nhanh sách trước mặt Tống Khanh đã bày cao hơn cả người.
“Ngươi đừng chỉ biết nhìn.” Tống Khanh ngẩng đầu, vẻ mặt bất mãn nói:
“Hứa công tử cũng là kỳ tài lĩnh vực thuật luyện kim, không kém ta, hợp sức hai chúng ta, tuyệt đối có thể nghĩ ra phương pháp luyện hóa sinh mệnh tinh hoa của nhất phẩm võ phu.”
Nói xong, hắn lộ ra vẻ mặt chờ mong, giống như Hứa Thất An thật là cao thủ lĩnh vực thuật luyện kim.
Ta chỉ là hàng giả, bảng chu kỳ nguyên tố cũng không thuộc hết... Vì thế hắn làm bộ mình là đại lão, chuyên tâm lật xem sách.
Thời gian qua đi từng phút từng giây, Hứa Thất An đột nhiên nói:
“Nơi này có Giám chính sáng tác không?”
“Không có!” Tống Khanh lắc đầu.
“Vì sao không nhìn xem sách của Giám chính.”
Tống Khanh nghe vậy, cười nhạt:
“Lão già cứ nói ta hướng tới sinh vật luyện kim thuật là tà đạo, ta không phục, muốn ở trong lĩnh vực luyện kim thuật đánh bại lão. Cho nên ta không xem sách của lão.”
Ngươi không đọc thì ta đọc... Hứa Thất An hư tình giả ý khen một phen, sau đó hỏi:
“Sáng tác của Giám chính ở đâu?”
“Rẽ phải, đi thẳng đến cuối, bên trên tất cả đều là sáng tác của Giám chính lão sư.” Tống Khanh nói.
Hứa Thất An theo lời, đi tới trước giá sách, ánh mắt đảo qua, chợt đọng lại, hắn thấy một quyển sách, tên sách viết:
《phương pháp tấn thăng nửa bước Võ Thần》
Hứa Thất An quay đầu, yên lặng liếc qua Tống Khanh đắm chìm ở trong thế giới của mình, một lòng muốn vượt qua Giám chính.
Ngươi mò mẫm lung tung cái gì vậy?
Trên đời có chuyện gì thích hơn chơi miễn phí không?
Đồng thời, trong lòng Hứa Thất An không hiểu sao rùng cả mình.
Giám chính ngay cả phương pháp tấn thăng nửa bước Võ Thần cũng biết...
Hứa Thất An sải bước tiến lên, từ giá sách cầm lấy quyển sách《Phương pháp tấn thăng nửa bước Võ Thần》kia, khúc dạo đầu câu đầu tiên nói:
“Hệ thống thiên hạ, nhảy ra ngoài tam giới, thân ở trong ngũ hành. Chỉ võ giả, thân ở trong tam giới, không ở trong ngũ hành.”
Võ phu khác với hệ thống khác là “trong ngoài tam giới”... Hứa Thất An nhíu mày, phẩm đọc câu này, trừ biết võ phu khác với hệ thống khác, không có nhiều phân tích hơn.
“Tam giới” cùng “ngũ hành” có lẽ ở trong thuật ngữ của thuật sĩ có ý tứ riêng.
Cưỡng ép giải đọc chưa chắc chuẩn xác, đợi tìm Tống sư huynh hỏi một chút! Hắn sốt ruột không chờ được mở ra trang tiếp theo.
Một tờ này viết là Giám chính giải thích đối với nhất phẩm võ phu, trong sách nhắc tới, nhất phẩm võ phu tinh khí thần ba thứ hợp nhất, tự thành tuần hoàn, không giao hỗ với ngoại giới... Lúc viết đến nơi đây, Giám chính còn biết nghĩ cho người khác làm chú thích:
“Cái gọi là không giao hỗ với ngoại giới, là chỉ không mượn thế thiên địa, bao gồm nhưng không giới hạn trong âm dương ngũ hành lôi điện các loại lực nguyên tố.”
Bình thường vận chuyển khí cơ, thổ nạp linh khí không thuộc về phạm trù này, ừm, theo ta biết trong nhất phẩm, Tát Luân A Cổ, Lạc Ngọc Hành, cùng với Phật môn Bồ Tát, đều có thủ đoạn mượn thế thiên địa, hóa lực lượng thiên địa để mình dùng... Duy chỉ có võ phu là dựa vào lực lượng của chính mình, khí cơ... Giám chính viết đoạn chú thích này quá “bạch thoại*” rồi, cảm giác là cho người không có đầu óc gì xem... Hứa Thất An nghĩ đến đây, sắc mặt đột nhiên cứng ngắc.
(*): có thể hiểu là viết văn theo cách nói thông tục, dễ hiểu