Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 1945

Hứa phủ.

Buổi sáng hôm nay, Hứa Linh m trên đầu đội Bạch Cơ chạy vòng vèo ở trong sân, Bạch Cơ không ngừng điều chỉnh tứ chi, để cam đoan cân bằng.

Đây là trò chơi bọn nó thường chơi, Bạch Cơ rơi xuống trước, hoặc Hứa Linh m chạy tắt thở trước, vậy thì thua.

Người thua thì phải mang chân gà tối nay nhường cho đối phương.

Nhưng một người một cáo luôn không thể phân ra thắng bại.

Cách nội sảnh, thấy Cơ Bạch Tình, thẩm thẩm, Hứa Linh Nguyệt, Lâm An, còn có Mộ Nam Chi ở trong phòng uống trà nói chuyện phiếm, không khí hòa hợp.

“Ta thấy không khí nhà các ngươi có chút cổ quái.” Bạch Cơ đứng ở đỉnh đầu đứa nhỏ nhân loại, nhỏ giọng nói.

Hứa Linh m tròng mắt trợn lên trên, giọng điệu ngây thơ trả lời một tiếng:

“Gì?”

Bạch Cơ điệu đà nói:

“Nói không rõ, chính là cảm thấy là lạ, ánh mắt mẹ ngươi nhìn dì ta rất kỳ quái, nhất định là ghen tị dì xinh đẹp hơn bà ấy. Lâm An công chúa kia ngày hôm qua còn cho ta ăn, tìm hiểu thân phận dì.

“Ừm, Dạ Cơ tỷ tỷ đột nhiên nói với ta, trẻ con phải thật thà...

“Nhưng ta vẫn chưa nói cho vợ của Hứa Ngân la.”

Yêu tộc giỏi về quan sát sắc mặt giọng điệu, đây là bản năng trời sinh đã có.

Hứa Linh m nghe xong, vẻ mặt đờ đẫn:

“Ngươi đang nói cái gì thế.”

Bạch Cơ nghĩ nghĩ, nghiêng đầu:

“Ta cũng không biết. Nhưng chính là cảm thấy là lạ.”

Hứa Linh m liền đề nghị:

“Vậy chúng ta đến hỏi sư phụ ta đi, sư phụ ta rất thông minh.”

Vì thế hai đứa chạy đi tìm Lệ Na đang ở nhà bếp ăn vụng...

Hứa Linh m chớp đôi mắt to ngây thơ:

“Sư phụ, người lại ăn cái gì thế!”

Lệ Na lau mỡ khóe miệng, “Bớt nói nhảm, quy củ giang hồ, mỗi người một nửa.”

Nàng chỉ vào gà nướng trong khay.

Hứa Linh m vui vẻ tiêu đi qua, xé xuống một cái đùi gà, nghĩ nghĩ, lại xé phao câu gà, đưa cho Bạch Cơ trên đỉnh đầu.

Ba đứa ăn nhanh chóng. Trong lúc đó, Hứa Linh m vừa phồng má nhai nuốt, vừa nói:

“Sư phụ, con lại mơ thấy con sâu côn trùng bự.”

Sức chú ý của Lệ Na đều ở trên gà nướng, thuận miệng hỏi:

“Côn trùng bự nào chứ.”

Hứa Linh m nói:

“Chính là Cổ Thần đó.”

... Thịt gà trong tay Lệ Na rơi xuống đất, con ngươi nàng hơi phóng đại, sững sờ nhìn Hứa Linh m, qua một hồi lâu, hạ giọng nói:

“Nó lại dạy ngươi đánh nhau?”

Hứa Linh m lắc đầu, “Nó chỉ nói chuyện với con.”

“Nó đã nói gì?” Lệ Na lớn tiếng truy hỏi.

Hứa Linh m nghiêng đầu, rất cố gắng nhớ lại, sau đó tuyên bố:

“Con quên rồi!”

“Ngươi cái đứa ngốc này!” Lệ Na chỉ cảm thấy một ngụm máu nghẹn ở ngực.

Nghĩ nàng từ nhỏ đã thông minh, sao lại thu đệ tử ngu ngốc như thế.

Lệ Na không nói hai lời, kéo cổ tay Hứa Linh m, tông cửa xông ra.

Bạch Cơ vui vẻ nhìn bóng lưng các nàng rời khỏi, bổ nhào tới trên bàn gặm gà nướng.

Là của ta hết rồi ~

...

Trong hoàng cung, bên ao nước trong của ngự hoa viên, Hoài Khánh mặc váy cung đình màu hoa mai, ngồi ở trên đá xanh, dưới làn váy lộ ra một đôi chân trắng nõn cân xứng, hai chân ngâm ở trong sóng nước trong suốt.

Bên người bày cái bàn nhỏ, bên trên là rượu cùng dưa và trái cây.

Hứa Thất An ngồi ở trong đình tránh nắng phía sau nàng, trầm tư suy nghĩ đối với bàn cờ trước mặt.

Hoài Khánh mang một miếng dưa ngọt đã cắt nhét vào cái miệng nhỏ nhắn đỏ au, chậm rãi ăn, mỉm cười nói:

“Cảnh xuân vừa lúc, thích hợp ngâm chân ngắm hoa, Hứa Ngân la lại đây ngồi với trẫm chút. Không cần rối rắm bàn cờ.”

Khinh thường ai thế... Hứa Thất An lập tức từ chối, nói:

“Ta khẳng định có thể nghĩ ra phương pháp phá cục.”

“...” Hoài Khánh liền không để ý đến hắn nữ.

Sau một lúc, nữ đế trêu tức nói:

“Nghe thánh tử nói, Hứa phủ một mảng khói báo động nha.”

Hứa Thất An đầu cũng không ngẩng, chăm chú nhìn bàn cờ, cười nói:

“Trong phủ nhiều người, tự nhiên có mâu thuẫn nhỏ xung đột nhỏ, sao có thể một mảng hài hòa? Đúng rồi, những danh sách đó Tiền thủ phụ đưa cho ngươi ngươi cho ta một phần, ta thấy bên trong có chút công tử ca không tệ, có thể cân nhắc vị hôn phu của Linh Nguyệt.”

Hoài Khánh ‘Ồ’ một tiếng:

“Hứa Linh Nguyệt quả thật nên lập gia đình rồi, nhìn trúng công tử nhà ai, trẫm có thể ban cho hôn sự.”

Hứa Thất An bĩu môi:

“Ta là tính có phần danh sách này dọa muội ấy, nha đầu này gần đây ở trong phủ rất kiêu ngạo, chèn ép xong mẹ ta, chèn ép Lâm An, ta phải để muội ấy thu liễm chút.”

Hoài Khánh cười lên:

“Thời gian tới nhị lang cùng Tư Mộ thành thân, liền náo nhiệt rồi. Ngươi nói các nàng đến lúc đó là tác chiến độc lập, hay là kết minh lẫn nhau?”

“Ai biết được!”

Hứa Thất An tưởng tượng một phen, đã cảm thấy đau đầu, lại có chút chờ mong, trường hợp đó khẳng định so với câu lan hí khúc còn đáng xem hơn.

Nghĩ đến xem kịch, hắn đột nhiên nhớ tới đồ đệ Miêu Hữu Phương.

“Miêu Hữu Phương ở trong cấm quân đúng không.”

Hoài Khánh gật gật đầu.

Miêu Hữu Phương bây giờ là chỉ huy sứ cấm quân doanh, bộ binh nhị doanh, thân ở địa vị cao.

Nàng mang đệ tử này của Hứa Ninh Yến coi là thân tín để bồi dưỡng.

“Ném đi cọ nhà vệ sinh một tháng.” Hứa Thất An nói.

Đang nói, một vị hoạn quan áo xanh vội vàng đến, đứng ở ngoài đình, cất cao giọng nói:

“Hứa Ngân la, trong phủ phái người truyền tin, thông báo ngài mau chóng trở về.”

...

Hứa phủ.

Trong thư phòng, Hứa Thất An sắc mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Tiểu Đậu Đinh.

Tiểu Đậu Đinh sắc mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm bánh ngọt trên bàn.

“Muội quên lời Cổ Thần nói với muội?”

“Bát tô, muội có thể ăn không...”

... Hứa Thất An thở dài:

“Ăn đi!”

Thừa dịp Hứa Linh m đi đến bên cạnh bàn lấy bánh ngọt, bấm tay điểm ở phía sau gáy, phát động lực lượng ngự thú của Tâm Cổ.

Mặc kệ là Thất Tuyệt Cổ trong cơ thể hắn, hay là sơ hình Thất Tuyệt Cổ sau gáy Tiểu Đậu Đinh, đều có thể coi là cây “cầu” câu thông Cổ Thần, chẳng qua người trước bị áp chế, Cổ Thần không thể tùy ý truyền tống ý niệm, hoặc hàng lâm.

Mà Thất Tuyệt Cổ “sơ hình” trên người Tiểu Đậu Đinh, đối với Cổ Thần mà nói lại không có hạn chế.

Điều hắn bây giờ phải làm là, lấy Tiểu Đậu Đinh làm môi giới, tiếp tục liên hệ với Cổ Thần, nghe một chút Nó lảm nhảm cái gì.

Bỗng nhiên, trước mắt Hứa Thất An bày ra một mảng tối tăm, bóng tối thuần túy vô cùng vô tận.

Trong bóng tối, hiện lên một đôi mắt đỏ đậm như máu, lặng lẽ nhìn thẳng hắn.

“Thu lộ...”

“Không hóa cổ, khó thoát đại kiếp...”

Đôi mắt đỏ rực như máu chậm rãi khép kín, bóng tối theo đó tan vỡ.

Hứa Thất An mở mắt, nhíu mày.

“Thu lộ... Không hóa cổ, khó thoát đại kiếp... Có ý tứ gì? Cổ Thần muốn nói cái gì?”
Bình Luận (0)
Comment