Nếu là trạng thái bình thường, cái này cũng sẽ không tạo thành bất cứ thương tổn nào cho Nó, nhưng theo chỉ số thông minh hạ xuống, Nó lập tức phát hiện một lực hút thật lớn đang lôi kéo mình.
Đỉnh đầu như là có vòng xoáy đang triệu hồi nó, lôi kéo nó.
Mà lực lượng này gián tiếp cổ vũ ý niệm mê mang, càng lôi kéo, chỉ số thông minh càng thấp, chỉ số thông minh càng thấp, lực đạo lôi kéo càng lớn.
Hỗ trợ lẫn nhau.
Con ngươi vàng dần dần tan rã, mất đi sự sắc bén, Hoang chậm rãi biến thành đứa con ngốc nhà địa chủ, đứa con ngốc mắc bệnh mất hồn hoặc bẩm sinh trí lực rất thấp.
Ánh mắt dại ra, thỉnh thoảng cào mặt đất một phát.
Bản năng của nó điều khiến nó tiếp tục cào đất, nhưng lý do cào đất, đã không nhớ ra nữa.
Hứa Thất An cùng cửu vĩ hồ tập hợp sức mạnh hai đại pháp bảo, tạm thời khống chế được Hoang.
Cách nói càng chuẩn xác hơn, là tập hợp sức mạnh hai đại pháp bảo, khống chế được Hoang bị lĩnh vực thời gian thong thả trói buộc.
“Không thể khống chế thời gian quá dài.”
Cửu Vĩ Thiên Hồ nhắc nhở.
Bắt lấy cơ hội này, Hứa Thất An không ngừng một khắc nào thi triển chuyển hóa không gian, từng bước một đuổi kịp Hoang, vượt qua Hoang.
Trong quá trình, hai người liên tục tiến hành đả kích giảm trí tuệ cùng thao tác câu hồn đối với Hoang.
Nếu không phải lĩnh vực thời gian thong thả này trôi qua thong thả hạn chế Hoang, bọn họ muốn khống chế được một vị viễn cổ thần ma, tuyệt đối không thoải mái như vậy.
Rốt cuộc, hai người tới bên rìa lĩnh vực, thấy rõ diện mạo thật sự của cột sáng phía trước.
Cửu vĩ hồ kinh ngạc nhìn phía trước, trong cột sáng thông thiên, là một cánh cửa ánh sáng đường nét rõ ràng, cao tới trăm trượng, khí thế hoành tráng.
Cánh cửa ánh sáng này dựng ở trên tầng tầng lớp lớp xương trắng.
Giống như là xương trắng đúc thành vương tọa của nó.
Nhưng nó lại không phải thuần túy cánh cửa ánh sáng, nó hỗn hợp mưa gió lôi điện, âm dương ngũ hành, thiên can địa chi, hỗn hợp mọi sự vạn vật, giống như tụ hợp thể của tất cả sự vật thế gian.
Nó tượng trưng cho thiên, tượng trưng cho địa, tượng trưng cho lực lượng, tượng trưng cho tri thức, tượng trưng cho pháp tắc.
Yêu cơ tóc bạc ở khoảnh khắc nhìn thấy cánh cửa ánh sáng, liền đã hiểu ý tứ Giám chính.
Nó không thể dùng từ ngữ để miêu tả chuẩn xác, bởi vì nó là tượng trưng của tất cả sự vật, bao hàm toàn bộ.
Đột nhiên, nàng nghe thấy Hứa Thất An giống như si mê giống như mộng ảo cảm khái nói:
“Hay cho một cây tuyệt thế bảo đao, nếu ta có thể có được nó, ta sẽ có năng lực khai thiên.”
???
Vành tai hồ ly tinh vỗ vù một cái, mờ mịt lại hoang mang nhìn võ phu thô bỉ bên người.
Bảo đao?
Nơi nào có bảo đao, đó không phải một cánh cửa sao.
Nàng đang muốn mở miệng hỏi, khóe mắt chú ý tới con ngươi “Hoang” dại ra, đang chậm rãi khôi phục tiêu cự.
“Nguyên thần của Nó quá cường đại, ta không kéo được Nó nữa...”
Khí linh của Hồn Thiên Thần Kính nói.
Nhiếp hồn là thủ đoạn cường đại nhất của nó, nhưng vị viễn cổ thần ma này thật sự quá mức cường đại, Hồn Thiên Thần Kính thi triển toàn lực, cũng chỉ ở trạng thái kéo co với Nó.
Ngay cả hút ra nguyên thần cũng không làm được.
Đây còn là dưới tình huống có hai ngoại lực to lớn giúp đỡ.
“Đi...”
Cửu Vĩ Thiên Hồ lời ít mà ý nhiều nhắc nhở.
Hứa Thất An đã sớm hoàn thành một lần chuyển đổi không gian, mang theo nàng tới khu vực bên rìa, tiếp theo, ở trong ánh mắt dần dần tỉnh táo lại của Hoang, lại tiến hành hai lần bước nhảy không gian, rốt cuộc thuận lợi thoát khỏi lĩnh vực thời gian chậm chạp.
Trong nháy mắt này, một người một hồ ly thoải mái nhịn không được muốn thở dài.
Loại thoải mái này không phải đến từ thân thể, mà là linh hồn, ý niệm trở nên thông suốt, thoải mái trước nay chưa từng có.
“Thật sự là một thanh tuyệt thế bảo đao mà.”
Ánh mắt Hứa Thất An trông về phía xa, thanh âm trầm thấp nói.
Cửu Vĩ Thiên Hồ rốt cuộc nhịn không được mở miệng, vẻ mặt phức tạp nhìn hắn, “Đây không phải đao, là một cánh cửa.”
??
Hứa Thất An giống với cửu vĩ hồ vừa rồi, trong đầu bay qua hai cái dấu chấm hỏi.
Hắn nhíu nhíu mày:
“Nhưng ta nhìn thấy quả thật là đao.”
Cửu Vĩ Thiên Hồ nghĩ nghĩ, đoán:
“Có lẽ bởi vì ngươi là võ phu.”
Quốc chủ à, ngươi cũng nhiễm tật xấu gặp chuyện không quyết nhục võ trước rồi... Hứa Thất An phân tích:
“Cũng có thể là mỗi người nhìn thấy đều không giống nhau? Cho nên Giám chính mới nói, không thể miêu tả chuẩn xác nó rốt cuộc là cái gì.”
Phán đoán của hắn cũng chưa được cửu vĩ hồ tán thành, vẻ mặt yêu cơ tóc bạc nhìn hắn càng thêm kỳ quái.
“Ý tứ của Giám chính, ta đại khái đã hiểu, nhưng cũng không giống như ngươi nói.” Nàng lắc đầu.
“Đao? Vì sao ngươi nhìn thấy sẽ là đao.”
Tiếng của Hoang từ phía sau truyền đến, Nó đã khôi phục tỉnh táo, chỉ một phần ba thân thể còn ở trong lĩnh vực.
Rõ ràng đại thế đã mất, Nó lại vô cùng bình tĩnh, không chút hoảng hốt vội vàng.
Nó không vội, Hứa Thất An lại càng không vội, ôm tâm lý chơi miễn phí, hỏi:
“Ngươi nhìn thấy là cái gì?”
Hoang thản nhiên nói:
“Cửa!”
Hứa Thất An nhíu mày:
“Ngươi và quốc chủ nhìn thấy là giống nhau, bởi vì đều là thần ma?”
Hậu duệ thần ma cũng coi như thần ma.
Hoang im lặng không nói, tựa như cũng không cách nào đưa ra đáp án.
Bởi vì từ cổ tới nay, Hứa Thất An đại khái là Nhân tộc đầu tiên nhìn thấy nó.
“Ngươi tựa như không vội chút nào, thế này không giống ngươi.”
Hứa Thất An đánh giá Hoang.
Hai bên từng tiếp xúc không ít, hắn biết Hoang là một thần ma tính tình không phải quá tốt, không biết cũng không thèm áp chế cảm xúc của mình.
“Ta vì sao phải vội?”
Con ngươi vàng của Hoang trợn lên trên, nhìn thoáng qua đỉnh đầu mình, gương mặt giống mặt người lộ ra nét đùa cợt.
Lúc này, Hứa Thất An mới chú ý tới sáu cái sừng dài đỉnh đầu Hoang đã biến mất năm cái, chỉ còn lại một cái sừng duy nhất.
“Ta mang Giám chính phong ấn rồi.” Nó nói.
“Ta biết.” Hắn nói.
“Không, ngươi không biết.” Trong giọng nói của Hoang mang theo đắc ý, nói:
“Lúc trước phong ấn cũng không tính là quá mạnh, sáu sừng hợp nhất mới là phong ấn cường đại nhất ta có thể thi triển. Ngươi không muốn biết ta vì sao thẳng đến lúc này, mới mang Giám chính phong ấn hoàn toàn sao.”
Hứa Thất An im lặng, trong lòng bỗng có dự cảm không tốt.
“Ta chờ tiến vào Thần Ma đảo, thử hắn có thể mượn lực lượng nơi đây hay không. Nếu có thể, vậy hắn nhất định là Thủ Môn Nhân. Nếu không thể, hắn liền không phải.
“Nhưng Giám chính cáo già, ta đang lo như thế nào thử không có dấu vết, để hắn chủ động bại lộ. Ngươi đến, vừa lúc cho ta cơ hội.”
Hoang nói.