Thần Thù hạ kết luận:
“Ngươi chỉ cần bảo vệ tốt khí vận là đủ, giữ được khí vận, lại đi mò mẫm tấn thăng Võ Thần như thế nào.”
Lúc này, thanh quang chợt lóe, Tôn Huyền Cơ mang theo một đám siêu phàm đến.
Thấy Hứa Thất An và Thần Thù chưa lỗ mãng mở màn đại chiến, đám người Dương Cung Kim Liên nhẹ nhàng thở ra.
Thần Thù thản nhiên nói:
“Phật Đà tạm thời sẽ không tằm ăn rỗi Lôi Châu nữa, ta sẽ lưu lại trấn thủ biên cảnh, các ngươi tự tiện.”
Hứa Thất An bảo Tôn Huyền Cơ để lại mấy khối ngọc phù truyền tống cho Thần Thù, mấy trang giấy Ngôn Xuất Pháp Tùy của Nho gia, đây là ứng phó pháp thuật mấy đại pháp tướng của Phật Đà, sau đó nói:
“Phật Đà một khi ngóc đầu trở lại, liền lập tức liên lạc ta.”
Phật Đà tằm ăn rỗi Lôi Châu cần thời gian, mà hắn từ kinh thành chạy tới Lôi Châu, chỉ cần thời gian cực ngắn.
Cho nên cũng không sợ Phật Đà thừa dịp hắn trở lại kinh thành, nhân cơ hội thâu tóm Lôi Châu.
Hắn tiếp theo nói với mọi người:
“Trở lại kinh thành trước, có chuyện gì sau này nói sau.”
Cửu vĩ hồ và A Tô La nhìn Tây Vực một cái, không cam lòng, nhưng Thần Thù và Hứa Thất An cũng đã không có ý xâm nhập Tây Vực, bọn họ cũng chỉ có thể bỏ cuộc.
Hứa Thất An giơ lên tròng mắt lớn ở cổ tay, mang theo một đám siêu phàm rời đi.
...
Lúc này Điêu Thuyền còn ở trên đường chạy tới...
Không, lúc này Phi Yến nữ hiệp còn ở giữa biển trời chờ đợi Hứa Ngân la.
...
Chân trời dần lộ ra màu trắng.
Kinh thành, trong ngự thư phòng.
Vương Trinh Văn một đêm không ngủ đã lộ mỏi mệt, bọng mắt sưng lên, tròng mắt trải rộng tơ máu.
Cảm giác lo âu trong lòng Hoài Khánh tăng vọt, dịu dàng nói:
“Vương ái khanh đi xuống nghỉ ngơi trước đi.”
Vương Trinh Văn lắc lắc đầu, nói:
“Trằn trọc khó ngủ, không bằng không ngủ.
“Giờ phút này chưa có tin tức truyền đến, đó là tin tức tốt nhất.”
Lôi Châu nếu không thủ được, như vậy tình thế sẽ tiến vào giai đoạn ác liệt nhất, đến lúc đó, mới là đại nạn tới đầu thật sự.
Hoài Khánh không khuyên nữa, nắm mảnh vỡ Địa Thư, trầm ngâm không nói.
Ngụy Uyên và Triệu Thủ tương đối bình tĩnh, người trước đã trải qua quá nhiều sóng to gió lớn, cho dù đao đặt ở trên cổ cũng sẽ không có cảm xúc biến hóa quá lớn.
Người sau là công phu dưỡng khí không tồi, cho dù trong lòng cảm giác lo âu tăng vọt, mặt ngoài cũng không lộ ra chút nào.
Triệu Thủ nghĩ nghĩ, nói:
“Lôi Châu nếu không còn, bệ hạ đầu tiên cần ổn định triều cục cùng lòng người, sau đó mau chóng triệu Hứa Ngân la trở về, bàn bạc săn giết Già La Thụ như thế nào, giúp hắn tấn thăng nửa bước Võ Thần.
“Chỉ cần Hứa Ninh Yến tấn thăng nửa bước Võ Thần, tất cả khó khăn có thể giải quyết dễ dàng.”
Hoài Khánh nhìn về phía Ngụy Uyên.
Ngụy Uyên lắc đầu, thở dài nói:
“Nói dễ hơn làm, phật môn sẽ không cho chúng ta cơ hội này, nếu cho, vậy phải cẩn thận ngược lại là chúng ta.”
Vương Trinh Văn đồng ý ý kiến của đối thủ cũ, “Giai đoạn này, so với cân nhắc giúp Hứa Ninh Yến tấn thăng nửa bước Võ Thần, không bằng đi thử một phen thái độ Vu Thần giáo, kết minh với bọn họ. Vu Thần bài trừ phong ấn, còn cần hai ba tháng.”
Tuy Vu Thần giáo giúp Phật Đà một phen, nhưng chỉ cần hai bên là quan hệ cạnh tranh, vậy thì có thể thử kết minh.
Triệu Thủ cười lạnh nói:
“Vu Thần giáo bày rõ muốn tọa sơn quan hổ đấu, ngư ông đắc lợi.”
Vương Trinh Văn đối chọi gay gắt:
“Chỉ cần để Vu Thần giáo tin tưởng chúng ta không có thực lực lưỡng bại câu thương với phật môn, Vu Thần giáo tự nhiên sẽ thay đổi thái độ.”
“Thấp kém cỡ nào!” Triệu Thủ lắc lắc đầu, “Hơn nữa, cái này tương đương với mang điểm yếu giao cho Vu Thần giáo, tùy ý hắn xâm lược, lại là một hồi đàm phán hoà bình.”
Hắn chỉ “đàm phán hòa bình” là sau khi Giám chính bị phong ấn, phản quân Vân Châu khởi xướng lần đàm phán hòa bình cắt đất đó.
Không khó tưởng tượng, Vu Thần giáo khẳng định cũng sẽ đưa ra yêu cầu tương ứng, không đánh mà thắng thâu tóm ranh giới Đại Phụng, hơn nữa sẽ so với phản quân Vân Châu càng quá phận hơn.
Ngụy Uyên bình luận:
“Uống rượu độc giải khát!”
Hoài Khánh sau bàn lớn trải lụa vàng khoát tay:
“Thế cục chưa định, bàn luận những thứ này còn sớm.”
Nàng chỉ có thể dựa vào lí do như vậy để bình ổn tranh luận, nhưng cũng biết, nếu Lôi Châu thật sự bị Phật Đà thâu tóm, khắc khẩu tương tự còn có thể bùng nổ, hơn nữa đến lúc đó chính là văn võ cả triều tụ ở Kim Loan điện tranh luận không ngớt.
Chủ trương đầu hàng, hoặc là đầu nhập vào Vu Thần giáo chỉ sợ là chủ lưu đi.
Chết theo quốc gia cần có chí, không thể trông cậy vào mỗi một vị quan viên đều có giác ngộ như vậy.
Hơn nữa, đến lúc đó chỉ sợ phố phường sẽ truyền lưu ra lời đồn “nữ tử xưng đế hại nước hại dân”... Nghĩ đến đây, Hoài Khánh mỏi mệt day day mi tâm.
Tuy bằng vào thủ đoạn của mình, cùng đám người Ngụy Uyên Hứa Thất An giúp đỡ, nàng đã ổn định ngôi vị hoàng đế, nhưng quan viên tầng dưới chót cùng phố phường, thậm chí học sinh giới nho sĩ, đều tồn tại dị nghị.
Lúc quốc thái dân an, những dị nghị này chỉ là oán giận không đau không ngứa.
Một khi quốc gia rung chuyển, bốn chữ “nữ tử xưng đế” sẽ bị phóng đại, trở thành mục tiêu đổ tội.
Nàng thật không dễ gì mang quốc gia thống trị gọn gàng ngăn nắp, dân chúng chịu đủ thiên tai và chiến loạn có thể nghỉ ngơi lấy lại sức, ai ngờ là một đợt vừa bình đợt sau lại nổi lên.
Lúc mấu chốt này, nàng mới sẽ nhớ tới mình là nữ tử, mới sẽ nghĩ đến cần một chỗ dựa.
Mà thân là vua của một nước, nam nhân có thể được nàng coi là chỗ dựa, muốn dựa vào, cũng chỉ có Hứa Thất An.
Trước mắt, chỗ dựa này còn ở hải ngoại lêu lổng tới mất liên lạc.
Nhưng, chính bởi vì chậm chạp không liên lạc được, Hoài Khánh mới vẫn ôm chờ mong đối với hắn như cũ.
Không chừng hắn sẽ tấn thăng nửa bước Võ Thần trở về, nam nhân kia chưa bao giờ khiến nàng thất vọng.
Đột nhiên, Hoài Khánh lòng có cảm giác, nâng mắt nhìn lại.
Ngụy Uyên Triệu Thủ so với nàng sớm hơn một bước.
Trong ngự thư phòng trống trải, không chút dấu hiệu xuất hiện một đám người.
Nam nhân cầm đầu khuôn mặt sáng sủa, mặc trường bào màu chàm, như ngày xưa, chính là Hứa Thất An xa cách mấy tháng.
Phía sau hắn là Lạc Ngọc Hành, A Tô La, cửu vĩ hồ, Kim Liên đạo trưởng các cường giả siêu phàm.
Ngụy Uyên, Vương Trinh Văn, Triệu Thủ và Hoài Khánh đồng thời đứng lên.
Hắn đã trở lại? Còn mang về cường giả siêu phàm ở Lôi Châu?
Hoài Khánh tựa như nghĩ tới cái gì, tiếp đó nghe thấy tiếng tim mình điên cuồng đập thình thịch, nàng cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, nhưng âm điệu mang theo một tia run run lại xuất hiện:
“Phật Đà lui rồi?”