“Vậy mà vẫn có thể phát sáng.”
Hoài Khánh khẽ ‘Ồ’ một tiếng, vẻ mặt và giọng điệu có chút ngạc nhiên lẫn vui mừng.
Có hạt châu này, trong tẩm cung của nàng liền không cần đốt nến, hơn nữa ánh sáng của hạt châu trong vắt sáng ngời, so với nến lấp lánh hơn rất nhiều.
Bảo bối tốt hiếm có đây.
Nói xong, nàng phát hiện Hứa Thất An và cửu vĩ hồ vẻ mặt cổ quái nhìn mình.
Nhưng vẻ mặt hai người không giống nhau.
Ánh mắt cùng vẻ mặt Hứa Thất An có chút phức tạp, vui sướng, trêu tức, an tâm, dịu dàng, đắc ý, bất đắc dĩ vân vân, Hoài Khánh đã rất lâu chưa từ trên mặt hắn nhìn thấy tình cảm phức tạp như vậy.
Cửu vĩ hồ là trêu tức, nhịn cười, cùng với một tia địch ý.
Hoài Khánh băng tuyết thông minh, lập tức phát giác manh mối.
Lúc này, nàng thấy cửu vĩ hồ ôm bụng cười to, vẻ mặt trêu đùa, cười tủm tỉm nói:
“Truyền thuyết chỉ cần tay cầm giao châu, nhìn thấy người âu yếm, nó sẽ phát sáng.
“Còn tưởng vua của một nước, đường đường nữ đế khác với số đông bao nhiêu, thì ra cũng giống với nữ tử tầm thường, rễ tình đâm sâu đối với một nam nhân phong lưu háo sắc.
“Chậc chậc, giấu thật sâu nha, bổn quốc chủ duyệt nữ vô số, thật sự không nhìn ra ngươi thích Hứa Ngân la như vậy.
Hoài Khánh nhìn giao châu trong tay, sắc mặt tái nhợt, tiếp đó dâng lên đỏ ửng say lòng người.
Nàng chợt nhìn về phía Hứa Thất An, trong đôi mắt đẹp lóe ra xấu hổ giận dữ, tựa như lúc trước Hứa Ninh Yến cùng Lâm An kết hôn, bị Viên hộ pháp trầ/n trụi vạch trần tiếng lòng.
Nàng không ngờ Hứa Thất An lại dùng phương thức này “ám toán” mình.
“Cái này, bệ hạ...”
Hứa Thất An ho khan một tiếng, vừa muốn làm nóng bầu không khí, giảm bớt sự xấu hổ của nữ đế, liền thấy gò má ửng đỏ của nàng lập tức biến thành tái nhợt.
Tiếp theo, dùng một loại ánh mắt vô cùng thất vọng, giấu diếm bi thương nhìn hắn.
Hoài Khánh lạnh như băng nói:
“Ngươi có phải rất đắc ý hay không?”
Ừm? Đây là thái độ gì, thẹn quá hóa giận sao... Hứa Thất An ngẩn ra một phen.
Hoài Khánh lạnh như băng vung tay áo, mang giao châu ném trở về.
Hứa Thất An đưa tay tiếp nhận, nâng ở lòng bàn tay, theo thói quen khởi động khí cơ, không cho nó chân thật tiếp xúc với bàn tay mình.
Hắn bỗng nhiên hiểu nguyên nhân Hoài Khánh tức giận.
Nếu lúc để người nắm giữ đối mặt người yêu thương, giao châu sẽ phát sáng, vậy lúc hắn cầm giao châu, nó lại không có bất cứ gì khác thường.
Điều này đại biểu cho cái gì?
Đại biểu Hứa Thất An ai cũng không yêu.
Khó trách Hoài Khánh sẽ thất vọng, sẽ phẫn nộ.
Nữ nhân này đầu óc xoay chuyển cũng quá nhanh rồi nhỉ... Hứa Thất An vừa rồi cầm giao châu, thật ra giữa bàn tay và giao châu cách một tầng khí cơ.
Như vậy sẽ không xuất hiện khác thường, khiến Hoài Khánh phát giác không thích hợp, hơn nữa, càng một tầng băn khoăn là, chờ Hoài Khánh biết đặc tính của giao châu, quay đầu hỏi hắn:
“Hạt châu sáng lên là vì ai?”
Cửu vĩ hồ gây sóng gió phụ họa: “Đúng, vì ai?”
Giờ thì quá xấu hổ rồi.
Thở dài, hắn thu hồi khí cơ, cầm giao châu.
Vì thế ở trong mắt cửu vĩ hồ cùng Hoài Khánh, giao châu nở rộ ra hào quang trong suốt sáng ngời.
Sắc mặt lạnh như băng của Hoài Khánh nhanh chóng hòa tan, thất vọng cùng đau lòng trên mặt mày thu liễm, si ngốc nhìn giao châu.
“Ai da, Hứa Ngân la thì ra luôn thầm mến người ta.”
Cửu vĩ hồ “kinh hô” một tiếng, chớp mắt, chớp lông mi, ngượng ngập nói:
“Cái này, cái này, chúng ta chủng tộc khác nhau, không thể yêu nhau.”
Ngươi cút ngươi cút... Hứa Thất An hận không thể phun nước miếng đầy mặt nàng.
Vì tránh cho xuất hiện một màn vừa rồi, hắn thu hồi giao châu, chắp tay nói:
“Thần ra biển mấy tháng, về phủ trước một chuyến.”
Hoài Khánh chưa ngăn trở, khẽ gật đầu.
“Ta cũng muốn đi Hứa phủ làm khách!”
Cửu vĩ hồ nũng nịu nói.
Hứa Thất An không để ý tới nàng, tròng mắt trên cổ tay sáng lên, truyền tống rời đi.
Cửu vĩ hồ lắc vòng eo nhỏ, uốn éo mông, chạy ra khỏi ngự thư phòng, hóa thành dải cầu vồng chạy đi.
Người đi nhà trống, ngự thư phòng to lớn im ắng, hoạn quan và cung nữ sớm đã đuổi lui xuống, Hoài Khánh ngồi ở trong ngự thư phòng trống rỗng, nghe thấy trái tim mình ở trong lồng ngực nhảy lên thình thịch.
Nàng ôm mặt mình, nhẹ nhàng phun ra một hơi.
Cũng tốt, biến tướng truyền đạt tâm ý, củ khoai lang phỏng tay ở trong tay Hứa Ninh Yến, nàng mặc kệ.
...
Bắc cảnh.
Cửu Châu địa lý chí ghi chú:
Xà sơn, không có cỏ cây, nhiều kim loại và đá, trong núi có rắn lớn, tên viết Chúc Cửu.
Thiết kỵ Tĩnh quốc ở trên đỉnh Xà sơn đúc tế đàn cao mười mấy mét, tế đàn đông tây nam bắc bốn phương hướng, là tháp thi thể hai tộc yêu man chồng chất.
“Nạp Lan vũ sư, tất cả chuẩn bị đâu vào đấy.”
Tĩnh quốc quốc quân Hạ Hầu Ngọc Thư đi lên tế đàn, cung kính hành lễ.
Trên tế đàn, Nạp Lan Thiên Lộc đứng khoanh tay, khẽ gật đầu:
“Bắt đầu!”
Hạ Hầu Ngọc Thư cầm lên cây đuốc, ném vào trong chậu than, dầu hỏa nháy mắt bốc cháy, chậu than dâng lên ngọn lửa, bốc ra khói đen.
Khói đen cuồn cuộn, ở xanh thẳm bầu trời tràn ngập, rõ ràng có thể thấy được.
Tĩnh quốc thiết kỵ trên núi, chân núi đều buông binh khí, quỳ rạp xuống đất, ngón cái đè vào nhau, bàn tay trái bao bàn tay phải, nhắm mắt, hướng Vu Thần cầu nguyện.
Tín ngưỡng mấy vạn người giao hội cùng một chỗ, rõ ràng không tiếng động, nhưng rơi vào trong tai Nạp Lan Thiên Lộc, lại là những tiếng triệu hồi to rõ.
Tĩnh Sơn thành nơi xa, bức tượng Vu Thần “ầm ầm” chấn động, khí đen tràn ngập ra, lượn lờ hướng biên cảnh phía Bắc bay đi.
Khí đen xuyên qua thiên sơn vạn thủy, chỉ dùng thời gian mười mấy hơi thở, đã đến Xà sơn cách mấy vạn dặm, ở trên đỉnh Xà sơn tản ra, hóa thành một gương mặt mơ hồ.
Mọi người trên Xà sơn đều cảm giác được thiên địa ảm đạm, giống như tiến vào đêm tối.
Hạ Hầu Ngọc Thư không dám mở mắt, nhưng đã phát hiện một lực lượng to lớn khó có thể khống chế bao phủ cả Xà sơn.
Vu Thần đến rồi, tế đàn triệu đến Vu Thần... Trong lòng hắn chấn động, vội vàng bài trừ tạp niệm, càng thêm thành kính cung kính.
Nạp Lan Thiên Lộc hướng tới mặt người khổng lồ trên bầu trời hành một lễ, tiếp theo từ trong tay áo lấy ra một cái bát sứ men xanh, trong bát đựng nước trong, trong nước bơi một con rắn đỏ to bằng chiếc đũa.
Chúc Cửu!
Nó bị Nạp Lan Thiên Lộc phong ấn ở trong bát.
Nạp Lan Thiên Lộc cầm bát đặt ở trên bàn trải lụa vàng, lui lại mấy bước.
Khuôn mặt người mơ hồ trên bầu trời mở ra cái mồm có thể nuốt sông núi nhật nguyệt, dùng sức hút một cái.
Giao long trong bát không thể tránh khỏi bay lên, thoát ly bát sứ men xanh, bị Vu Thần hút vào trong miệng.