“Ninh Yến!”
Cánh tay ngó sen của Lâm An ôm cổ hắn, làm nũng nói:
“Ta ngày mai muốn về cung thăm mẫu phi.”
Hứa Thất An nhìn lại nàng:
“Muốn đi thì đi, hỏi ta làm gì.”
Lâm An thấp giọng nói:
“Hoài Khánh không cho ta vào hậu cung gặp mẫu phi, nghe nói mẫu phi gần đây xâu chuỗi đại thần trong triều, bảo bọn họ ép Hoài Khánh lập thái tử, mẫu phi muốn cho con trưởng của hoàng đế ca ca đảm nhiệm thái tử.”
Trần quý phi tuy thất bại thảm hại, nhưng nàng cũng không nổi giận, bởi vì con gái đã gả cho Hứa Thất An.
Chỉ bằng thân phận mẹ vợ Hứa Ngân la đã khiến nàng không cần chịu bất luận kẻ nào xem thường.
Người trong triều tâm tư lung lay, muốn hâm nóng lại cái bếp nguội lạnh liền nhằm vào Trần thái phi.
Đẳng cấp đó của mẫu phi nàng, vẫn là bớt lăn lộn đi, Hoài Khánh chính là không quan tâm bà ấy, rút thời gian một đầu ngón tay là có thể ấn chết... Trong lòng Hứa Thất An nghĩ như vậy, ngoài miệng không thể nói:
“Hoài Khánh là lo lắng Trần thái phi lại bày mưu nàng đi tìm cô ấy quậy thôi.”
Lâm An bất mãn uốn éo vòng eo một cái:
“Ta sẽ không dễ dàng bị mẫu phi điều khiển.”
Nàng thôi đi... Hứa Thất An nói:
“Lâm An à, nàng còn muốn trả thù Hoài Khánh, hung hăng áp chế cô ấy, ở trước mặt cô ấy diễu võ dương oai không?”
Mắt Lâm An sáng lên, “Chàng có biện pháp?”
Đương nhiên là có, ví dụ như, muội muội xoay người làm tỷ tỷ, bảo Hoài Khánh gọi nàng là chị... Hứa Thất An nhịn xuống, chuyển hướng đề tài, nói:
“Nàng không nhớ ta chút nào à.”
“Nhớ.” Lâm An mang nói.
Hứa Thất An đã bắt lấy hai tay của nàng, trầm giọng nói:
“Móng tay cũng chưa cắt, còn nói nhớ ta.”
Lâm An: “?”
...
“Dì!”
Bạch Cơ gõ gõ cửa sổ, bóng người nho nhỏ chiếu vào trên cửa sổ.
“Cẩu nam nhân bảo ta mang món đồ cho dì.”
Giọng non nớt của Bạch Cơ truyền đến.
Mộ Nam Chi mặc áo trong mỏng manh, mở ra cửa sổ, thấy Bạch Cơ nhỏ nhắn dễ thương đeo một cái túi da dê nhỏ, trong bao phồng lên.
Nàng hừ một tiếng, mang Bạch Cơ ôm vào trong lòng, mở ra nút thắt của túi da dê, lấy ra một xấp giấy không tính là dày nhưng cũng không mỏng, ngồi ở bên cạnh bàn bắt đầu đọc.
“Nam Chi, từ biệt nửa tháng, rất nhớ nhung...”
Nàng đầu tiên là bĩu môi khinh thường, sau đó dần dần đắm chìm, khóe miệng thỉnh thoảng cong lên, bất tri bất giác, ngọn nến dần dần cháy hết.
Mộ Nam Chi lưu luyến buông giấy viết thư, mở ra cửa sổ, lại mang Bạch Cơ đã ném ra ngoài:
“Đi tìm Dạ Cơ tỷ tỷ của ngươi mà ngủ, ngày mai trước giữa trưa chớ tìm ta.”
Bạch Cơ khẽ kêu một tiếng, lon ton đi tìm Dạ Cơ.
Thật vất vả gõ mở cửa sổ của Dạ Cơ, lại bị ném ra ngoài.
“Đi tìm Hứa Linh m ngủ, ngày mai trước giữa trưa chớ tìm ta.”
“Hừ!”
Bạch Cơ hướng tới cửa sổ hừ một tiếng, tức giận chạy đi.
...
Đêm khuya, Tĩnh Sơn thành.
Trăng tròn chiếu ra ánh sáng màu sương trắng, khiến tinh tú trên trời ảm đạm.
Phía dưới tế đàn dựng tượng Vu Thần, các vu sư mặc trường bào như là đàn kiến, ở trong đêm tối hội tụ.
Từng vu sư mặc trường bào đầu đội nón ngồi xếp bằng ở phía dưới tế đàn, như là muốn cử hành hiến tế long trọng nào đó.
Hai vị nhân tình của Lý Linh Tố, Đông Phương tỷ muội cũng ở trong đó.
Đông Phương Uyển Thanh nhìn quét các vu sư lặng lẽ không nói quanh mình, thấp giọng nói:
“Tỷ tỷ, đã xảy ra chuyện gì.”
Không lâu trước đó, đại vu sư Tát Luân A Cổ triệu tập toàn bộ vu sư cảnh nội ba nước, lệnh các vu sư ở trong vòng hai ngày tập hợp Tĩnh Sơn thành.
Lúc này Tĩnh Sơn thành hội tụ mấy ngàn vu sư, nhưng vẫn có rất nhiều vu sư phẩm cấp thấp chưa thể chạy tới.
Đông Phương Uyển Dung sắc mặt ngưng trọng:
“Lão sư nói, ba nước sẽ có tai hoạ lớn.”
Toàn bộ vu sư chỉ có tề tụ Tĩnh Sơn thành, mới có một tia sinh cơ.
Đông Phương Uyển Thanh tỏ vẻ khó hiểu, “Vu Thần đã bước đầu giãy thoát phong ấn, chẳng lẽ không che chở được các ngươi?”
Nàng dùng là “các ngươi”, bởi vì Đông Phương Uyển Thanh không phải là vu sư, mà là võ giả.
Lúc này, một vu sư bên người nói:
“Ta hôm qua nghe Y Nhĩ Bố trưởng lão nói, người nọ đã có thành tựu, đừng nói đại vu sư, cho dù Vu Thần bây giờ, chỉ sợ cũng không áp được hắn.
“Nghĩ hẳn cái gọi là tai hoạ lớn, chính là có liên quan với người nọ.”
Đông Phương Uyển Dung khí chất quyến rũ nhíu mày nói:
“ “Người nọ” trong miệng Y Nhĩ Bố trưởng lão là chỉ ai?”
Nàng vừa hỏi câu này ra khỏi miệng, tự mình đã đạt được đáp án, một cái tên hiện lên ở trong đầu—— Hứa Thất An!
Phóng mắt Cửu Châu, người có thù oán với Vu Thần giáo, hơn nữa trưởng thành đến mức ngay cả Vu Thần cũng không áp được, chỉ có vị võ phu mới bước vào nhất phẩm kia.
Đông Phương Uyển Dung là từng tận mắt thấy Hứa Thất An đánh tới cửa.
“Nhưng ta lần trước nhìn thấy hắn tới cửa đòi nợ, bị đại vu sư cản trở về.” Đông Phương Uyển Dung biểu đạt sự nghi hoặc của mình.
Đại vu sư còn có thể ngăn trở về, huống chi Vu Thần đã tiến một bước giãy thoát phong ấn, có thể đề cập lực lượng bây giờ xa không phải lúc bước đầu giãy thoát phong ấn có thể so sánh.
Có Vu Thần và đại vu sư tọa trấn Tĩnh Sơn thành, cho dù Hứa Thất An là nhất phẩm võ phu, cũng không nên khiến đại vu sư kiêng kị như thế.
“Hơn nữa, đoạn thời gian trước ta nghe trưởng lão Ô Đạt Bảo Tháp nói, võ phu kia đã muốn ra biển.” Lại có người nói.
Cái này bài trừ khả năng kẻ địch là Hứa Thất An.
Cũng đúng, một vị nhất phẩm võ phu mà thôi, với bọn họ mà nói quả thật cao cao tại thượng, nhưng đối với Vu Thần cùng đại vu sư mà nói, chưa chắc đã mạnh bao nhiêu.
Nếu kẻ địch là Hứa Thất An, không nên là động tĩnh như vậy.
“Có thể hay không là... Phật Đà?”
Một vu sư đưa ra suy đoán lớn mật.
Hắn vừa nói xong, liền thấy cái đầu đội nón chung quanh xoay lại, những đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
Các đồng môn vẻ mặt đại để là “đừng nói hươu nói vượn”, “thật có đạo lý”, “miệng quạ đen”, “điên rồi nhỉ” vân vân.
“Nhưng nếu không phải Phật Đà, ai có thể khiến Vu Thần, đại vu sư kiêng kị như thế.” Đông Phương Uyển Dung nhẹ nhàng nói.
Mấy tháng trước, chuyện cường giả siêu phàm của Đại Phụng cùng Phật môn chiến ở A Lan Đà, đã sớm truyền về Vu Thần giáo.
Nghe nói Phật Đà so với Vu Thần sớm hơn một bước giãy thoát phong ấn.
Các tu sĩ hệ thống vu sư tuy không muốn thừa nhận, nhưng tựa như, Phật Đà mạnh hơn so với Vu Thần một chút.
Trong lúc nhất thời không ai nói chuyện, các vu sư xung quanh sắc mặt đều không tốt lắm.