Đến nửa bước Võ Thần cái cảnh giới này, đã không cần bất cứ pháp thuật nào, có thể dễ dàng phóng thích lĩnh vực sát thương bao trùm phạm vi cực lớn.
Căn bản không cần đích thân vào Cực Uyên lùng bắt siêu phàm cổ thú.
Bầu trời sáng sủa nháy mắt mây đen dày đặc, sắc trời âm u, giống như đêm khuya.
Cơn lốc phá hủy tất cả tàn sát bừa bãi, cuốn lên cành cây bị gãy cùng lá cây, cát bay đá chạy.
Một bộ dáng tai nạn tiến đến.
Các thủ lĩnh đám Long Đồ Bạt Kỷ giống như người thường trong tai nạn, sắc mặt tái nhợt, không ngừng lui về phía sau.
Bọn họ không phải sợ hãi cảnh tượng này, “thiên tai” tuy tạo thành hiệu quả thị giác cực kỳ khoa trương, nhưng thật ra chỉ là nửa bước Võ Thần phát ra lực lượng mang vào kết quả.
Thật sự làm bọn họ sợ hãi là uy áp của nửa bước Võ Thần, trái tim không tự chủ được rung động, giống như có thể ngừng đập bất cứ lúc nào.
Thân là siêu phàm cảnh cổ sư, khi bọn họ đối mặt người trẻ tuổi kia trên bầu trời, nhỏ yếu tựa như phàm nhân.
Đồng thời, bọn họ đã hiểu tính toán của Hứa Thất An, vị võ phu đứng ở đỉnh phong này, tính một lần diệt sát toàn bộ cổ thú trong Cực Uyên, sót lại, còn sống, chính là siêu phàm cổ thú.
Cổ thú cảnh giới siêu phàm trở xuôgs, không có khả năng còn sống ở dưới uy áp của hắn.
Đơn giản lại thô bạo, không hổ là võ phu.
Không đến nửa khắc đồng hồ, hai bóng đen lao ra, chúng nó hình thể khổng lồ, phân biệt là vượn khổng lồ lông đen cao hai trượng, bộ lông cứng rắn như sắt thép, trên vai mọc hai cái đầu, mỗi cái đầu đều có bốn con mắt đỏ rực, lóe ra ánh sáng hung tợn.
Cơ bắp toàn thân như bùng nổ là đặc thù rõ ràng nhất của nó.
Một một con khác hình thể thiên hướng bươm bướm, cũng cao hơn một trượng, vẻ ngoài tương tự bươm bướm, sắc thái diễm lệ, nó có được một đôi ánh mắt tràn ngập trí tuệ.
Bươm bướm vỗ cánh, ở trong cuồng phong lắc lư, hướng Hứa Thất An phát ra ý niệm thần phục.
Vượn khổng lồ hung ác điên cuồng nhe răng trợn mắt, như là dã thú sợ hãi tới cực điểm, chỉ có thể thông qua đóng giả bộ dạng dữ tợn để thêm can đảm cho mình.
Thần phục... Hứa Thất An nghĩ nghĩ, vươn bàn tay nhắm ngay hai con cổ thú, dùng sức nắm chặt.
Ầm! Ầm!
Hai con cổ thú không chút sức phản kháng nổ tung, mảnh xác và máu tươi bay tán loạn như mưa, nguyên thần tan thành mây khói.
Hứa Thất An thu liễm khí tức đúng lúc, để cuồng phong bình ổn.
Một màn này rơi vào trong mắt các thủ lĩnh, bị rung động rất mạnh, hai con cổ thú đều là cảnh giới siêu phàm, nếu đơn đấu, chỉ sợ cũng không kém bọn họ bao nhiêu.
Nhưng ở trước mặt nửa bước Võ Thần, thật sự chỉ là sâu bọ tùy tay bóp chết.
Sau khi giải quyết hai cổ thú, Hứa Thất An chưa quay về mặt đất, mà là cắm đầu chui vào Cực Uyên, tới trước bức tượng Nho Thánh.
Con ngươi hắn hơi co lại.
Đầu của Nho Thánh đã vỡ, thân hình trải rộng vết rạn.
“Cổ Thần so với Vu Thần càng mạnh hơn, nó thậm chí không cần ba tháng có thể hoàn toàn giãy thoát phong ấn.”
Hứa Thất An cúi đầu, nhìn chằm chằm khe đất sâu thẳm phía dưới, trầm giọng nói:
“Cổ Thần!”
Trong Cực Uyên im ắng, chưa có bất cứ động tĩnh gì.
Một lát sau, thanh âm to lớn hư vô truyền vào trong tai Hứa Thất An:
“Nửa bước Võ Thần.”
Hứa Thất An hỏi:
“Ngươi biết tấn thăng Võ Thần như thế nào không.”
“Biết!”
Thanh âm to lớn kỳ ảo vang lên, Cổ Thần trả lời ra ngoài Hứa Thất An đoán trước.
“Xin Cổ Thần chỉ giáo.” Giọng điệu Hứa Thất An vội vàng tốt hơn vài phần.
“Mang đầu chặt xuống, sau đó đi Tây Vực hiến cho Phật Đà.” Cổ Thần nói như thế.
... Giọng điệu Hứa Thất An nhất thời ác liệt thêm vài phần:
“Ngươi đùa giỡn ta?”
Cổ Thần bình tĩnh trả lời:
“Là ngươi đùa giỡn ta trước.”
Hứa Thất An không còn lời nào để chống đỡ, thấy không kiếm lợi được từ Cổ Thần, đành phải quay về mặt đất, triệu tập các thủ lĩnh, phân phó:
“Các vị lập tức triệu tập tộc nhân tới Trung Nguyên, ở tạm thị trấn bên chợ biên giới.”
Hoài Khánh ở biên cảnh lập chợ biên giới, lúc này vừa vặn có đất dụng võ.
Vưu vật Loan Ngọc sải đôi chân dài đi tới, nũng nịu nói:
“Hứa Ngân la, ngươi tới cưới ta về đi.”
Thủ lĩnh khác yên lặng nhìn.
Hứa Thất An nghiêm trang nói:
“Loan Ngọc thủ lĩnh, xin tự trọng.”
m thầm truyền âm:
“Tiểu yêu tinh, buổi tối xử lý nàng sau.”
Long Đồ vẻ mặt hưng phấn:
“Lực Cổ bộ chúng ta hôm nay đã có thể di chuyển cả tộc.”
May mắn là mùa thu hoạch vụ thu, lương thực dư dả, bằng không nghĩ thôi đã đau lòng... Nhìn tráng hán cao hai mét vẻ mặt nóng lòng muốn thử, khóe miệng Hứa Thất An run rẩy.
Về sau quán trà cùng tửu lâu Đại Phụng phải ở cửa dán một tấm bố cáo:
Người Lực Cổ bộ không thể đi vào!
Chờ sau khi mọi người rời khỏi, Cực Uyên khôi phục bình tĩnh, lại qua non nửa canh giờ, bên bức tượng Nho Thánh bóng trắng chợt lóe, mái tóc đen bay lên từng tấc một, nữ Bồ Tát quốc sắc thiên hương đứng bên vách núi, cạnh bức tượng.
Nàng chắp hai tay lại, hơi khom người, hướng Cực Uyên hành một lễ, tiếng nói mờ mịt kỳ ảo:
“Ra mắt Cổ Thần!
“Vãn bối phụng mệnh Phật Đà, đến thỉnh giáo mấy vấn đề.”
Dừng một chút, không đợi Cổ Thần đáp lại, nàng tự hỏi:
“Làm sao tấn thăng Võ Thần.”
Lưu Ly Bồ Tát kiên nhẫn đợi một lát, trong vực sâu nhìn không thấy đáy truyền đến thanh âm vang vọng mà hư vô kỳ ảo:
“Không biết!”
Ngay cả Cổ Thần loại tồn tại sống vô tận năm tháng này cũng không biết làm sao tấn thăng Võ Thần... Lưu Ly Bồ Tát thử nói:
“Ngài có thể nhìn trộm được tương lai không.”
Thanh âm Cổ Thần to lớn hư vô mờ mịt đáp lại:
“Các ngươi dám tin sao!”
Cái này... Lưu Ly Bồ Tát trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, đành phải giữ im lặng.
Cổ Thần tiếp tục nói:
“Cách đại kiếp đã rất gần, đề cập đến siêu phẩm cùng nửa bước Võ Thần, ta đã không thể dò xét tương lai, chỉ có thể dò xét bản thân.”
Dò xét bản thân! Lưu Ly Bồ Tát cung kính nói:
“Có thể nói cho biết hay không?”
Cổ Thần chưa từ chối:
“Tương lai ta chỉ có hai kết cục, không thay thế thiên đạo, thì thân tử đạo tiêu.”
Cái này không phải tất nhiên sao, không cần bí pháp thăm dò tương lai... Lưu Ly nghĩ, sau đó nàng liền nghe Cổ Thần giải thích:
“Đại kiếp một lần trước, ta đoán được mình sẽ ngủ lâu dài ở Nam Cương, bởi vậy giữa đường rời khỏi thiên đạo tranh đoạt chiến, tới Nam Cương ngủ say. Cho nên tránh thoát một kiếp.”
Khó trách Cổ Thần có thể sống sót, quả nhiên là Thiên Cổ bí thuật phát huy tác dụng cực kỳ quan trọng... Lưu Ly không có bất cứ cảm xúc dao động nào thầm nghĩ.