Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 2055

Sau buổi trưa cùng Tống Đình Phong, Chu Quảng Hiếu và Xuân ca câu lan nghe khúc, vì không để Xuân ca phát cuồng, ta cố ý mang nhóc đáng thương đưa về Ti Thiên Giám.

Vợ của Quảng Hiếu mang thai rồi, Tống Đình Phong vẫn cô độc như cũ, ta biết hắn nghĩ cái gì, biết hắn hướng tới đường nhỏ ngựa xe như nước, đến mỗi hoàng hôn cùng sáng sớm, đường nhỏ sẽ treo đầy sương trắng. Bởi vậy không muốn thành thân.

Nha môn Đả Canh Nhân chịu tải rất nhiều hồi ức của ta, bây giờ ngẫm lại, ngay cả cha con họ Chu đều là một bộ phận quan trọng trong hồi ức, một đao kia hướng họ Chu, đã bổ ra một đời lấp lánh bất phàm của ta.”

“Năm Hoài Khánh thứ nhất, mùng tám tháng mười.

Hôm nay đi đông bắc và Nam Cương một chuyến, Tĩnh Sơn thành phạm vi trăm dặm sinh linh tuyệt tích, lực lượng Vu Thần không ngừng khuếch tán, người phàm không thể sinh tồn ở dưới uy áp của Hắn.

Dân bản xứ cùng tuyệt đại bộ phận động vật Nam Cương đã hoàn toàn hóa cổ. May mắn là, trong khoảng thời gian này vẫn có cùng các thủ lĩnh cổ tộc tới Nam Cương thanh trừ cổ thú, bởi vậy không có cổ thú siêu phàm sinh ra.

Thời gian để lại cho Cửu Châu không nhiều nữa.”

“Năm Hoài Khánh thứ nhất, mười một tháng mười.

Đây là một thiên nhật ký cuối cùng của ta, muốn viết một ít lời chỉ nói với chính mình.

Nhớ rõ vừa tới thế giới này, đối với Cửu Châu tràn ngập lực lượng siêu phàm, trong lòng ta bàng hoàng cùng sợ hãi chiếm đa số, cho nên chỉ muốn trả qua cuộc sống nhàm chán ba vợ bốn nàng hầu gia tài bạc triệu, cũng không muốn theo đuổi quyền lực cùng lực lượng.

Đáng tiếc, từ ngày ấy ta thức tỉnh, đã định sẵn vận mệnh kế tiếp của ta.

Mới đầu, đẩy ta tiến về phía trước là vận mệnh, là nguy cơ, chúng nó khiến ta không thể không điên cuồng nâng cao bản thân, chỉ vì sống sót.

Trinh Đức, Vu Thần giáo, Phật môn, giám chính, Hứa Bình Phong, những người này, những thế lực này, bọn họ luôn đuổi theo ta, thúc đẩy ta...

Về sau, không biết từ khi nào bắt đầu, ta thử chủ động vì người bên cạnh, vì dân chúng Trung Nguyên làm một ít việc, vì thế có thể giận dữ xung phong, có thể không để ý tính mạng.

Có lẽ là ở lúc ta vì một tiểu cô nương, trên triều chém ra một đao đó bắt đầu; Có lẽ là ta vì Trịnh đại nhân, vì dân chúng Sở Châu, hô lên “không làm quan” bắt đầu.

Nhưng mặc kệ như thế nào, ta bây giờ, rất rõ ràng mình muốn cái gì.

Trong khoảng thời gian này, ta thường xuyên nhớ lại đủ loại tình huống kiếp trước, ta vẫn như cũ có thể nhớ rõ ràng khuôn mặt nụ cười của cha mẹ, nhớ kỹ đô thị lớn xa hoa truỵ lạc, nhớ rõ đám súc vật xã hội cảnh tượng vội vàng.

Ta đột nhiên ý thức được, cuộc sống đời trước tuy mệt nhọc, nhưng ít ra đại bộ phận mọi người đều có thể bình an vui vẻ.

Nhưng dân chúng Cửu Châu, sinh linh Cửu Châu, sinh hoạt ở thế giới hoàng quyền tối thượng, lực lượng tối thượng, kẻ yếu trời sinh chính là mặc cho người ta xâm lược.

Mà những thứ này không phải tàn khốc nhất, siêu phẩm sống lại mới là tai ương diệt thế thật sự.

Chuyện ta bây giờ làm, dùng bốn câu nói hình dung —— vi thiên địa lập tâm, vi sinh dân lập mệnh, vi vãng thánh kế tuyệt học, vi vạn thế khai thái bình.

Lúc trước vì ở trước mặt Nhị Lang làm màu viết bốn câu, thế mà lại thật sự xỏ xuyên cuộc đời của ta, cuộc đời ba năm ngắn ngủn.

Vận mệnh thật sự kỳ diệu.

Cuối cùng, ở trong nữ tử có tình cảm đan xen với ta, ta yêu nhất là Mộ Nam Chi, có thể là bởi vì nàng xinh đẹp, có thể là bởi tính cách, nói không rõ, bản thân tình yêu đã nói không rõ.

Thương tiếc nhất là Chung Ly, nàng luôn xui xẻo như vậy, khi bị thương liền thích dùng ánh mắt nhu nhược như nai con nhìn ngươi, thử hỏi nam nhân ai sẽ không thương tiếc nàng chứ.

Kính trọng nhất là Lý Diệu Chân, chỉ vì một câu: Cứ làm việc tốt, chớ hỏi tiền đồ.

Trước kia ta không làm được, bây giờ ta có thể làm được. Mà nàng, vẫn luôn làm.

Thương yêu nhất là Lâm An, nàng là một đóa hoa sen từ trong nước bùn mọc ra, sinh ở hoàng thất, lại vẫn giữ lại tính tình ngây thơ rực rỡ, nàng đối với ta tốt, là dốc hết toàn lực chân tâm chân ý.

Người coi trọng nhất là Hoài Khánh, nàng là nữ cường nhân hoàn toàn xứng đáng, có dã tâm có khát vọng có thủ đoạn, nhưng không tâm địa độc ác, có máu có thịt, cái này phải cảm tạ Ngụy Uyên cùng Tử Dương cư sĩ.

Bọn họ dạy dỗ đối với Hoài Khánh có tác dụng dẫn đường quan trọng.

Cảm kích nhất là Lạc Ngọc Hành, trừ Ngụy Công, nàng đối với ta ân tình nặng nhất. Từ giết Trinh Đức đến du lịch giang hồ, lại đến Vân Châu phản loạn, nàng luôn không rời không bỏ đối với ta, vì ta lấy thân mạo hiểm.

Đối với nữ nhân mà nói, dễ cầu bảo vật vô giá khó có được chàng hữu tình, đối với nam nhân mà nói, một nữ tử nguyện ý đồng hội đồng thuyền với ngươi, ngươi có lý do gì không thương nàng chứ.

Mà Dạ Cơ, là nữ tử duy nhất khiến ta cảm giác được mình là “đại lão gia” thời đại phong kiến, nói như vậy tỏ ra ta vị nửa bước Võ Thần này lòng rất chua xót, nhưng quả thật như thế, trừ Dạ Cơ, con cá khác đều không phải đèn cạn dầu, không, các nàng là ngọn lửa.

Không cẩn thận ta sẽ dẫn lửa thiêu thân, rơi vào trong Tu La tràng.

Ừm, trước mắt, nữ nhân muốn ngủ nhất là cửu vĩ hồ.

Tuyệt thế yêu cơ, phong hoa tuyệt đại.

Đương nhiên, ta bây giờ cũng không tính mang ý niệm này đi hành động, dù sao nàng ở hải ngoại, ngoài tầm tay với.

Hứa Thất An!

...

Mười ba tháng mười.

Thư viện Vân Lộc, Triệu Thủ mặc quan bào màu đỏ, đội mũ quan, cẩn thận tỉ mỉ đi lên bậc thang, tới điện Á Thánh.

Trước điện Á Thánh, Triệu Thủ chỉnh lại mũ áo, ở dưới ba vị đại nho Dương Cung Trương Thận Lý Mộ Bạch Trần Thái nhìn chăm chú, đẩy ra cửa điện chạm rỗng màu son, tiến vào trong điện.

Ầm!

Cửa điện nhẹ nhàng khép lại, che tầm mắt.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua ô vuông cửa sổ chiếu vào, trong chùm tia sáng có bụi lơ lửng, trên nền dựng một pho tượng đầu đội nho quan, mặc nho bào, một tay để sau lưng, một tay đặt ở bụng.

Bên chân bức tượng, có một con nai màu trắng.

Đây là thê tử của Á Thánh.

Triệu Thủ không nói một lời nhìn bức tượng này, trong mắt chiếu ánh mặt trời, lão duy trì cùng tư thế thật lâu chưa từng nhúc nhích.

Triệu Thủ sinh ở năm Trinh Đức thứ 19, xuất thân bần hàn, năm ấy mười tuổi bái vào thư viện Vân Lộc, thụ nghiệp ân sư là Hàn Lư cư sĩ.

Vị lão nho sinh lôi thôi lếch thếch kia quanh năm ở nhà tranh, ngày xưa không biết bởi vì việc gì, què một chân, buồn bực thất bại, thích uống rượu, uống say rồi liền viết một ít thi từ châm chọc triều đình, mắng chửi hoàng đế.
Bình Luận (0)
Comment