【 4: Ngụy Uyên cũng tìm ngươi? Vậy đường ca của ngươi cũng phải đi hay không? 】
Sở Nguyên Chẩn rất chấn động, đồng thời lo lắng Hằng Viễn, nếu không có Hứa Thất An ở kinh thành tọa trấn, chỉ dựa vào ba người “1 2 5”, thật có thể thuận lợi giải cứu ra Hằng Viễn sao?
【 3: ta khác với ngươi, là Nguyên Cảnh Đế khâm điểm. 】
Hứa Thất An không mắng Nguyên Cảnh Đế ác độc, bởi vì Sở Nguyên Chẩn khẳng định có thể hiểu, hắn một người thông minh như vậy.
【 4: không sao, ta sẽ quan tâm ngươi. 】
Chờ chính là câu này của ngươi! Hứa Thất An lập tức truyền thư: 【 ta sẽ mang mảnh vỡ Địa Thư tạm thời giao cho đại ca. Ừm, cứ như vậy đi, ta còn có việc xử lý. 】
Không cho Sở Nguyên Chẩn cơ hội hỏi, nhanh chóng chấm dứt tán gẫu riêng.
Ài, làm người vẫn phải thật thà, bớt ở trên mạng chém gió, không cẩn thận là không xuống đài được nữa... Hứa Thất An cảm khái từ đáy lòng.
...
Bên kia, Hứa phủ.
Hứa Bình Chí sau khi thu được tin tức trong phủ truyền đến, lập tức chạy về nhà, bây giờ đen mặt, ngồi ở ghế, không nói một lời.
“Lão gia ông mau nói nghiệt tử này, mau bảo nó từ quan.” Thẩm thẩm khóc quấy.
“Bệ hạ dùng là dương mưu.” Hứa Bình Chí thở dài nói.
Hoặc là từ Hàn Lâm viện lăn ra ngoài, hoặc là đi đánh trận, thứ trước tiền đồ hủy hoại hết, thứ sau cửu tử nhất sinh.
Hứa Bình Chí là từng trải qua chiến dịch Sơn Hải quan, biết mình lúc trước có thể sống sót trở về, thuần túy dựa vào vận khí. Chiến sự phương Bắc khẳng định không hung hiểm kịch liệt bằng chiến dịch Sơn Hải quan.
Nhưng Hứa Nhị lang cũng không phải võ phu, ở trên chiến trường thiếu thủ đoạn giữ mạng.
Hứa Tân Niên ngồi ở một bên, im lặng không nói lời nào, hắn đã bị đại ca đánh, không cần thiết bị phụ thân đánh nữa.
Người một nhà mây sâu thảm đạm.
Thẩm thẩm thút thít không ngừng, Hứa Linh Nguyệt mềm giọng an ủi.
“Con thấy đại ca vừa rồi ra ngoài, khẳng định là nghĩ được biện pháp rồi. Mẹ, mẹ đừng vội, chờ đại ca trở về nói sau.” Hứa Linh Nguyệt nhẹ nhàng nói.
“Cũng chỉ có thể chờ tin tức của đại lang.”
Thẩm thẩm chà lau nước mắt, liên tiếp nhìn về phía thính ngoại, lo được lo mất nói: “Nhưng đại lang có thể có biện pháp nào? Nó đã không làm quan nữa, còn đắc tội hoàng đế.”
Hứa Bình Chí sắc mặt âm trầm, không nói lời nào.
Lúc này, bọn họ nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng thanh thúy non nớt của Hứa Linh m: “Đại oa ~ “
Người một nhà quay phắt đầu lại, nhìn về phía ngoài sảnh, quả nhiên thấy Hứa Thất An sải bước quay về, một cước đá bay muội muội đi lên đón.
Hứa Linh m thuận thế bay vào trong lòng Lệ Na ở bên, nó vui vẻ cười giòn tan, tỏ vẻ cảm giác cưỡi mây đạp gió rất thú vị.
Hứa Thất An dùng là xảo kình, trước kia, hai huynh muội vẫn luôn chơi như vậy.
“Đại lang!”
“Đại ca!”
Trong phòng, cả nhà bốn người đồng thời đứng dậy, nhìn về phía Hứa Thất An.
Thẩm thẩm vội vàng nói: “Đại lang, cháu có nghĩ ra biện pháp để Nhị lang không đi đánh trận hay không?”
Hứa Thất An khẽ lắc đầu, “Bệ hạ khâm điểm, từ chối như thế nào.”
Thấy khuôn mặt xinh đẹp của thẩm thẩm khó nén thất vọng, thấy sắc mặt Hứa Nhị thúc lập tức ảm đạm, hắn không nhanh không chậm nói:
“Nhưng, Ngụy Công đáp ứng cháu sẽ quan tâm Nhị lang. Hơn nữa, Nhân tông ký danh đệ tử Sở Nguyên Chẩn cũng sẽ theo quân xuất chinh, hắn quan hệ với cháu, với Nhị lang rất tốt, đáp ứng cháu sẽ bảo hộ Nhị lang thật tốt.”
“Lão gia?”
Thẩm thẩm hướng trượng phu ném đến ánh mắt dò hỏi.
Hứa Nhị thúc lộ ra nụ cười: “Có Ngụy Công chiếu cố, an toàn của Nhị lang không lo nữa. Hơn nữa, Sở Nguyên Chẩn có thể so với cao thủ tứ phẩm, có thể ngự kiếm phi hành. Cho dù gặp nguy hiểm, cũng có thể bảo hộ Nhị lang rất tốt.”
Thẩm thẩm vừa nghe, ngay cả trượng phu cũng nói như vậy, nàng nhất thời an tâm hơn không ít.
Khóc thút thít một phen, nói: “May mà có đại lang.”
...
Mỗi khi gặp chiến sự, trừ điều binh khiển tướng, điều động lương thảo các loại công việc cần thiết, nghi thức tương ứng cũng không thể thiếu.
Triều đình sẽ bảo Ti Thiên Giám chọn ra ngày tốt, sau đó tế trời, tế đất, tế tổ, đây là tam tế.
Tam tế quy cách nghiêm cẩn, phân biệt ở ngày tốt khác nhau, do hoàng đế mang theo văn võ bá quan cử hành.
Binh lính, tướng lĩnh cần theo quân xuất chinh, cũng sẽ ở một ngày này tiến hành tế tổ.
Con cháu ra chiến trường, tế tổ là ắt không thể thiếu.
Phần mộ tổ tiên Hứa gia ở một chỗ phong thuỷ bảo địa ngoài kinh thành, là mời thuật sĩ Ti Thiên Giám hỗ trợ xem phong thuỷ. Đương nhiên, nhà giàu có quyền quý ở kinh thành cơ bản đều sẽ mời thuật sĩ xem phong thuỷ.
Phần mộ tổ tiên mỗi người đều là phong thuỷ bảo địa...
Hứa Tân Niên cùng Hứa Thất An hai huynh đệ, bây giờ là kim phượng hoàng, nhân vật trung tâm của Hứa tộc.
Hàn Lâm viện Hứa Nhị lang sắp xuất chinh chuyện lớn như vậy, hầu như người cả tộc đều đến đây, trong đó có hai vị tộc lão tóc bạc trắng.
Một vị tộc lão thân thể coi như khỏe mạnh, gầy teo cao cao, chỉ là mái tóc bạc có chút thưa thớt.
Một vị khác đầu óc đã không quá tỉnh táo, ánh mắt có chút dại ra, lại tóc bạc trắng, rất rậm rạp.
Sau khi chủ trì xong nghi thức tế tổ, tộc lão tóc bạc trắng cảm khái nói:
“Năm đó thật ra không có ai tin tưởng lời của thuật sĩ Ti Thiên Giám, kinh thành chỉ lớn như vậy, lấy đâu ra nhiều phong thuỷ bảo địa như thế. Chẳng qua là tìm sự may mắn tốt lành mà thôi. Bây giờ xem ra, đây quả thật là một khối phong thuỷ bảo địa. Bằng không cũng sẽ không liên tiếp xuất hiện hai vị rồng phượng trong loài người.”
Các tộc nhân chung quanh cười lên.
Lúc này, vị tộc lão lớn tuổi hoa mắt ù tai kia run rẩy tìm tòi ở trong đám người, miệng lẩm bẩm: “Đại lang ở đâu, đại lang ở đâu? Sao Văn Khúc của Hứa gia chúng ta ở nơi nào?”
Hứa Bình Chí kéo Hứa Nhị lang tới gần, cười nói: “Lão thúc, sao Văn Khúc của Hứa gia chúng ta là Nhị lang, sao Võ Khúc mới là đại lang.”
Tộc lão mắt đục ngầu nhìn chằm chằm Nhị lang, nhìn một lúc lâu, không ngừng lắc đầu: “Không, không phải ngươi, ngươi không phải đại lang.”
“Hắn đương nhiên không phải đại lang, cũng nói hắn là Nhị lang rồi, là sao Văn Khúc của Hứa gia chúng ta.” Bên cạnh, tộc nhân lớn tiếng giải thích.
Tộc lão không để ý tới, tự mình làm việc mình ở trong đám người tìm tòi: “Đại lang, đại lang ở đâu?”
Hứa Thất An đành phải đi qua, cười nói: “Ông, cháu là đại lang.”
Tộc lão nheo mắt, cẩn thận đánh giá hắn, cũng lộ ra nụ cười: “Là đại lang, là đại lang, là sao Văn Khúc của Hứa gia chúng ta.”
Con trai vị tộc lão này ở bên cạnh xấu hổ giải thích: “Trước kia luôn nói với cha sự tích đại lang, ông ấy nghe nhiều, liền chỉ nhớ được đại lang.”