“Nữ tặc” mặc quần áo đi đêm cảnh giác nhìn quanh một phen, cúi đầu, hơi khom lưng, chui vào địa động tối đen.
“Vù!”
Trong bóng đêm, nàng thổi nhẹ một hơi, đốm lửa bóc lên, một đám lửa lặng lẽ thiêu đốt.
Hỏa chiết tử (1 dụng cụ lấy lửa thời cổ, tiện lợi mang theo, chỉ cần thổi là tự động cháy) tản mát ra vầng sáng màu vỏ quất, xua tan bóng tối chung quanh, nàng giơ hỏa chiết tử đánh giá vách hang vài lần, dấu vết con người đục đẽo phi thường rõ ràng.
Nữ tử đồ đen vươn cái tay rảnh rỗi tới bên hông, nơi đó giắt một thanh đao ngắn.
Đoản đao chậm rãi ra khỏi vỏ, chưa phát ra tiếng gì, vầng sáng màu lửa chiếu sáng lên lưỡi đao, hiện ra một mảng tối đen, cắn nuốt ánh sáng.
Vũ khí này tên Mặc Nha, lấy huyền thiết cùng răng nanh Mặc Lân Thú làm tài liệu chính, luyện chế dài đến một tháng, là một trong các tác phẩm đắc ý nhất của Ti Thiên Giám Tống Khanh...
Ngoài ra, trận pháp sư vĩ đại Dương Thiên Huyễn tự mình khắc lục trận pháp cho Mặc Nha, khiến nó trở thành một trong các pháp khí đỉnh cấp nhất dưới tuyệt thế thần binh.
Mặc Nha có ba tầng trận pháp, tầng thứ nhất thêm vào lưỡi đao, khiến nó càng thêm sắc bén, chém sắt như chém bùn; Tầng thứ hai thêm vào thân đao, tăng cường tính dẻo của nó, cho dù tứ phẩm võ phu, cũng không thể dễ dàng hư hao; Tầng thứ ba là thuấn di cự ly ngắn, đến vô ảnh đi vô tung, cực thích hợp áp sát đánh giết.
Nữ tử đồ đen một tay giơ hỏa chiết tử, một tay nắm ngược Mặc Nha, chậm rãi tiến lên.
Dọc theo đường đi, nàng cũng chưa gặp được mai phục, hành lang địa động không dài, không bao lâu đã đi tới cuối, cuối là một căn phòng đá.
Bên trong căn phòng đá này bố trí phi thường đơn giản, ở giữa có một cái khay đá tương tự cái thớt, đường kính khoảng hai trượng, khay đá khắc lục phù văn vặn vẹo, rậm rạp. Trên vách đá được khảm những chiếc bát dầu.
Ngoài ra, không có vật gì khác nữa.
Nữ tử đồ đen rất cẩn thận nhìn kỹ một lát, sau đó đi vòng quanh vách tường, kiểm tra mỗi một cái bát dầu, trong bát có tro bụi rơi, bấc đèn khô cạn, đã lâu chưa có ai thêm dầu cho chúng nó.
Mỗi một cái bát dầu đều có thể dễ dàng cầm lấy, không tồn tại cơ quan. Gõ vách tường, truyền đến tiếng dội dày nặng, cái này chứng minh trong vách tường không có ngăn ngầm, không có cơ quan.
Sau khi kiểm tra một vòng, nữ tử đồ đen tới gần khay đá, nàng vô cùng cẩn thận gõ gõ, cảnh giác cao độ.
Một khắc đồng hồ sau, hỏa chiết tử cháy gần hết, nàng lại thổi sáng một cái hỏa chiết tử khác.
“Bình Viễn bá phủ là phủ đệ vua ban, hoàng thất xây dựng phủ đệ quy cách nghiêm ngặt, tất nhiên là chọn lựa nơi phong thuỷ tốt nhất. Ở kinh thành, có vị trí nào tốt hơn so với vị trí tọa lạc long mạch? Vì thế cái này cung cấp khả năng thổ độn truyền tống.
“Lý Diệu Chân từng nói, phép thổ độn tu hành khó khăn, không tồn tại khả năng Bình Viễn bá cùng mật thám Hoài Vương đều nắm giữ loại bí pháp này, cho nên, cái khay đá này chính là trận pháp thổ độn thuật truyền tống, nó cần thủ pháp đặc thù mới có thể khởi động. Sau khi khởi động, sẽ truyền tống đến nơi tương ứng. Nơi đó sẽ là nơi nào đây, nơi nào đó của hoàng cung?
“Hằng Viễn lúc trước dưới cơn giận dữ, xâm nhập phủ đệ, Bình Viễn bá khẳng định từng nghĩ trốn vào địa đạo này, thông qua truyền tống thoát đi. Nhưng hắn chưa thành công, có lẽ vừa mở ra mật đạo đã bị Hằng Viễn đánh chết...
“Nhưng Hằng Viễn đối với việc khác đều không biết, không có khả năng chỉ bằng một cái mật đạo liên tưởng ra quá nhiều thứ. Hơn nữa, quý tộc xây dựng mật đạo trong phủ, là chuyện rất bình thường. Nhưng ở trong mắt... hắn, đây là sơ hở thật lớn, cho nên Hằng Viễn nhất định phải chết.
“Tính đến trước mắt, phỏng đoán của ta đều được nghiệm chứng, không có bất cứ sai sót nào. Không biết Hứa Thất An tên kia là chưa nghĩ tới, vẫn là tạm thời không nhìn. Luôn cảm giác hắn biết càng nhiều hơn nữa, ví dụ như, bệ hạ vì sao phải định kỳ thu thập một nhóm người, hắn dùng những người vô tội đó làm cái gì?”
Nữ tử đồ đen lâm vào trầm ngâm.
Sau một hồi, nàng thở dài một tiếng, thu liễm suy nghĩ, cẩn thận nhìn chằm chằm khay đá, im lặng ghi nhớ mười phút, mang toàn bộ chi tiết, chuẩn xác không có sai sót khắc ở trong đầu.
Sau đó, nàng nắm hỏa chiết tử, bước chân như bay rời khỏi căn phòng bí mật.
...
Ngày 18 tháng 6, lập thu!
Sau tam tế, rốt cuộc nghênh đón ngày đại quân xuất chinh.
Sáng sớm hôm nay, Ngụy Uyên dẫn một đám tướng lĩnh, cưỡi ngựa, từ trục đường chính của hoàng thành xuất phát, hướng về quân doanh đại quân ngoài kinh thành bước đi.
“Rêu rao khắp nơi” là lưu trình ắt không thể thiếu, trước nay tên đề bảng vàng và xuất chinh đều là việc lớn của quốc gia, phải rêu rao khắp nơi, quảng bá rộng rãi.
Trong đội ngũ đông nghịt mấy trăm người, Ngụy Uyên ở trước nhất, hắn vẫnnhư cũ một thân áo xanh, hai bên tóc mai hoa râm, nho nhã tuấn lãng.
Vẫn như năm đó.
Hai bên trục đường chính đứng đầy dân chúng, trải qua tuyên truyền, dự nhiệt lâu như vậy, dân chúng đã sớm tiếp nhận chuyện đánh trận, yên lặng vây xem đội ngũ lên đường.
Trong đám người, một vị lão nhân tóc hoa râm bình tĩnh chăm chú nhìn người áo xanh kia, bỗng nhiên nước mắt giàn giụa, khóc to lên.
“Cha, cha khóc cái gì?”
Bên cạnh lão hán, nam nhân trẻ tuổi mờ mịt hỏi.
“Ngụy Công, Ngụy Công rốt cuộc lại lãnh binh rồi...”
Lão nhân nắm chặt tay con trai, buồn vui đan xen: “Cha năm đó tòng quân, chính là theo Ngụy Công đi Sơn Hải quan, cũng là theo hắn cùng nhau trở về. Nhoáng lên một cái hai mươi mốt năm trôi qua, Ngụy Công vẫn là như năm đó, chỉ là thái dương hoa râm rồi. Lúc ấy, ta nhớ rõ là bệ hạ đứng ở đầu tường, tự mình nổi trống, vì tiễn Ngụy Công.”
Bệ hạ nổi trống... Người con trai trẻ tuổi mở to mắt, vẻ mặt không tin.
Rất nhiều người lớn tuổi, nhìn thấy một màn nho sĩ áo xanh dẫn đầu, đều nhớ tới chiến dịch Sơn Hải quan năm đó.
Nhớ tới Đại Phụng còn có một vị thần quân sự, nhớ tới vị nho sĩ áo xanh này năm đó ép Trấn Bắc vương không thể ngẩng đầu.
Nhất là lão nhân từng tòng quân, lần nữa nhìn thấy cảnh Ngụy áo xanh lãnh binh, hoặc lã chã rơi lệ, hoặc kích động vạn phần, hoặc buồn vui đan xen.
“Ngụy Công, là Ngụy Công...”
“Hai mươi năm, suốt hai mươi năm, rốt cuộc lại nhìn thấy Ngụy Công lãnh binh.”
“Nhiều năm như vậy, ta cũng sắp quên phong cảnh lúc trước Ngụy Công dẫn dắt thiên quân vạn mã tây chinh. Ngụy Công, vì sao sau chiến dịch Sơn Hải quan, ngươi liền ẩn ở triều đường, ngươi có biết các huynh đệ năm đó đau lòng bao nhiêu không...”
Người trẻ tuổi rất khó lý giải tâm tình người thế hệ trước, khó có thể lý giải bộ áo xanh kia, năm đó hào quang vạn trượng bao nhiêu.
Bên đường, Hứa Bình Chí phụ trách duy trì trị an, hông đeo trường đao, sững sờ chăm chú nhìn, hoảng hốt như mộng.
“Bách hộ đại nhân, ngài năm đó cũng từng đánh chiến dịch Sơn Hải quan nhỉ, Ngụy Công, thật sự có thần như vậy?”
Một vị Ngự Đao vệ trẻ tuổi thấp giọng hỏi.