Lâm An phủ.
Hứa Thất An bắt chước thần thái Xuân ca, tới trước cửa phủ, nói với thị vệ: “Bản quan Lý Ngọc Xuân, tiền nhiệm thượng cấp, đồng thời cũng là tri kỉ bạn tốt của Hứa Thất An. Có việc cầu kiến Lâm An công chúa.”
Hắn sở dĩ nói như vậy, là vì có thể thuận lợi gặp Lâm An, bằng không, công chúa điện hạ không phải Ngân la nho nhỏ gặp thì có thể gặp.
Mặc kệ là ba chữ “Hứa Thất An”, hay là bản thân Ngân la, đều đủ khiến thị vệ trông cửa nể mặt vài phần, không dò hỏi, chỉ để lại một câu “Chờ chút”.
Liền vội vàng vào phủ bẩm báo.
Quả nhiên, nghe thấy là tri kỉ bạn tốt của Hứa Thất An, Lâm An lập tức triệu kiến hắn, lựa chọn ở phòng tiếp khách.
Phiếu Phiếu có mắt hoa đào quyến rũ đa tình, tràn ngập nét quyến rũ ngầm, làm người ta không tự giác nghĩ tới tiểu nữ vương quán ăn đêm, ngồi ở sau bàn lớn, bày ra tự phụ không hợp với khí chất, giọng điệu bình thản nói:
“Lý Ngân la tìm bản cung chuyện gì?”
“Lâm An, là ta, nơi này không tiện nói chuyện, đổi một chỗ yên tĩnh hơn chút.” Hứa Thất An truyền âm nói.
Vẻ mặt ra vẻ tự phụ của Phiếu Phiếu lập tức tan rã, mặt mày không thể khống chế tràn ra ý cười, lại nhanh chóng nhịn xuống, nhìn về phía các cung nữ, dặn dò:
“Ta cùng Lý Ngân la có chuyện quan trọng thương lượng, các ngươi đều không cho phép quấy rầy.”
Trong thư phòng không có cung nữ cùng thái giám, Lâm An kinh hỉ lại nhỏ giọng nói:
“Nha, sao ngươi lại tới đây, bản cung còn đang nghĩ, sau khi Hứa Từ Cựu xuất chinh, ngươi liền không thể hóa thành bộ dáng hắn đến tìm bản cung chơi.”
Nếu chỉ là tới tìm ngươi chơi trái lại rất dễ dàng, Hoài Khánh điện hạ sẽ giúp ta... Hứa Thất An đi về phía bàn sách, nói:
“Lần này tìm đến điện hạ là có chuyện quan trọng, ừm, điện hạ đọc hiểu lối viết thảo không? Ta nơi này có phần lối viết thảo muốn mời điện hạ đọc cho ta nghe.”
Phiếu Phiếu vừa nghe, cao hứng hỏng mất rồi, gật đầu như con gà con mổ thóc: “Biết nha biết nha!”
Rốt cuộc có cơ hội ở trước mặt cẩu nô tài triển lộ tài học kinh người của nàng.
Quả nhiên, cho dù là kẻ học kém, đó cũng là tương đối mà nói, thân là công chúa, trong bụng sao có khả năng không có chút mực nước... Hứa Thất An đứng ở bên cạnh bàn, vui sướng đi móc tờ giấy trong lòng.
Đột nhiên, vẻ mặt hắn cứng đờ, con ngươi đột nhiên đọng lại.
Trên bàn sách, đặt một quyển《 bản đồ phong thủy long mạch 》.
Bản đồ phong thủy long mạch?
Thư phòng Lâm An sao có thể có loại sách này, không, Lâm An sao có thể đọc loại sách này?
Con ngươi Hứa Thất An tựa như đọng lại, bản đồ phong thủy long mạch, đặc biệt hai chữ “long mạch”, khiến hắn cực kỳ mẫn cảm.
Thân là tốt nghiệp trường cảnh sát, lão thủ từng có nhiều năm kinh nghiệm trinh sát hình sự, chỉ riêng quyển sách này, đã khiến hắn nháy mắt liên tưởng đến rất nhiều.
Tầng ý niệm thứ nhất hiện lên đầu tiên: số 1 diễn đàn nói chuyện phiếm Địa Thư, ở trong triều đình có địa vị cao, hắn ( nàng) đoạn thời gian trước mới tuyên bố tiếp nhận vụ án Hằng Viễn, mà vụ án Hằng Viễn có liên quan với long mạch...
Cái địa vị cao này, không nhất định là chức quan, công chúa, cũng là địa vị cao.
Vài giây sau, tầng ý niệm thứ hai hiện lên là: không, Lâm An không có đầu óc vậy.
Ở trong diễn đàn nói chuyện phiếm Địa Thư, số 1 tuy thích im ỉm đọc, trầm mặc ít lời, nhưng khi ngẫu nhiên tham dự đề tài, biểu hiện cực kỳ cơ trí, không thua Sở Nguyên Chẩn.
Lâm An thân là một trong ba kẻ ngốc của ao cá, sao có khả năng có trí tuệ như vậy...
Hơn nữa, nếu nàng thật là số 1, lấy sự sủng ái cùng tâm lý không phòng bị của ta đối với nàng, nàng quá nửa có thể phán đoán ra ta là số 3. Nói như vậy, sao có khả năng mang 《 bản đồ phong thủy long mạch 》 quang minh chính đại bày ở trên bàn sách.
Qua vài giây nữa, tầng ý niệm thứ ba hiện lên: nàng đang thông qua phương thức như vậy, ám chỉ thân phận của mình?!
Đủ loại ý niệm nổ tung ở trong đầu hắn, Hứa Thất An như bị sét đánh, tâm tình phức tạp, một mặt là đang không ngừng suy luận, đoán, một mặt khác là không thể tiếp nhận Lâm An là số 1.
Lúc đầu óc Hứa Thất An nổi bão, Lâm An bước chân nhảy nhót vui vẻ, nhảy đến bên cạnh bàn sách, hai cái tay nhỏ ở mặt bàn “Lạch cạch lạch cạch”, thể hiện nàng sốt ruột không chờ nổi, cười hì hì thúc giục:
“Lối viết thảo đâu, mau lấy ra cho bản cung nhìn xem, bản cung dạy ngươi lối viết thảo.”
Hứa Thất An nhìn thẳng nàng, vài giây sau, sắc mặt như thường cười nói: “Chờ chút, ty chức đi nhà vệ sinh trước một chuyến.”
Không đợi Lâm An đáp lại, hắn chỉ để ý mục đích bản thân rời khỏi thư phòng, đi ra ngoài một đoạn, tìm một vị cung nữ, hỏi: “Nhà vệ sinh trong phủ ở đâu?”
Hắn thật ra là biết, Lâm An phủ, trừ khuê phòng Lâm An chưa từng đi, cùng với phòng cung nữ và thái giám, nơi còn lại hắn đều từng tham quan.
Nhưng Hứa Thất An biết, không đại biểu Lý Ngọc Xuân biết.
Cung nữ dẫn hắn đi nhà vệ sinh, chỉ hướng tiểu viện nơi nào đó: “Lý đại nhân, bên kia chính là nhà vệ sinh.”
“Nhà vệ sinh phủ công chúa so với sân nhà người bình thường còn lớn hơn.” Hứa Thất An vẻ mặt “kinh ngạc than thở” cảm khái.
Lý Ngân la này thô bỉ như thế... Tiểu cung nữ cố gắng mỉm cười, trong lòng nói thầm.
Vào nhà vệ sinh, Hứa Thất An lấy ra “sách ma pháp nho gia”, xé xuống một tờ Vọng Khí Thuật, rung tay điểm hỏa, hai luồng hào quang từ trong mắt hắn b ắn ra, tiếp đó tiêu tán.
Chờ sau khi hào quang hoàn toàn nội liễm, hắn ra khỏi nhà vệ sinh, quay về thư phòng của Lâm An.
Sắc mặt Hứa Thất An bình tĩnh nhìn lướt qua, phát hiện bản 《 bản đồ phong thủy long mạch 》 kia trên bàn sách bị thu lại, hắn thuận miệng hỏi: “Ồ, điện hạ, quyển sách vừa rồi đâu.”
Lâm An cũng thuận miệng đáp lại: “Ta cất đi rồi.”
Hứa Thất An thuận thế tiếp lấy đề tài, lộ ra vài phần ánh mắt kính trọng: “Điện hạ sao lại cảm thấy hứng thú đối với loại sách phong thuỷ học này?”
Lâm An ưỡn thẳng cái lưng nhỏ nhắn mềm mại, nghiêm khuôn mặt nhỏ nhắn, nói: “Truyện chỉ là ta lúc rảnh rỗi mới đọc, ta thích nhất nghiên cứu một ít tri thức ít ai quan tâm. Ví dụ như, ừm, phong thuỷ học.”
Nàng đang nói dối... Hứa Thất An sâu sắc nhận ra Lâm An nói dối.
Nhưng hắn vẫn khó xử, bởi vì không thể nhận ra nàng nói dối, là “Ta thích học tập” hay là “Ta xem phong thuỷ là có mục đích khác”.
Nếu không thì thôi đi?
Trước mang chuyện này ép xuống, chờ tiếp sau quan sát, để xác định thân phận của nàng?
Có một đối tượng hoài nghi, sau này triển khai điều tra liền dễ dàng hơn nhiều...
Ý niệm này, ở một giây sau tan vỡ.
Ở trong sinh mệnh của hắn, tầm quan trọng của Lâm An là đặt ở hàng ngũ phía trước, quan trọng nhất là, nha đầu này là người số lượng không nhiều, hắn có thể tín nhiệm không hề giữ lại.