Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 990

Sau khi vào nha môn, tìm một vòng, chưa tìm được hai tên háo sắc Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu, có lẽ là thừa dịp tuần phố, đi câu lan nghe khúc rồi.

Cũng may Lý Ngọc Xuân là Ngân la tốt chuyên nghiệp, thấy Hứa Thất An tới chơi, Lý Ngọc Xuân rất vui vẻ, vừa cao hứng kéo hắn đi vào, vừa nhìn chằm chằm phía sau.

“Yên tâm, cô nương lôi thôi kia không đi theo.” Hứa Thất An đã quá hiểu biết đối với vị thượng cấp này.

“Không, đừng nói, đừng nói ra...”

Lý Ngọc Xuân dùng sức xua tay: “Cho đến ngày nay, ta nhớ tới cô ấy, vẫn sẽ nổi da gà cả người.”

Xem ra Chung Ly để lại bóng ma tâm lý rất nặng cho Xuân ca nha, lớn như hai phòng ngủ một phòng khách... Hứa Thất An không nói lời thừa, đưa ra mục đích bản thân bái phỏng:

“Đầu nhi, ta muốn xem lời khai của bọn buôn người Bình Viễn bá lúc trước.”

“Dễ thôi, ta bảo người mang tới cho ngươi.” Lý Ngọc Xuân không hỏi nhiều, vẫy tay gọi lại viên, dặn dò hắn đi kho công văn lấy.

Hồ sơ loại án này, thậm chí không cần Đả Canh Nhân tự mình đi, phái lại viên là đủ rồi.

Hai người ngồi xuống uống trà nói chuyện phiếm, Lý Ngọc Xuân nói: “Đúng rồi, Quảng Hiếu cuối năm muốn thành hôn, ngày đã định ra.”

“Đây là chuyện tốt!”

Hứa Thất An lộ ra nụ cười tự đáy lòng, thầm nhủ Chu Quảng Hiếu rốt cuộc có thể thoát khỏi Tống Đình Phong gã bạn xấu này, từ con đường nhỏ bóng cây treo đầy sương trắng không có lối về này rời khỏi.

Năm trước trên đường Vân Châu tra án, Chu Quảng Hiếu đã từng nói chờ vụ án Vân Châu chấm dứt, liền trở lại kinh thành thành thân với thanh mai trúc mã.

Lại phải nộp một khoản tiền rồi... Hứa Thất An dưới nụ cười, cất giấu lời nói nhảm bản năng đến từ kiếp trước.

Nói tới, đời trước chuyện thiệt thòi nhất chính là chưa kết hôn, bạn học đại học, bạn học cấp ba, bạn khi còn bé đều đã kết hôn, tiền mừng liên tục đưa, bây giờ không có cơ hội đòi trở lại nữa.

Nghĩ tới thôi tim liền như bị đao cắt.

Không bao lâu, lại viên bưng hồ sơ tổ chức buôn người quay về, một chồng thật dày.

Lúc trước, sau khi Bình Viễn bá chết, đại bộ phận đầu mục, lâu la của tổ chức buôn người đều bị bắt, chỉ có một bộ phận cực ít lẩn trốn. Những kẻ vào tù kia đã sớm bị kéo tới chợ bán thức ăn chém đầu.

Chỉ để lại lời khai khi thẩm vấn.

Hứa Thất An trực tiếp bỏ qua lời khai của tiểu lâu la, trọng điểm đọc lời khai của đám tiểu đầu mục bên trong tổ chức.

Thủ lĩnh trên danh nghĩa của tổ chức là một nam nhân tên “Hắc Hạt (bọ cạp đen)”.

Hắc Hạt thân phận thần bí, lúc trước nha môn Đả Canh Nhân còn chưa kịp khóa mục tiêu người này, Hằng Viễn đã g iết chết Bình Viễn bá, quấy rầy kế hoạch của Đả Canh Nhân.

Về phần những tiểu đầu mục này, bọn họ thậm chí cũng không biết mình đang phục vụ cho Bình Viễn bá, chỉ phụ trách dụ dỗ, bắt đi trẻ con đi lạc cùng nữ nhân, thậm chí đàn ông trưởng thành.

Đàn ông bán đi làm nô lệ, làm việc chân tay nặng nề, phụ nữ thì bán vào kỹ viện, hoặc lưu lại cho các huynh đệ trong tổ chức chơi đùa.

Đối với chuyện Bình Viễn bá âm thầm hướng hoàng cung vận chuyển người, càng không hề biết tình huống.

“Lấy thân phận Bình Viễn bá, khẳng định sẽ không tự mình ra mặt lo liệu tổ chức buôn người, Hắc Hạt này là nhân vật quan trọng. Đả Canh Nhân còn chưa kịp khóa mục tiêu hắn, Hằng Viễn đã giết đến Bình Viễn bá phủ...”

Hứa Thất An hít vào một hơi, “Mãng xà trong câu chuyện của Phù Hương, có thể là chỉ Hắc Hạt này hay không? Hắn biết Đả Canh Nhân đang điều tra mình, vì thế vụng trộm báo cáo Nguyên Cảnh Đế, sau khi được Nguyên Cảnh Đế bày mưu đặt kế, liền mang tin tức tiết lộ cho Hằng Viễn, mượn tay Hằng Viễn giết người diệt khẩu?”

Phán đoán này lóe lên ở trong đầu.

Cũng chỉ là lóe lên, kết cục của Hắc Hạt, hoặc là chạy khỏi kinh thành, xa chạy cao bay, hoặc là đã bị giết khẩu.

Người này không cần thiết điều tra.

Hứa Thất An tiếp tục đọc lời khai, đọc một lát, một chi tiết nhỏ không bắt mắt dã hấp dẫn hắn chú ý.

Có một phần lời khai, ra từ một tiểu đầu mục tên “Đao gia”, trong lời khai của Đao gia, nhắc tới mình lúc vào nghề, là theo một tiền bối tên Lộc gia.

Lộc gia này, tự xưng nguyên lão tổ chức buôn người, Đao gia lúc trẻ tuổi chính là đi theo hắn lăn lộn. Lộc gia lớn tuổi, chậm rãi lui ra, liền nâng đỡ vị tâm phúc này thượng vị.

Vấn đề lớn nhất của tin tức này là, Đao gia ngoài hai mươi tuổi vào nghề, mà nay bốn mươi ba tuổi.

Ở trước Đao gia, còn có một Lộc gia, cái này ý nghĩa, thời gian tổ chức buôn người tồn tại, ít nhất ba mươi năm.

Tổ chức buôn người ít nhất tồn tại ba mươi năm, đây là nhắm chừng bảo thủ, Nguyên Cảnh Đế tu đạo chỉ hai mươi mốt năm... Hứa Thất An hít sâu một hơi:

“Người nhà của gã Lộc gia này còn không?”

Hắn mang lời khai kia đưa cho Lý Ngọc Xuân xem.

Lý Ngọc Xuân lắc đầu: “Vụ án này không phải xử lý, không quá rõ ràng, ta giúp ngươi hỏi một chút.”

Hắn cầm lời khai, đứng dậy rời khỏi, đại khái một khắc đồng hồ sau, Lý Ngọc Xuân quay về, nói:

“Lộc gia đã sớm chết bệnh, dựa theo luật pháp Đại Phụng, buôn người, xem tình tiết nặng nhẹ phán xử lăng trì, chém đầu, lưu đày, phạt gậy. Cha chết con gánh thay, tội hạ xuống hai bậc.

“Tội của Lộc gia, phán lăng trì. Bởi vì chết bệnh, con của hắn phải trả, tội hạ hai bậc, lúc ấy cũng đã lưu đày biên thuỳ. Thê tử kết tóc của Lộc gia lại còn sống.”

Hứa Thất An một hơi uống cạn nước trà, đứng dậy, nói: “Dẫn ta đi tìm bà ta.”

...

Lộc gia ngày xưa tuy vơ vét vô số của cải, nhưng biết rõ nghề nghiệp của mình “hung hiểm”, sớm để lại hậu thủ, ở nội thành mua một căn nhà, để lại không ít tài sản.

Sau khi con trai hắn lưu đày, vợ cả Lộc gia mang theo gia quyến vào ở nội viện, vốn vẫn có thể trải qua cuộc sống ăn ngon mặc đẹp.

Bất đắc dĩ là, Đả Canh Nhân đều là những kẻ lưu manh, cách vài bữa bắt chẹt người nhà của bọn buôn người, mang tiền đen bọn họ kiếm vắt cạn hết.

Vì thế gia quyến của Lộc gia lại dọn về ngoại thành, hôm nay sống ở trong một tiểu viện bắc thành, một đứa cháu nội, một người con dâu, một tổ mẫu.

Lý Vũ Xuân dẫn theo Hứa Thất An gõ cửa tiểu viện, mở cửa là người phụ nữ nhan sắc không tệ, vẻ mặt yếu đuối.

Nàng đang giặt quần áo, mặc váy vải thô, hết sức mộc mạc.

Một đứa nhỏ trong sân đang cưỡi ngựa tre, một bà già tóc bạc trắng rải thức ăn nuôi gà.

Nhìn thấy sai phục Đả Canh Nhân của Lý Vũ Xuân, bà già cùng người phụ nữ sắc mặt thay đổi hẳn. Người sau khúm núm, cả người phát run, người trước thì rất mạnh mẽ, ném ky, vừa khóc vừa kêu:

“Quan binh bắt nạt người, quan binh tới ức hiếp người, các ngươi ép ta chết đi cho xong, ta cho dù chết cũng phải để bà con hàng xóm thấy sắc mặt các ngươi lũ khốn kiếp này...”

Bà già lúc trẻ tuổi nghĩ hẳn cũng là kẻ hung hãn, thật ra cũng không kỳ quái, dù sao cũng là vợ cả của đầu mục buôn người.
Bình Luận (0)
Comment