Đại Phụng Đả Canh Nhân (Bản Dịch)

Chương 17 - Một Buổi Thao Tác Mãnh Như Hổ (2)

Chương 17. Một buổi thao tác mãnh như hổ (2)

Trong sự trầm mặc, bộ khoái còn lại cảm thấy hắn mất mặt, thay hắn bổ sung: “Có lẽ là lúc tặc nhân vào, chú ý tới một điểm này, chưa lưu lại dấu vết.”

Lại một người nói: “Nhưng sau khi giết người, nóng lòng chạy thoát, trong vội vàng để lại dấu chân.”

Hứa Thất An liếc bọn họ một cái: “Là có khả năng này, như vậy, dưới tường là vườn hoa, trong vườn hoa có dấu chân khi lẻn vào không? Nói theo đạo lý, nếu tặc nhân có thể ở ngoài tường tung người nhảy lên, vượt qua vườn hoa không để lại dấu chân, phần khinh công này... Như vậy lúc hắn đào tẩu, căn bản không cần thiết đạp một cước ở trên tường mượn lực.”

Mọi người nhìn nhau, không trả lời được.

Không cần bọn họ trả lời, Hứa Thất An đã biết đáp án, không phải ‘Có’ hoặc ‘Không có’, mà là không biết.

Bọn bộ khoái chưa đi điều tra cái này.

“Ninh Yến, cái này có gì phải tranh cãi.” Có người không phục.

Hứa Thất An chưa trả lời, nhìn về phía Vương bộ đầu nhíu mày trầm ngâm, tiếp tục nói: “Người chết là bị vật cùn làm bị thương nặng gáy mà chết, đúng không.”

Vương bộ đầu gật đầu: “Chết ngay tại chỗ.”

Hứa Thất An nói: “Ta có nghi vấn, vì sao là vật cùn, hung thủ làm loại hoạt động này, trên người tự nhiên là mang theo vũ khí. Đao kiếm giết người chẳng phải càng thêm dứt khoát lưu loát?”

Trong nhà bên tĩnh tĩnh, hiển nhiên, mọi người đều ý thức được vấn đề này. Tiểu Lý đoán: “Có lẽ tặc nhân lúc ban đầu không muốn giết người?”

“Không đúng!”

Lúc này, không phải Hứa Thất An phản bác, mà là Vương bộ đầu. Hắn đứng dậy, mắt trợn to lên chút: “Vật cùn đánh trúng gáy, một đòn mất mạng, là đã nổi sát tâm rồi.”

Hắn ngồi trở lại ghế dựa, lẩm bẩm: “Đúng vậy, vì sao là dùng vật cùn, vì sao không dùng vật sắc?”

“Trừ phi hung thủ lúc ấy không có vũ khí tiện tay.” Hứa Thất An nói.

Mắt Vương bộ đầu bỗng nhiên sáng ngời, như là bắt giữ được cái gì, nhưng còn chưa hiểu thấu.

“Còn có một điểm cuối cùng, cũng là thứ ta khá để ý.” Hứa Thất An nhìn hồ sơ: “Người nhà của người chết lúc mang về huyện nha hỏi thẩm, Trương Dương thị bởi vì quỳ lâu, bỗng nhiên ngất, đại phu sau khi chẩn đoán, phát hiện nàng đã mang thai.”

“Là mồ côi từ trong bụng mẹ.”

“Thật đáng thương, đứa nhỏ chưa sinh ra đã không còn phụ thân.”

Quần chúng hóng hớt làm người ta chán ghét, ngươi một lời ta một câu xen mồm.

“Trương Dương thị gả cho người chết gần mười năm rồi nhỉ, sao lại ở lúc này mang thai?” Hứa Thất An chờ bọn hắn chấm dứt, mới có cơ hội mở miệng,

“Có lẽ đứa nhỏ căn bản không phải của người chết thì sao?”

Nam nữ nếu thân thể khỏe mạnh bình thường, không có khả năng mười năm không sinh con, trừ phi cố ý tránh thai.

Một bên trong đó nhất định thân thể có vấn đề, cho nên khó có thể có con. Mà lấy kỹ thuật cổ đại trị liệu bệnh hiếm muộn, tuy không phải hoàn toàn không có khả năng, nhưng xác xuất thành công khẳng định rất thấp.

Tiếng hít thở của Vương bộ đầu lập tức nặng nề hẳn lên, “Ninh Yến, ngươi nói rõ ràng, nói rõ ràng...”

Hứa Thất An uống ngụm trà thấm ướt cổ họng, “Có lẽ cái này không phải vụ án vào nhà trộm cắp, mà là vụ án yêu đương vụng trộm giết người. Trương Dương thị giấu chồng vụng trộm, gian phu hoặc là hán tử bên ngoài, hoặc là con trai của người chết. Hai người thừa dịp người chết ra ngoài thu tiền thuê, hai bên bí mật hẹn hò. Ai ngờ được người chết thế mà sớm trở về, bắt kẻ thông dâm tại chỗ, hai bên nổi lên xung đột, vì thế gian phu dưới cơn giận dữ, cầm lên bình hoa hoặc là vật cùn khác, đánh chết người chết.”

“Trương Dương thị cùng gian phu vội vàng xử lý hiện trường, cũng mang người chết kéo tới trong sân, ngụy trang thành tặc nhân vào nhà trộm cắp.”

“Gian phu đã muốn hẹn hò, cho nên sớm nghiên cứu địa hình, thăm dò quy luật sĩ tốt đi tuần ban đêm, lúc này mới chưa bị binh lính Ngự Đao vệ bắt gặp. Nếu tặc nhân thật là cầu tài, thì tuyệt đối sẽ không chọn ở buổi tối hôm đó động thủ, mà là sẽ chờ người chết mang bạc cho thuê đổi thành ngân phiếu, nhét vào trong túi có thể mang đi.”

“Trương Dương thị đưa ra lí do, vừa lúc là mượn gió đông thu tiền cho thuê, mang ý tưởng của mọi người dẫn hướng ‘cầu tài’ cái phương hướng này.”

Bộ khoái cả phòng trợn mắt cứng lưỡi.

“Cái này, cái này... Chỉ bằng xem hồ sơ, có thể phán đoán ra hung thủ?”

“Ninh Yến, cái này cũng không phải là đùa giỡn, đừng nói bừa nha.”

“Nhưng, không cảm thấy rất có đạo lý sao.”

Phen thao tác này của Hứa Thất An, cho bọn họ cảm giác chỉ có mấy chữ: không hiểu nhưng thấy rất ghê.

“Ta chỉ là căn cứ chi tiết vụ án, lớn mật phán đoán, đây chưa chắc là chân tướng, cần đi nghiệm chứng.” Hứa Thất An đáp lại các đồng nghiệp đang giật mình.

Quá trình phá án chính là thu thập manh mối, sau đó suy luận phân tích, cuối cùng đi nghiệm chứng; thu thập chứng cớ.

Tặc nhân giấu được binh lính tuần tra đêm... Thời gian vào nhà trộm cắp không đúng... Dùng vật cùn giết người mà không phải vật sắc... Trương Dương thị mang thai... Trải qua Hứa Thất An cân nhắc, những chi tiết nhìn như không quan trọng này, hội tụ thành manh mối phụ họa logic.

Vương bộ đầu cảm giác kiếp sống nghề nghiệp của mình mở ra cánh cửa hoàn toàn mới, hít sâu một hơi, bình ổn cảm xúc kích động, sau khi cân nhắc kỹ càng, phát hiện trong lời Hứa Thất An nói có một điểm khiến mình nghi hoặc khó hiểu: “Ngươi vì sao sẽ cảm thấy gian phu là con trai người chết?”

“Lý do ta hoài nghi hắn có hai điểm.” Hứa Thất An chậm rãi uống một ngụm trà, ở trong ánh mắt vội vàng của Vương bộ đầu cùng các đồng nghiệp, từ từ nói:

“Con trai người chết Trương Hiến ở trên lời khai nói, đêm đó hắn ở thư phòng xem sổ sách, không ngủ cùng thê tử. Hắn đã là tỉnh, sao có thể không nghe thấy động tĩnh trong sân?”

“Trương Dương thị bị tiếng kêu thảm thiết đánh thức, nói rõ động tĩnh rất lớn, mà hắn một người tỉnh, lại chưa nghe thấy chút động tĩnh nào, hợp lý sao?”

“Điểm thứ hai, nếu tìm không thấy dấu vết tặc nhân lúc lẻn vào lưu lại ở vườn hoa, như vậy kẻ gọi là tặc nhân này rất có khả năng là không tồn tại. Lấy cái này phỏng đoán, hiềm nghi của con trai người chết liền rất lớn.”

Một lời đánh thức người trong mộng.

Vương bộ đầu hỏi: “Cho nên, dấu chân trên tường kia, rất có khả năng là cố ý lưu lại mê hoặc chúng ta.”

Hứa Thất An đoán: “Phải. Đúng rồi, trực tiếp đi đối chiếu một lần giày của con trai người chết.”

“Khẳng định sẽ không để lại dấu chân của mình đâu.” Vương bộ đầu nói.

Hứa Thất An vẻ mặt bội phục, nịnh bợ một cú rất tuyệt: “Đầu nhi quả nhiên anh minh thần võ, vừa điểm đã thông. Thật là thần bộ Đại Phụng.”

Hứa Thất An vừa thao thao bất tuyệt tung ra lời nói kinh người, tạo hình tượng, sau đó quay đầu chính là nịnh hót ba trăm năm mươi độ không có góc chết, cái này rất thoải mái... Trên khuôn mặt ngăm đen như lão nông của Vương bộ đầu tràn ra nụ cười.

Cảm giác hình tượng mình cũng cất cao không ít.

Bình Luận (0)
Comment