Đại Sư Huynh Vai Ác Cùng Sư Tôn He Rồi

Chương 14


Edit: Chanh
Beta: Me Xả Mi
Trên bầu trời ngàn sao như rơi xuống, bóng cây lay động, thác nước nhỏ sau núi Phù Trần Phong ào ào chảy, bọt nước tung toé, rơi vào mái tóc đen tuyền của người trong hồ.
Thẩm Túc Chi bỗng mở mắt ra, bên trong toàn là hàn quang lạnh lẽo, sát khí trong con ngươi dường như có thể hóa thành thực thể, cả người hắn căng thẳng, ánh mắt chăm chú đuổi theo hướng thần thức rời đi.
Một hồi lâu sau, thân thể của hắn mới từ từ thả lỏng, ý thức được chủ nhân tia thần thức kia là ai.
Tại Phù Trần Phong, ngoại trừ Tống Yến, dù là ai cũng không thể dùng thần thức bao trùm toàn bộ ngọn núi, chỉ là hắn không nghĩ ra, tại sao Tống Yến đột nhiên lại dùng thần thức điều tra.
Chẳng lẽ là y phát hiện cái gì?
Nước lạnh lẽo thấu xương, trên mặt Thẩm Túc Chi lại chưa lộ ra chút thống khổ nào, thần sắc bình tĩnh, dường như đã quen.
Vì ma khí va chạm với linh khí, cơ thể hắn nóng như thiêu như đốt, chỉ có hồ băng tự nhiên này mới có thể giúp giảm bớt một ít thống khổ trên người, làm cho hắn không đến nỗi mất hết ý thức mà ngất đi.
Đau đớn vẫn tiếp tục kéo dài, Thẩm Túc Chi không rảnh quan tâm chuyện khác, chỉ có thể tập trung tận lực chống lại cơn đau.
Ngọn núi yên tĩnh, chim tước không tiếng động, chỉ có dòng nước ào ào, bắn ra bọt nước tí tách, trên tảng đá lớn bên bờ đặt một bộ quần áo màu đen tuyền, bọt nước trào ra tựa hồ cũng có ý thức tránh xa bộ quần áo kia, giống như có một kết giới vô hình.
Thẩm Túc Chi nhắm chặt hai mắt, đôi môi trắng bệch, lông mày gắt gao nhăn lại, mồ hôi lạnh tí tách chảy xuống nước, chớp mắt đã biến mất.
Bên này Thẩm Túc Chi chìm đắm với trong thống khổ, một bên khác Tống Yến nghĩ lại mà sợ, lúc đó hàn quang trong đôi mắt kia dường như đã tiến tới trước mặt y.
Thực ra y biết sau một quãng thời gian ma khí cùng linh khí trong cơ thể nam chính sẽ tán loạn, nhưng y trăm triệu lần không ngờ là đêm nay, còn bị y vừa vặn gặp được.
Vậy ngày mai y nên dùng cớ gì để giải thích sự trùng hợp này?
Tống Yến đột nhiên nhớ tới trước đó vài ngày đổi “Rương bí thuật” trong hệ thống thương thành, hai ngày nay y trở về Nhạc Hoa Tông vẫn không có thời gian nào để mở ra, nên đến giờ còn không biết mình sẽ mở được bí thuật gì.
Nhỡ… Nhỡ mở ra thuật pháp xóa ký ức gì đó thì sao?

Giờ khắc này Tống Yến có chút hối hận, nếu như lúc trước y chọn Tiêu Ức đan, bây giờ sẽ không gặp rắc rối này.
“Hệ thống, mở khóa Rương bí thuật.”
Tống Yến trước yêu cầu 【 Xác nhận mở khóa hay không 】 kiên định chọn 【 Có 】, nhận thấy có chỗ nào đó trong đầu mình đột nhiên hiện ra một vầng hào quang màu vàng óng, dần dần biến lớn, cuối cùng tràn ngập toàn bộ đầu óc Tống Yến.
Ngay sau đó, âm thanh máy móc của hệ thống vang lên.
“Chúc mừng kí chủ mở khóa Rương bí thuật, thu được thượng cổ bí thuật “Trì Dũ thuật” đẳng cấp A, có thể khiến vết thương nhanh chóng khép lại, giảm bớt thống khổ, nhưng chưa chắc đã có thể chữa trị mọi loại bệnh nan y, thỉnh kí chủ sử dụng hợp lý.”
Sau đó, trong đầu Tống Yến xuất hiện một đoạn pháp quyết phức tạp khó hiểu, nhưng y lại giống như đã sử dụng tới ngàn vạn lần, tiện tay liền niệm được Trì Dũ thuật.
Nhìn thấy chùm sáng màu trắng trong lòng bàn tay, dù nhất thời cảm thấy nó không có tác dụng gì lớn, nhưng tương lai thì chưa biết được.
Chẳng qua bây giờ ——
Thôi thì ngày mai binh tới tướng chặn đi.

Một đêm trôi qua, Tống Yến thế mà lại ngủ ngon giấc, tinh thần sảng khoái, Thẩm Túc Chi lại ngâm trong hồ băng cả đêm, sắc mặt trắng bệch, màu môi nhạt nhẽo, phảng phất một giây sau sẽ biểu diễn màn té xỉu tại chỗ cho y.
Tống Yến nhìn Thẩm Túc Chi khập khiễng, dùng tốc độ chậm rãi đi tới phía y, đột nhiên có chút run sợ trong lòng, chỉ lo một bước tiếp theo hắn sẽ ngã xuống trước mặt mình, sau đó ghi thù.
Trong lòng y đang có đại chiến tiên ma, cuối cùng cũng đứng dậy, đưa tay đỡ lấy đồ đệ, quan tâm nói: “Túc Chi đã xảy ra chuyện gì? Sao suy yếu như vậy?”
Ngay lúc này, trước mắt Tống Yến đột nhiên hiện lên một khung cảnh.
Người kia mặc một bộ quần áo màu đen, tay áo thêu viền vàng, tóc vấn mặc phát cao cao, nét mặt nhu hòa lại tái nhợt, quả thực là dáng dấp dịu ngoan, nốt ruồi son trên mi tâm càng khiến cho hắn quân tử như ngọc, như tùng như trúc.
Hắn thoạt nhìn có chút ốm yếu, cuộn tròn ngón tay nắm lấy vạt áo trắng như tuyết của Tống Yến, ôn nhu cười cười, mở miệng như muốn nói cái gì, một giây sau lại ngã sấp trong lồng ngực y, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Suy nghĩ của Tống Yến loáng một cái, trước mắt lại trở về cảnh tượng vừa rồi, tay y vừa đỡ lấy Thẩm Túc Chi.

Nhìn Thẩm Túc Chi suy yếu, Tống Yến lấy lại bình tĩnh, tiếp tục nói: “Đêm qua sư phụ tĩnh tọa, đột nhiên muốn quan sát cảnh sắc Phù Trần Phong một chút, phóng thần thức dạo qua đỉnh núi một lần, không ngờ ở thác nước nhỏ phía sau nhìn thấy ngươi.

Hồ băng kia vào buổi tối lạnh thấu xương, ngươi lại ngâm một đêm, là do thân thể có chỗ nào không khỏe sao?”
Thẩm Túc Chi nắm tay thành quyền, che miệng giả tạo ho khan hai tiếng nói: “Sư tôn không cần quá lo lắng, là vết thương vài ngày trước, vẫn chưa trị dứt điểm, đêm qua đột nhiên phát tác, chỉ có thể tới hồ băng, định giảm đi một chút đau đớn trên người.”
Tống Yến cau mày: “Vết thương gì lại kéo dài như vậy? Sư phụ đi cùng ngươi mấy ngày lại không hề phát hiện thương thế của ngươi nặng đến thế, là lỗi của ta.”
Thẩm Túc Chi nhìn xuống, lông mi thật dài che khuất thần sắc nơi đáy mắt.

Hắn đột nhiên đưa tay nắm lấy tay áo Tống Yến, mở miệng tựa hồ muốn nói cái gì, một giây sau, Tống Yến cũng cảm giác được trên người mình bỗng nhiều thêm trọng lượng một người.
Thẩm Túc Chi thế mà té xỉu trong lồng ngực y.
Lúc xảy ra chuyện, Tống Yến sửng sốt một lúc, sau đó mới đỡ lấy Thẩm Túc Chi, ôm ngang hắn đưa lên giường mình.
Y đoán không ra Thẩm Túc Chi rốt cuộc là ngất thật hay giả, không thể làm gì khác ngoài gọi hệ thống trong đầu, hi vọng hệ thống có thể phán đoán.
Hệ thống đương nhiên không đoán được, nhưng nó không thể đá bát cơm của mình, vì vậy giả vờ quan sát nửa ngày, còn quan sát cực kỳ tỉ mỉ, lúc lâu sau mới nói với Tống Yến: “Theo hệ thống quan sát được, nam chính chau mày, hô hấp vững vàng, không giống làm bộ.”
Tống Yến miễn cưỡng tin hệ thống, nhìn thấy Thẩm Túc Chi gắt gao nhắm chặt mắt, y cắn răng, sử dụng Trì Dũ thuật mình mới học được không lâu.
Dù sao Thẩm Túc Chi cũng không biết gì, lúc hắn tỉnh lại thì nói là cho hắn uống đan dược chữa trị cho hắn.
Đêm qua Thẩm Túc Chi đã nghĩ xong cách, cố ý làm cho mình có cái dáng vẻ suy yếu này, nếu Tống Yến hỏi, liền nói dối trước đó vài ngày bị trọng thương, chỉ là hắn không nghĩ tới Tống Yến sẽ đỡ mình.

Vì không thể để y phát hiện mình nói dối, Thẩm Túc Chi bất đắc dĩ chỉ có thể ngất xỉu, giảm bớt hoài nghi của Tống Yến.

Nhưng hắn không ngờ Tống Yến sẽ trực tiếp ôm hắn, còn ôm lên giường.

Thiếu chủ cảm giác bản thân cực kỳ uất ức.

Hắn xây dựng ảnh hưởng ở Ma giới đã lâu, hung danh luôn văng vẳng bên tai tu sĩ chính đạo, bây giờ lại… lại bị người mà mình vẫn luôn chán ghét đến cực điểm bế lên! Quả thực vô cùng nhục nhã!
Trong lòng Thẩm Túc Chi đang phun trào phẫn hận, đột nhiên ngửi thấy một mùi tùng hương lạnh lẽo, ngay sau đó có người áp sát.

Hắn trở nên cảnh giác, chỉ lo Tống Yến làm gì hắn, thân thể căng cứng, tựa hồ một giây sau có thể mở mắt ra cho y một quyền.
Đột nhiên, một bàn tay dán lên lồng ngực của hắn, dòng nước ấm áp từ bàn tay truyền ra, lặng yên mơn trớn kinh mạch của hắn, đau đớn còn sót lại cũng giảm bớt rất nhiều.
Thiếu chủ Ma giới sững sờ.
Đây là… thuật pháp gì?
Trong vốn hiểu biết có hạn của Thẩm Túc Chi, từ trước tới nay hắn chưa từng thấy loại thuật pháp có thể giảm bớt đau đớn, chữa trị vết thương như vậy.
Khi dòng nước ấm áp chảy qua kinh mạch của hắn lần thứ ba, tâm trạng Thẩm Túc Chi bất ngờ thả lỏng, thật sự ngủ say.
Mặt trời nhô lên cao, rồi lại lặn.

Buổi hoàng hôn, toàn bộ Phù Trần Phong đều bị ráng chiều bao phủ, bóng trúc lay động ngoài phòng, Thẩm Túc Chi nhíu nhíu mày, mở mắt.
Hắn nhìn chung quanh một lượt, trong khoảng thời gian ngắn không nhận rõ nơi này rốt cuộc là nơi nào, sau một khắc mới phản ứng được, đây hình như là gian phòng của Tống Yến.
Nghĩ đến dòng nước ấm áp truyền vào bên trong thân thể mình trước khi triệt để ngủ mê, hắn thử vận linh khí trong người, một đường thông suốt, thậm chí ngay cả đau đớn cũng không cảm giác được.
Lúc khí trong cơ thể phát sinh tranh đấu, hắn đều phải điều trị hơn một ngày một đêm mới có thể giảm bớt, thân thể còn đau đớn mấy ngày, mà lần này lại chỉ ngủ một ngày đã không còn chút đau đớn nào.
Trong nháy mắt Thẩm Túc Chi nổi lên kinh ngạc.

Ngoài phòng đột nhiên truyền đến một tiếng gọi khẽ, một giây sau, một thân ảnh trắng như tuyết đẩy cửa tiến vào, đứng ngược ráng chiều màu cam đỏ, trắng đến chói mắt.
Tống Yến tỉ mỉ quan sát hắn một phen, phát hiện Thẩm Túc Chi không có vẻ suy yếu, lúc này mới giơ tay, đưa cho hắn một bình thuốc.
“Túc Chi còn có chỗ nào không khỏe? Đây là đan dược Phù Dao Phong đưa tới, nhờ đan dược này mà ngươi mới có thể tỉnh lại nhanh như vậy, nếu không thì chỉ sợ còn phải hôn mê mấy ngày.”
Thẩm Túc Chi mới tỉnh không lâu, nghe thấy Tống Yến nói như vậy, trong lúc nhất thời lại có chút ngây ngốc, hắn mờ mịt nhìn đan dược, nói một tiếng “Đa tạ sư tôn quan tâm”, lại lâm vào hoang mang.
Đan dược… Phù Dao Phong?
Nhưng hắn rõ ràng nhớ là trước khi ngủ mê hắn chưa nuốt đan dược gì, vậy lúc này là Tống Yến đang cố tình che giấu?
Tại sao y lại muốn che giấu?
Nếu đã thế, Tống Yến không muốn hắn biết, vậy hắn làm bộ không biết là được.

Thẩm Túc Chi biểu đạt lòng biết ơn với Tống Yến, đứng dậy xin cáo lui, hoàn toàn đem chuyện “Tống Yến ôm hắn lên giường làm cho hắn mất hết mặt mũi” quên sạch sành sanh.
Tống Yến tiễn Thẩm Túc Chi đi, cảm thán một tiếng, ở trong đầu hỏi: “Hệ thống, ngươi nói nam chính có hoài nghi ta không?”
【 Tích —— hệ thống tính toán không ra suy nghĩ của vai chính, nhưng hệ thống tính được giá trị thù hận hiện tại của nam chính đối với ngài là 90000 điểm, trị giá chán ghét là 900 điểm, giá trị hảo cảm là 8 điểm, đây là một đột phá trọng đại, thỉnh ngài không ngừng cố gắng, lại làm nên kỳ tích.


“Ha, thành tựu lớn, thế mà giảm bớt nhiều như vậy.”
Biết được việc tốt này, Tống Yến đắc ý triệu hoán Phù Trần kiếm, đến rừng trúc sau núi luyện tập kiếm pháp mới được thưởng.
Xuyên Vân kiếm pháp không hổ là vật phẩm từ hệ thống, y mới luyện mấy ngày đã cảm nhận được uy lực của kiếm pháp này, cao hơn nhiều so với các loại kiếm pháp lưu truyền trên Tu chân giới hiện nay.
Nhiệm vụ của y bây giờ ngoại trừ đánh rớt giá trị thù hận, chỉ có nâng cao thực lực.
Tóm lại thực lực mới là đạo lí chân chính..

Bình Luận (0)
Comment