Đại Sư Huynh Vai Ác Cùng Sư Tôn He Rồi

Chương 17


Edita: Chanh
Beta: Me Xả Mi
Trọng tài vừa dứt lời tuyên bố Tô Nhược thắng lợi, các đệ tử nghị luận sôi nổi, đệ tử Thanh Nguyên Tông không hiểu ra sao bị một nguồn sức mạnh đánh rớt khỏi lôi đài cũng mơ hồ, cuối cùng đành phải lúng túng gãi đầu nói: “Là tại hạ tài nghệ không bằng người, chúc mừng sư muội.”
Tô Nhược đỡ kiếm đứng vững, khẽ mỉm cười: “Đa tạ sư huynh.”
Trận chiến này của Tô Nhược quả nhiên là thu hút hết thảy chú ý của giám khảo ở đây Sau khi đứng vững, trong lòng Tô Nhược nhớ lại lời lão giả bên trong ngọc bội đã nói, theo bản năng nhìn về phía khán đài của giám khảo, tìm thân ảnh Tống Yến.
Một giây sau, nàng đối diện với con ngươi sâu thẳm, đôi mắt kia đẹp đẽ lại thanh lãnh nhìn chằm chằm nàng, trong mắt tựa như tìm tòi nghiên cứu.
Trong lòng Tô Nhược xẹt qua chút vui sướng.
Nàng rốt cục cũng thu hút được chú ý của Tống Yến.
Tuy Hoài Ngọc chân nhân đối với nàng cũng rất tốt, nhưng dù sao cũng chỉ có thực lực Nguyên Anh đại viên mãn, so với Tống Yến thì có khoảng cách khổng lồ.

Huống chi địa vị Tống Yến cao thượng, là đối tượng được người trên toàn bộ Tu chân giới tôn kính, nếu nàng trở thành đồ đệ Tống Yến, vậy đại danh của nàng lập tức truyền khắp Tu chân giới, sẽ có vô số thiên tài địa bảo cho nàng tu luyện, càng phải có tuyệt thế thần binh cùng với đạo lữ hoàn hảo khắp mọi mặt.
Người ngước lên cao, nàng sẽ nhớ rõ Hoài Ngọc chân nhân đối xử tốt với nàng.
Ý nghĩ tốt đẹp còn kéo dài bao lâu, một nữ tu xinh đẹp thoạt nhìn cực kỳ ngang ngược trực tiếp nhảy lên võ đài.
“Hạ Hi Hi của Bích Tỉ Cung, đến đây học hỏi đạo hữu.”
Tay nàng cầm một thanh nhuyễn kiếm, trên chuôi kiếm màu mè khảm vài loại linh thạch hiếm có, thân kiếm bóng loáng, phản xạ ánh nắng rạng rỡ.
Tô Nhược nuốt một bình đan dược, hồi phục hơn nửa tinh thần lực: “Mời vị sư tỷ này.”
“Ai là sư tỷ của ngươi?!” Hạ Hi Hi rút ra nhuyễn kiếm, không nghiêng không lệch đâm tới cổ họng Tô Nhược.
Tuy nàng ương bướng, nhưng tu vi là Trúc Cơ thật, thực lực được Bích Tỉ Cung dốc lòng bồi dưỡng cũng không yếu, huống hồ Tô Nhược vừa mới kết thúc chiến đấu, nàng đã không chờ được mà tiến lên khiêu chiến, khó tránh khỏi bị nghi ngờ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Chẳng qua nói đi nói lại, Hạ Hi Hi khiêu chiến cũng phù hợp quy định đại hội luận kiếm.

Tô Nhược nghiêng người tránh thoát kiếm của Hạ Hi Hi: “Ta nhập môn cùng lắm là hai tháng, gọi Hạ sư tỷ một tiếng sư tỷ thì sai chỗ nào?”
Một tiếng này không cao không thấp, cố tình tất cả mọi người lại nghe được rõ ràng.
Như một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, trên khán đài giám khảo, Triệu Khởi Vô Ảnh kiếm kinh ngạc quay đầu trưng cầu giải thích từ Tống Yến: “Cô gái này mới nhập môn không đủ hai tháng?”
Tống Yến khẽ gật đầu: “Không sai, nàng là đệ tử mới nhập môn trước đó vài ngày, thiên phú thật ra không tệ.”
Được Tống Yến xác minh, trong lúc nhất thời nhóm giám khảo hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Triệu Khởi cảm thán: “Thực sự là hậu sinh khả úy, nhỏ tuổi mà có thành tựu như vậy, nhập môn chưa tới hai tháng đã có thể khiêu chiến đệ tử Trúc Cơ kỳ.

Xem ra Nhạc Hoa Tông sắp có một thiên tài tuyệt thế nữa.”
“Các vị quá khen.” Không phải khen mình, thần sắc Tống Yến nhàn nhạt không chút gợn sóng.
Tô Nhược trên võ đài chẳng hề biết chỗ giám khảo xảy ra chuyện gì, nàng vừa mới tránh thoát một kiếm đâm tới, hết sức chăm chú ứng phó Hạ Hi Hi.
“Ngươi chỉ biết trốn sao? Thực lực ngươi như vậy thì làm sao có thể đánh bại đệ tử Thanh Nguyên Tông kia?” Hạ Hi Hi khiêu khích.
“Không phiền sư tỷ nhọc lòng.” Tô Nhược uốn cong thân kiếm, xông thẳng tới trước mặt Hạ Hi Hi.
Kiếm pháp của nàng thay đổi thất thường, làm người nhìn không thấu, Hạ Hi Hi rõ ràng nhìn thấy Tô Nhược đâm về phía bên trái nàng, một giây sau, thanh kiếm lại xuất hiện ở phía bên phải.
Hạ Hi Hi kinh hãi biến sắc, chật vật tránh thoát.
Từ bị động biến thành chủ động, thế cuộc sau đó đã hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay Tô Nhược, Hạ Hi Hi bị kiếm pháp quỷ dị của nàng bức lùi liên tục, chỉ chút nữa là rớt đài.
Người xem xung quanh đã bắt đầu tiếc hận thay cho Hạ Hi Hi.
“Hạ sư muội phải thua trận này rồi? Vị Tô sư muội này mới tu luyện không đủ hai tháng, ngang nhiên liên tiếp đánh bại hai đạo hữu Trúc Cơ kỳ, cũng quá kinh khủng.”
“Vị sư huynh Thanh Nguyên Tông kia cũng thua, Hạ sư muội thất bại cũng không oan.”
“Chỉ là vị sư muội này mới có tu vi Luyện Khí kỳ đã lợi hại như vậy, cũng không bao lâu nữa chắc sẽ đột phá Trúc Cơ.”
“Lại một vị thiên tài xuất thế.


Ôi, dung mạo cũng xuất sắc như thế, so với Hạ sư muội còn đẹp hơn.”
Đôi câu vài lời truyền vào trong tai Hạ Hi Hi, khơi dậy đố kị cùng phẫn nộ bị nàng tận lực đè xuống trong lòng.
Nàng mới là nữ tu ưu tú nhất, nữ nhân này là đồ nhà quê từ nơi nào tới mà đòi so sánh cùng Hạ Hi Hi nàng?
Ánh mắt Hạ Hi Hi chợt lóe lên hàn quang, ống tay áo bên trái lật lại, ngầm ấn pháp quyết.
“Cẩn thận——” các đệ tử xem trò vui dưới lôi đài kinh hô thành tiếng, cùng nhau nhìn chằm chằm đằng sau Tô Nhược.
Hạ Hi Hi lại có hai thanh kiếm!
Nàng dùng một thanh kiếm dây dưa với Tô Nhược đằng trước, lại lặng lẽ dùng một thanh khác kiếm đánh lén sau lưng, khiến Tô Nhược trở tay không kịp.
Tô Nhược cảm nhận được sau lưng đột nhiên dâng lên hàn ý, không kịp quay đầu lại, dưới tình thế cấp bách bật thốt lên: “Tiền bối!”
Ngay lúc thanh kiếm phía sau sắp đâm vào lưng Tô Nhược, trên người nàng đột nhiên sáng lên một vòng kết giới bảo hộ nhàn nhạt, một giây sau, mũi kiếm đụng với kết giới trực tiếp bị nghiền nát.
Hạ Hi Hi đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, rơi xuống lôi đài, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Tô Nhược bên trên, trong mắt tràn đầy oán độc: “Ngươi gian lận!!!”
Một tiếng này không khác sấm sét, khiến mọi người dồn dập dừng lại động tác của mình, nhìn về phía Tô Nhược.
Nội tâm Tô Nhược hoảng loạn, trên mặt lại giả vờ trấn định, đem nồi ném tới trên người Hạ Hi Hi: “Hạ sư tỷ, nói chuyện phải có bằng chứng, nếu chỉ vì ta thắng mà sư tỷ nói ta gian lận, thứ cho Tô Nhược không thể tán đồng.”
“Ta nghe được rõ ràng, ngươi hô một tiếng tiền bối, nếu không thì ngươi làm sao có khả năng tránh thoát kiếm của ta!”
“Sư tỷ sợ là nghe lầm, ta vừa rồi cũng không nói gì.”
Trò cười này rơi vào trong mắt nhóm giám khảo trên khán đài, mấy người liếc nhau, cuối cùng chưởng môn Thanh Nguyên Tông làm chủ, đem hai người gọi tới.
Tô Nhược được lão giả truyền âm động viên, trong lòng đã từ hoảng loạn biến thành thong dong.


Dựa theo lời tiền bối nói, bây giờ trong Tu chân giới căn bản không có người có thể nhìn ra sự tồn tại của lão, nàng không cần quá mức lo lắng.
Vì Tô Nhược cùng Hạ Hi Hi một người là cao đồ Nhạc Hoa Tông, một người là con gái cung chủ Bích Tỉ Cung, để công bằng, chưởng môn Thanh Nguyên Tông đặc biệt mời trưởng lão Bích Tỉ Cung tới.
Thấy chỗ dựa của mình đến, Hạ Hi Hi bẹp miệng, nước mắt trực tiếp tuôn ra, có vẻ hơi đáng thương: “Lưu trưởng lão, Tô Nhược này gian lận, còn làm hư kiếm, đây chính là kiếm phụ thân đưa cho ta, cứ như vậy bị nữ nhân này phá huỷ rồi.”
Lưu trưởng lão vội vàng an ủi Hạ Hi Hi, lại khó xử nhìn về phía Tống Yến: “Phù Hoa chân quân, người xem chuyện này…”
Tống Yến không trả lời Lưu trưởng lão, chỉ nói: “Tô Nhược, ngươi nói đi.”
Hạ Hi Hi giành nói: “Chân quân, ả thật sự ăn gian, ta nghe rõ ràng!”
Tống Yến cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng một cái, lạnh giọng nói: “Bản quân muốn nghe Tô Nhược nói.”
Tô Nhược cảm thấy trong lòng ấm áp, tin tưởng biểu hiện ưu tú của mình chắc đã làm Tống Yến chú ý, khom người chào một cái, đúng mực nói: “Bẩm sư thúc, đệ tử không gian lận, là Hạ sư tỷ nghe lầm.”
“Ngươi nói bậy, ngươi đê tiện!” Hạ Hi Hi trừng mắt, tựa hồ hận không thể đem Tô Nhược bầm thây ngàn đao.
“Hạ sư tỷ không có chứng cứ đã vu khống lung tung, rốt cuộc là ai nói bậy? Huống hồ, nếu như nói về đê tiện, Hạ sư tỷ đánh lén sau lưng mới tương đối là đê tiện.”
“Ngươi——” Hạ Hi Hi bị chặn miệng, rất không cam lòng, trong khoảng thời gian ngắn lại không nghĩ ra nên nói gì khác.
Tô Nhược cười lạnh một tiếng trong lòng, nói: “Để chứng minh trong sạch, đệ tử nguyện ý bị soát người, kiểm tra xem có công cụ gian lận mà Hạ sư tỷ nói hay không.”
Hạ Hi Hi nghe thấy lời nói này, phảng phất bắt được nhánh cỏ cứu mạng: “Đúng! Soát người! Chân quân lợi hại như vậy, nhất định có thể tìm ra đồ vật gian lận của ả!”
Tống Yến gật đầu, dùng tinh thần lực dò xét một lượt, phát hiện trên người Tô Nhược ngoại trừ kiếm và đan dược, cũng chỉ có một miếng ngọc bội màu đen, ngoài ra không còn gì khác, y trầm ngâm chốc lát, nói: “Đưa ngọc bội tới đây.”
“Vâng.” Tô Nhược cung kính dâng lên..
Tống Yến dùng tinh thần lực dò xem xét, thấy trên ngọc bội chỉ có linh khí nhàn nhạt, không có vật gì dư thừa, vì thế y hô hoán hệ thống trong đầu: “Hệ thống, trong ngọc bội kia có thể có dị thường gì?”
【 Hệ thống tính toán —— hệ thống tính toán xong xuôi, báo cáo kí chủ, bên trong ngọc bội có một tinh thần thể kí sinh, thực lực rất mạnh, kiến nghị kí chủ không trêu chọc.


“Ta đã Hợp Thể kỳ mà đánh không lại?”
【 Báo cáo kí chủ, đánh không lại, tinh thần thể này có khả năng đến từ vị diện cao hơn, không ngại đối đầu với kí chủ.



Sau khi Tống Yến biết chuyện, bất động thanh sắc đem ngọc bội đưa cho Triệu Khởi bên cạnh: “Bản quân chưa phát hiện dị thường gì, các vị cũng quan sát một chút, Trương trưởng lão cũng nhìn, đừng đến lúc lại nói bản quân thiên vị đệ tử tông phái mình.”
Triệu Khởi nghiêm túc điều tra một phen, cũng lắc lắc đầu, đem ngọc bội cho giám khảo khác.
Hết thảy giám khảo đang ngồi cùng với Trương trưởng lão của Bích Tỉ Cung đều tỉ mỉ xem xét, biểu thị không có gì dị thường.

Hạ Hi Hi lùi về sau hai bước, dùng sức lắc đầu: “Ta vừa nghe thấy rõ ràng ả gọi tiền bối.”
“Hồ đồ!” Trương trưởng lão lớn tiếng quát: “Hi Hi, vị nữ tu này không gian lận, không được vu khống người khác!”
Hạ Hi Hi không nói.
“Tô Nhược, ngươi muốn xử trí như thế nào.” Tống Yến đem quyền quyết định giao cho Tô Nhược.
“Bẩm sư thúc, đệ tử tin tưởng Hạ sư tỷ không có ác ý, không muốn truy cứu.

Đệ tử chỉ hy vọng có thể an phận tiếp tục thi đấu.” Tô Nhược tự nhiên hào phóng, rộng lượng tha thứ cho Hạ Hi Hi, trong nháy mắt giành được hảo cảm từ các đệ tử cùng giám khảo ở đây.
“Vậy theo ý ngươi.” Tống Yến không nói gì, ra hiệu Tô Nhược tiếp tục đi thi, cũng không truy cứu trách nhiệm Hạ Hi Hi.
Với thực lực của Hạ Hi Hi, tiến vào bí cảnh là chuyện tất nhiên.

Nếu Tô Nhược mở miệng truy trách, vậy Hạ Hi Hi chắc chắn sẽ không có cơ hội đi vào bí cảnh, cũng sẽ không gặp lại Tô Nhược, nhưng Tô Nhược lại chọn tha thứ.
Hạ Hi Hi không phải là người hiền lành gì, sẽ không nhớ kỹ cái tốt của Tô Nhược.

Tô Nhược làm cho nàng xấu mặt như vậy, nàng chỉ có thể nghĩ làm sao để trả thù.
Đến lúc hai bên nhân mã ở trong bí cảnh oan gia ngõ hẹp, Tô Nhược có thể chiếm được chỗ tốt hay không còn chưa chắc.
Tống Yến suy nghĩ một chút đến cảnh tượng lúc đó, lại cảm thấy có chút mong đợi..

Bình Luận (0)
Comment