Đại Sư Huynh Vai Ác Cùng Sư Tôn He Rồi

Chương 52


Edit: Chanh
Beta: Me Xả Mi
Không gian vốn yên tĩnh không hề có một tiếng động, thậm chí một chiếc lá rụng cũng có thể bị Tống Yến nghe thấy, đột nhiên phát ra một tiếng vang như có vật nặng rơi xuống đất ngoài cửa.

Ngô Linh Việt đột nhiên trợn to mắt, hoảng sợ nhìn ra cửa.
Trong nháy mắt, Tống Yến phủ kín thần thức của mình trên cả con đường, rốt cục cũng cảm nhận được một hơi thở yếu ớt ở ngoài cửa.
Y mềm giọng an ủi Ngô Linh Việt vài tiếng rồi đứng dậy, hướng mắt về cánh cửa yếu ớt kia.
Mới bước ra một chân, Tống Yến cảm thấy bắp đùi của mình đột nhiên bị một người níu lại, một tiếng cầu xin cực nhỏ truyền vào trong tai.
“Thúc thúc, đừng bỏ ta lại!”
Tống Yến cúi đầu nhìn người đang ôm lấy chân mình, đôi mắt to của tiểu cô nương tràn đầy hoảng loạn cùng sợ hãi, khuôn mặt tròn vì dính bụi mà có hơi buồn cười, cánh tay mảnh khảnh ôm chặt lấy bắp đùi của y không buông.
Đáy lòng Tống Yến nhất thời mềm nhũn, y chạm vào sợi tóc mềm mại của tiểu cô nương, cầm lấy bàn tay nho nhỏ đặt trong lòng bàn tay mình: “Được, chúng ta cùng đi.”
Ngô Linh Việt khẽ gật gật đầu, nắm chặt tay Tống Yến, bám sát y ra khỏi cửa.
Bên ngoài vẫn là một khung cảnh hoàn toàn yên tĩnh, cửa các nhà đều đóng chặt, thoạt nhìn cực kỳ hoang vu.
Lần theo tiếng hít thở yếu ớt kia, Tống Yến cùng Ngô Linh Việt đều cố ý bước nhẹ, theo bản năng nín thở.
Đây là một con hẻm nhỏ chật hẹp, trên mặt đất chất chồng mấy cái rương rách nát phủ đầy rơm rạ, có vẻ hơi tiêu điều.
Tiến vào hẻm nhỏ, tiếng hít thở trở nên rõ hơn nhiều, ngay cả Ngô Linh Việt là một tiểu cô nương chưa từng tu luyện cũng nghe được.

Nàng giống như cầu xin mà nhìn Tống Yến, y nhìn nàng trấn an.
“Đùng” một tiếng, một chiếc rương chất đầy rơm rạ đột nhiên lăn xuống, nhanh như chớp lăn tới bên chân Tống Yến.

Y liếc nhìn cái rương, nắm tay Ngô Linh Việt đi tới đằng sau chồng rương cao bằng một người kia.
Gió cuốn bụi bặm trên mặt đất, phía sau rương gỗ rách nát, một nam nhân trung niên mặt đầy máu lặng lẽ nằm đó.
“A ——” Ngô Linh Việt bị dáng vẻ thê thảm của người trước mắt dọa sợ, lui về phía sau hai bước, kinh ngạc che miệng lại.
Người kia thoi thóp nằm trên đất, quần áo trên người chỗ nào cũng có vết máu đọng hòa cùng bụi đất, đôi môi trắng bệch, trên mặt bê bết máu và bùn đất, căn bản không có sức mở mắt nhìn hai người bọn họ.

Ngô Linh Việt cẩn thận nhìn nhìn một lát, không thể tin trợn to mắt: “A Tường thúc? Ngươi là A Tường thúc sao?”
Người được gọi là A Tường thúc cố sức giơ tay lên sau đó liền trực tiếp mất đi ý thức.
“A Tường thúc!” Ngô Linh Việt sốt ruột ngồi xổm xuống, muốn chạm lại không dám chạm vào người kia, chỉ có thể sợ hãi, lúng túng không biết nên làm thế nào.
“Thúc thúc.” Ngô Linh Việt kéo kéo góc áo Tống Yến, “Ngươi mau cứu A Tường thúc được không? Đây là hàng xóm mất tích đã lâu của ta, không biết tại sao lại có thể xuất hiện ở đây.”
Mất tích đã lâu?
Trong lòng Tống Yến lập tức nâng cao cảnh giác, y nghiêm túc dùng linh thức cảm thụ chốc lát, phát hiện người trước mắt thực sự bị thương rất nặng, tiếng hít thở cũng cực kỳ yếu ớt, dường như một khắc sau sẽ lập tức tắt thở.
Có lẽ là vất vả lắm mới trốn ra được, nói không chừng còn biết được điều gì.
Tống Yến lấy đan dược trị thương đút cho A Tường hai viên, lại thêm cả Trì Dũ thuật để trị cho hắn.

Vầng sáng màu trắng ôn hòa quay chung quanh người nọ, Ngô Linh Việt ở bên cạnh cũng cảm nhận được sức mạnh mềm mại này, dù nàng yên lặng đứng một bên không dám nói gì, ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc về phía Tống Yến.
Chừng nửa canh giờ, người trên mặt đất mới khó nhọc mở mắt ra.

Ngón tay cứng ngắc giật giật, lại cố gắng nâng lên đưa về phía tiểu cô nương bên cạnh: “Linh Việt…”
“A Tường thúc!” Ngô Linh Việt tiến lên nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay như da bọc xương kia, nước mắt lập tức chảy xuống, “Thật sự là A Tường thúc.

Mọi người đã đi đâu vậy? Tại sao thúc lại thành bộ dáng này? Cha mẹ ta đâu? Thúc có thấy bọn họ không?”
A Tường suy yếu cười cười, âm thanh ngừng lại một chút: “Linh Việt còn khỏe mạnh, thật tốt.”
Hắn hướng tầm mắt tới Tống Yến: “Ngài cũng là tiên trưởng Nhạc Hoa Tông sao?”
Tống Yến “Ừm” một tiếng: “Có thể nói cho ta chuyện gì đã xảy ra không?”
A Tường ho khan hai tiếng kịch liệt, bỗng nhiên ho ra một búng máu đọng.

Hắn nhận lấy đan dược trong tay Tống Yến, nuốt chửng, cảm nhận dược lực tan ra trong người, không bao lâu sau tinh thần đã tốt hơn rất nhiều.
“Đa tạ tiên trưởng tặng linh dược.” A Tường cảm ơn, chậm rãi kể lại chuyện đã phát sinh.
Hắn tên Lý Tường, vốn chỉ là một bách tính bình thường ở Mạc Ất thành, hàng ngày dùng tay nghề nuôi gia đình sống tạm.


Cuộc sống dù bình đạm, lại rất thỏa mãn.
Một nhà Ngô Linh Việt là hàng xóm với nhà Lý Tường.

Hai gia đình thường xuyên qua lại, Lý Tường không có con gái, chỉ có một đứa con trai, cho nên bình thường vẫn rất yêu quý Ngô Linh Việt, đối với nàng cực kỳ chăm sóc, hắn cho rằng cả đời mình sẽ sống thanh thanh thản thản như này, lại không ngờ đột nhiên xảy ra dị biến.
Con trai hắn mất tích.
Nghe Lý Tường nói, Mạc Ất thành trước kia đã có người liên tiếp mất tích, chỉ là số lượng không nhiều, mọi người cũng chưa để trong lòng.

Mãi đến tận khi người mất tích biến thành con trai mình, hắn mới cảm thấy khủng hoảng.
Con hắn mới bảy tuổi, chính là độ tuổi hoạt bát hiếu động.

Vốn tưởng thằng bé chỉ là quá mức ham chơi mới về nhà trễ, nhưng liên tiếp mấy ngày đều không thấy tăm hơi, đi nơi nào tìm cũng không thấy, hắn mới đi cầu môn phái cai quản nơi này, Vạn Tượng Môn.
Thời điểm Lý Tường đến Vạn Tượng Môn, phát hiện tông môn này đóng chặt cổng lớn, bên ngoài còn có mấy người đang quỳ.

Hắn hỏi thăm mới biết được những người này đều có người thân vô duyên vô cớ mất tích.

Bọn họ không tìm được nên mới tới van cầu Vạn Tượng Môn, muốn tìm được thân nhân của chính mình.
Nhưng theo lời bọn họ, Vạn Tượng Môn mỗi lần chỉ gặp hai người, trong hai người này lại chỉ có một người có thể đi ra.

Hỏi hắn xảy ra chuyện gì, người kia cũng chỉ nói tiên trưởng Vạn Tượng Môn dựa theo thông lệ hỏi thăm một phen, nói sẽ tận lực giúp hắn tìm người, lại không nói nhất định sẽ tìm được.

Hỏi hắn một người khác đi nơi nào, hắn nói mình cũng không biết, hai người họ không gặp tiên trưởng cùng lúc cùng chỗ.
Lúc đó mọi người cũng không để chuyện này trong lòng.
Lại qua hai ngày, bọn họ vẫn không thu hoạch được gì, Vạn Tượng Môn cũng không có tin tức.


Lý Tường thương lượng cùng mọi người một phen, quyết định tới nơi khác tìm tông môn hỗ trợ.

Nghe nói tông môn nổi danh nhất trong Tu Chân giới là Nhạc Hoa Tông, vì thế hắn lập đội với mấy người cùng đi Nhạc Hoa Tông, nhóm người bên Mạc Ất thành cũng tiếp tục tìm kiếm.
Đợi mấy ngày, tiên trưởng Nhạc Hoa Tông phái ra một đội đệ tử trở lại Mạc Ất thành cùng bọn họ tìm người.

Thật vất vả mới tra được một chút manh mối, vừa thấy một tia hi vọng, bọn họ đã bị diệt toàn quân.
Mọi người bị giam trong một địa lao tối tăm không ánh mặt trời.
Trong địa lao kia còn giam giữ rất nhiều người khác, hầu hết trong số đó đều là những gương mặt hắn quen thuộc, đều là bách tính bị mất tích trước đây.
Hắn đợi một ngày trong địa lao, thời gian đó còn có người lần lượt nhiều người bị bắt giam.

Lại sau đó, bọn họ bị chia vào các phòng giam, hắn bị đưa đến một phòng giam chỉ toàn người tàn phế bệnh tật.
Vừa vặn, trong phòng giam đối diện có con trai hắn, khóc đến mức trên mặt toàn hoa, thê thảm rúc trong góc tường.

Tiên trưởng Nhạc Hoa Tông cùng bị giam với hắn cũng ở phòng đối diện.
Lý Tường đoán không ra tại sao bọn hắn bị nhốt trong này, mà cũng không lâu sau, hắn đã thấy được một người quen thuộc.
Là chưởng môn Vạn Tượng Môn, thường thường vẫn thấy người này đi lại trong Mạc Ất thành, trước kia thoạt nhìn cực kỳ hiền lành, hôm nay lại khác hoàn toàn.
Chưởng môn Vạn Tượng Môn dùng ánh mắt khinh bỉ như nhìn con kiến quét một vòng qua phòng giam đối diện Lý Tường, như nhặt đỗ mà chọn ra mấy người.

Ngay sau đó, đệ tử Vạn Tượng Môn lập tức kéo những người bị chọn ra ngoài.
Lý Tường rõ ràng thấy được trong mắt những người kia là sợ hãi cùng tuyệt vọng tột đỉnh.
Lúc đó hắn còn không rõ tại sao, nhưng chỉ chốc lát sau, hắn nghe thấy một tiếng lại một tiếng hét thảm truyền tới từ cách vách, tựa như đang phải chịu hình phạt lột da chặt xương, vừa nghe đã khiến người khác sợ hãi.
Nhìn thấy mê man cùng sợ hãi trong mắt Lý Tường, người bên cạnh chết lặng liếc mắt nhìn hắn, hình như đã quen với chuyện này: “Mới tới?”
Lý Tường gật gật đầu, nghe người kia nói: “Mỗi ngày đều có mấy người bị lôi đi.

Quen là được.”
“Vậy những người đó đi đâu?”
“Không biết, nhưng bọn họ đi ra ngoài rồi thì không trở về nữa.


Nghe tiếng kêu thảm thiết này, chắc là chết rồi.”
Chết rồi? Lý Tường không thể tin nhìn người kia.
“Nhìn cái gì? Chỉ cần tới nơi này thì đừng nghĩ có thể sống sót ra ngoài.

Thấy mấy người đối diện kia không? Chẳng bao lâu nữa, người ở đó sẽ càng ngày càng ít, đồng thời chẳng mấy chốc sẽ có mới người bị nhốt vào.

Còn chúng ta bên này ấy à, đại khái chả có chút tác dụng nào đối với Vạn Tượng Môn, nếu giảm thì cũng chỉ có thể là bệnh chết.”
Nghe xong lời này, Lý Tường có chút tuyệt vọng.
Sau đó, hắn tận mắt nhìn con trai mình bị chưởng môn Vạn Tượng Môn điểm danh, bị đệ tử kéo ra ngoài, ngoại trừ điên cuồng lại bất lực hét lên thì cái gì hắn cũng không làm được.
Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của đứa con trai nhỏ bé vang vọng trong địa lao tối tăm, Lý Tường chết lặng ngồi sụp xuống dựa vào song sắt phòng giam, một câu cũng không nói được.
“Súc sinh… Đám súc sinh!” Nói tới chỗ này, nước mắt tuyệt vọng của Lý Tường rơi xuống trên khuôn mặt dơ bẩn, dường như đang nhớ lại hình ảnh lúc trước từng nhìn thấy.
“Cha mẹ Linh Việt cũng giống Tiểu Hổ, bị người của Vạn Tượng Môn kéo ra ngoài.”
Ngô Linh Việt đã sớm đoán được kết quả này, trong lúc nhất thời cũng không quá thương tâm, chỉ nhẹ nhàng lôi kéo bàn tay Lý Tường, yên lặng khóc.
Theo Lý Tường nói, hắn mắc bệnh nặng, giả chết trốn trong đám xác người.

Đệ tử thanh lý thi thể của Vạn Tượng Môn không phát hiện hắn chưa chết hẳn, ném hắn cùng những thi thể này vào bãi tha ma, hắn mới có thể sống sót trở về.
Trước khi hắn đi, những đệ tử Nhạc Hoa Tông kia có mấy người đã bị kéo ra ngoài, còn lại mấy người vẫn luôn chờ trong địa lao, trước mắt vẫn chưa mất mạng.
Toàn bộ Mạc Ất thành dường như đã biến thành một toà thành hoang, vô số dân chúng bị Vạn Tượng Môn bắt vào địa lao, mất đi tính mạng, thậm chí còn cầu xin các thành trì xung quanh, nhưng ngay cả Uẩn Tàng chân nhân cũng thất thủ, rất có thể cũng đã bị bọn họ bắt đi.
Một Vạn Tượng Môn nho nhỏ, tên bảng xếp hạng ở Tu chân giới còn không chiếm được một vị trí nhỏ, làm sao lại có năng lực lớn như vậy? Không chỉ bắt được đệ tử Nhạc Hoa Tông, mà ngay cả phong chủ Tàng Kiếm Phong của Nhạc Hoa Tông cũng thất thủ chịu trói.
An bài cẩn thận Lý Tường với Ngô Linh Việt, Tống Yến thiết lập một kết giới vững chắc cho bọn họ, lại giao cho mỗi người một lá phù truyền tin, dặn bọn họ một khi gặp phải nguy hiểm lập tức xé rách y lập tức có thể đuổi tới bên cạnh, sau đó liền rời khỏi con đường này.
“Hệ thống.” Tống Yến từ xa nhìn về phía Vạn Tượng Môn, ánh mắt trong nháy mắt lạnh xuống, “Tính một chút xem Vạn Tượng Môn hiện giờ thế nào.”
【 Hệ thống đang tính toán —— 】
Chỉ chốc lát sau, âm thanh máy móc nghiêm nghị của hệ thống vang lên.
【 Kí chủ, hiện tại trong Vạn Tượng Môn có một vị đại năng tọa trấn, thực lực rất mạnh, thậm chí còn có thể vượt qua ngài.

】.

Bình Luận (0)
Comment