Đại Sư Huynh Vai Ác Cùng Sư Tôn He Rồi

Chương 57


Edit: Chanh
Beta: Me Xả Mi
Trong cung điện màu đen trống trải u ám, có hai người xiêu xiêu vẹo vẹo ngồi trên thảm trải sàn đỏ thẫm hình hoa văn phức tạp.

Hai người này hiển nhiên vẫn chưa phục hồi tinh thần, bốn con mắt ngơ ngác đánh giá khung cảnh xung quanh, thấy hoàn cảnh xa lạ còn có chút ngây ngốc, hình như là nhớ lại chuyện vừa mới xảy ra, ánh mắt của bọn họ rơi xuống ngay phía trước mình.
Trên vương tọa xa hoa tinh xảo màu đen, Thẩm Túc Chi một thân hồng y, lười biếng tựa lưng vào ghế, tay khoác lên thanh vịn nạm linh thạch quý giá, nốt ruồi son trên mi tâm làm cho hắn cực kỳ chói mắt, cặp mắt đào hoa nheo lại, chăm chú đánh giá Triệu Nhàn Tu cùng Chu Chu phía dưới.
Đây là hai người sư tôn muốn thu làm đệ tử? Hắn nhìn thêm vài lần, trên mặt lộ ra vẻ ghét bỏ không hề che giấu chút nào.

Chậc, thiên phú kém như vậy, thoạt nhìn cũng ngơ ngác ngớ ngẩn, thực lực còn thấp, sao sư tôn lại coi trọng chúng?
Triệu Nhàn Tu cùng Chu Chu trong nháy mắt đối đầu với tầm mắt Thẩm Túc Chi liền tỉnh lại, trong lòng đầu tiên là sợ hãi cùng phẫn nộ, ngay sau đó bọn họ phát hiện, Thẩm Túc Chi hoàn toàn khác với Thẩm sư huynh trong ấn tượng của bọn họ.
Tuy trước kia hai người là đệ tử ngoại môn, nhưng Thẩm Túc Chi là người ôn hòa thân thiện, là mục tiêu theo đuổi cả đời của toàn bộ đệ tử Nhạc Hoa Tông.

Bọn họ cũng có thể  thỉnh thoảng tình cờ nhìn thấy Thẩm Túc Chi lúc hắn dạo quanh ngoại môn, bình thường cũng sẽ có tin tức liên quan tới hắn truyền đến.
Nào là Thẩm sư huynh hôm nay cùng vị sư tỷ nào luyện kiếm, khiến cho sư tỷ khen không dứt miệng, hay Thẩm sư huynh tiếp nhận khiêu khích của vị sư huynh kia, lại hoàn hảo không chút thương tích mà đá sư huynh xuống lôi đài, làm cho các đệ tử càng thêm bội phục, rồi Thẩm sư huynh lại đột phá, tháng trước hắn mới đột phá rồi, thiên phú tốt như vậy vẫn chăm chỉ thế, mấy đệ tử ngoại môn bọn họ tại sao còn không nỗ lực…
Những tin tức như vậy, không một tin nào không cho thấy Thẩm Túc Chi là một người có thiên phú mạnh mẽ, biết đối nhân xử thế, tu sĩ mạnh mẽ lại xử sự ôn nhu, là Đại sư huynh Nhạc Hoa Tông đáng kính trong lòng bọn họ.
Người này cùng với Ma tôn toàn thân là khí tức u ám nguy hiểm đang lười biếng dựa vào vương tọa phía trên híp mắt đánh giá bọn họ chả có nửa điểm giống nhau.

Như hai người hoàn toàn khác nhau.

Bọn họ nhất thời có chút mờ mịt.
Triệu Nhàn Tu trừng mắt nhìn Thẩm Túc Chi, trong lòng dường như còn ôm ấp kỳ vọng đối với hắn, do dự mở miệng, ngữ khí có một tia kiêng kỵ: “…Đại sư huynh?”

Chu Chu kéo tay áo Triệu Nhàn Tu, nhìn chằm chằm người ngồi phía trên: “Cái gì mà Đại sư huynh.

Ngươi nhìn cho rõ đi! Hắn là Ma tôn điện hạ, không phải đệ tử duy nhất của chân quân, càng không phải Đại sư huynh Nhạc Hoa Tông chúng ta!”
Ngón tay khoát trên tay vịn của Thẩm Túc Chi giật giật, bên môi hiện lên một nụ cười lạnh: “Đại sư huynh Nhạc Hoa Tông?”
“Cái này, bản tọa không với nổi.”
Hắn vừa nhìn hai người liền cảm thấy sau này bọn họ sẽ thay mình ở bên Tống Yến, sẽ lôi kéo Tống Yến luyện kiếm giống như trước đây, chỉ có điều người kia từ hắn biến thành bọn họ.

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn lập tức sinh ra cảm giác vô cùng buồn bực, ngay cả một ánh mắt cũng không nguyện bố thí cho hai người.
Với tính cách vốn có của hắn, thấy ai ngứa mắt thì thẳng tay giết chết, dù hai người này là đệ tử Nhạc Hoa Tông cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Nhưng hắn nhìn chằm chằm hai người hồi lâu, nhìn đến mức hai người kia cảm thấy tê dại toàn thân, thậm chí còn lặng lẽ dịch về phía sau hai bước, cảnh giác phòng bị, sát ý cuồn cuộn trong mắt hắn lập tức hạ xuống, cuối cùng vẫn không ra tay.
Hắn vốn là kẻ tội ác tày trời trong lòng Tống Yến, nếu giờ khắc này lại giết hai người bọn họ, sợ là sau này sư tôn sẽ không còn muốn gặp lại hắn.

Ma khí màu đen quanh quẩn trên tay Thẩm Túc Chi một chốc rồi chậm rãi biến mất, trong lòng dâng lên chút mong chờ bí ẩn.
Sư tôn, người sẽ đến… phải không.

【 Hệ thống đang tính toán —— hệ thống tính toán xong xuôi, tâm tình nam chính có dao động, giá trị hảo cảm đối với ngài hiện tại là 60 điểm, mời ngài tiếp tục cố gắng.


Tống Yến mới từ Lãm Nhạc Phong xuống, giải thích với Nguyên Minh Tử một phen, nói rõ giờ y đã không còn bị Thẩm Túc Chi ảnh hưởng, cũng sẽ không vì hắn mà thất vọng khổ sở.

Y thích thanh tĩnh, không muốn trên Phù Trần Phong có người khác, hai đệ tử này đều là đứa trẻ có thiên phú, đừng nên lãng phí thời gian ở chỗ y.


Tống Yến muốn điều hai người kia đến nơi khác tu luyện, nhưng lại bị Nguyên Minh Tử xoay vòng vòng, cuối cùng đành trở về.
Trên đường quay về Phù Trần Phong, Tống Yến nhớ lại những gì mình đã làm ở Lãm Nhạc Phong, trong lòng cực kỳ hối hận tại sao mình không kiên trì giữ vững lập trường, cứ như vậy bị Nguyên Minh Tử dỗ trẻ, đột nhiên nghe thấy hệ thống thông báo thì ngây người trong nháy mắt.
Chẳng lẽ Thẩm Túc Chi lại đa sầu đa cảm, ăn mày quá khứ?
Nếu không thì tại sao giá trị hảo cảm lại đột nhiên tăng lên? Tính ra, y với Thẩm Túc Chi cũng đã gần mười ngày không gặp, không thể nào tăng nhanh như vậy được.
Bước vào kết giới Phù Trần Phong, Tống Yến lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.

Dao động linh khí ở đây quá mãnh liệt, thậm chí còn trộn lẫn vài tia ma khí, mà khí tức hai đệ tử bình thường luôn xuất hiện kia cũng biến mất không còn tăm hơi, như tan vào không khí.

Y lờ mờ có dự cảm không tốt, hơi rùng mình, triệu hồi Phù Trần, ngự kiếm đi tới giữa sườn núi.
Từ lần Thẩm Túc Chi bại lộ, không gian giới tử cũng bại lộ, Tống Yến liền đem nó dời đến Phù Trần Phong, tiện thể thiết lập lại kết giới.

Kết giới này, nếu có người xông vào, y lập tức có thể cảm nhận được, mà bây giờ trên Phù Trần Phong đột nhiên xuất hiện ma khí, chứng minh từng có Ma tu tới đây.
Ma tu này, chỉ có thể là Thẩm Túc Chi.
Nơi Thẩm Túc Chi xuất hiện, tất nhiên là nơi trước kia hắn kiến tạo truyền tống trận.

Là y quá mức bất cẩn, cho là trận chiến của Nguyên Minh Tử cùng Thẩm Túc Chi khiến gian nhà của hắn bị hủy, truyền tống trận trong phòng chắc hẳn cũng tan tành, không ngờ nó lại vững chắc như vậy, còn được giấu thật kỹ, suốt một thời gian dài mà y chưa từng phát hiện sân nhà mình còn tồn tại truyền tống trận này.
Sườn núi, trên mảnh đất trống vốn là tiểu viện của Thẩm Túc Chi có một cột ánh sáng chọc trời, may mà phía trên được ngăn cách bằng kết giới, ngoại trừ Phù Trần Phong thì nơi khác không thể nhìn thấy.

Xung quanh truyền tống trận hình tròn có một trận pháp thượng cổ cực kì phức tạp đang xoay vòng, không ngừng lập lòe.


Bên cạnh truyền tống trận, một chiếc nhẫn ngón út màu đỏ lẳng lặng nằm trên đất, dù nhỏ bé lại rất đáng chú ý.
Là nhẫn của Thẩm Túc Chi.
Tống Yến nhìn chằm chằm chiếc nhẫn này vài giây, nhẹ nhàng bước tới nhặt nó lên, đặt trong lòng bàn tay chậm rãi mân mê.

Ngón tay cảm nhận được chút cảm giác lạnh lẽo, chắc hẳn nó được đúc từ vật liệu tốt nhất, quanh thân bị một tầng linh khí nhàn nhạt bao trùm, có thể gọi là một bảo vật quý hiếm.
Thẩm Túc Chi muốn kiếm chuyện với y?
Đích thân tới Phù Trần Phong, đích thân bắt hai đệ tử làm việc vặt cho y đi, không thể nào là hành động xuất phát từ áy náy đối với y.

Tống Yến nhất thời không thể diễn tả được cảm giác trong lòng.
Thẩm Túc Chi tính tình trời sinh lạnh lẽo, cách làm việc cực kỳ ác liệt, khó có thể đoán trước, nếu hai đệ tử Trúc Cơ kỳ kia rơi vào tay hắn, hậu quả thực không thể tưởng tượng.

Trong lòng nghĩ tới an nguy hai tiểu đệ tử kia, Tống Yến không sử dụng truyền tống trận mà chỉ dùng tốc độ nhanh nhất, ngự kiếm tới Ma giới cứu người.

Trước khi đi Tống Yến còn không quên phá tanh bành truyền tống trận này, tránh để Thẩm Túc Chi lén lén lút lút đến Phù Trần Phong làm càn mà y lại không hề biết chuyện.

Hi vọng lúc y đến Ma giới, hai tiểu đệ tử vẫn bình yên vô sự, không gặp nguy hiểm.
Tuy dáng vẻ Phù Trần kiếm không thể so với trước kia, nhưng sau khi rèn luyện thì công lực của nó vẫn tăng lên, Tống Yến còn đang muốn rèn lại Phù Trần kiếm lần nữa, xem có thể vớt vát lại không.
Trong vòng một đêm, Nhạc Hoa Tông đã nổi lên tin đồn Ma tôn đương nhiệm, Đại sư huynh trước kia đã bắt mất hai tiểu đệ tử trên phong của Phù Hoa chân quân rồi! Mọi người sôi nổi suy đoán, đủ loại ý tưởng độc đáo mới lạ, có người nói là Thẩm Túc Chi đố kị, không muốn chân quân nhận thêm đệ tử tới Phù Trần Phong, có người đoán Thẩm Túc Chi vốn yêu thích giết chóc, hai người kia mỗi ngày đều ở cạnh chân quân, hắn không thể nhịn nổi nữa, muốn giết bọn họ cho hả giận, lại có người nói Thẩm Túc Chi lấy việc này như cái cớ để gặp lại chân quân.

Dù là cách nói nào cũng liên quan tới Phù Hoa chân quân.
Những suy đoán này vừa xuất hiện, các đệ tử hai mặt nhìn nhau, trong lòng hiện ra một suy nghĩ.

Thẩm Túc Chi này, không phải là đại nghịch bất đạo, có loại suy nghĩ đáng thẹn kia với chân quân đấy chứ?
Tuy người trên đại lục Hạo Miểu cũng khá thoáng, nam tu cùng nam tu kết đạo lữ cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên, nhưng mà một ngày làm thầy cả đời làm thầy, có suy nghĩ này với sư tôn của chính mình thì vẫn là kẻ trời đất khó tha, đáng bị lên án.


Chỉ là, các đệ tử Nhạc Hoa Tông liếc nhau vài lần, trong lòng cười hì hì.

Nếu gặp phải Thẩm Túc Chi, bọn họ tất nhiên là kẻ địch, nhưng trong đầu họ vẫn đang lén lút tưởng tượng một đoạn giai thoại về chân quân cùng đệ tử Ma tôn của y, thật là cảm giác!
Tống Yến ngự Phù Trần kiếm, một đường đi không dám ngừng lại, chỉ sợ tới chậm một khắc thì hai tiểu đệ tử kia lập tức mất mạng.

Nhưng dù như vậy, y vẫn mất ba ngày mới tới Ma giới.
Dạo gần đây thực lực của y có chút tăng tiến, tốc độ tất nhiên cũng tăng lên.

So với lần trước, canh phòng ở Ma cung đã nghiêm hơn rất nhiều, chẳng qua chút phòng bị này trong mắt Tống Yến vẫn không đỡ nổi một đòn.

Y không chút nghĩ ngợi cầm Phù Trần kiếm, trên thân kiếm xám xịt đột ngột bộc phát một đợt ánh sáng trắng cường liệt mà chói mắt, linh khí trên mũi kiếm ầm ầm đập lên đám Ma tu trước cửa cung điện, bọn chúng ngay lập tức kẻ chết người bị thương, tiếng kêu rên vang vọng khắp nơi.
Thẩm Túc Chi đang ở trong cung điện, buồn bực ngán ngẩm mà túm bộ lông dài của Thao Thiết đùa nghịch, Thao Thiết ủy khuất nằm nhoài bên chân hắn, không dám hé răng.

Đột nhiên, mặt đất sinh ra một trận rung chấn nhè nhẹ, Thẩm Túc Chi bỗng ngẩng mắt, nhìn ra ngoài điện, trong con ngươi chợt lóe một tia vui thích.

Thao Thiết xúc động phát khóc, rốt cục nó cũng không còn bị đại ma vương này nhổ lông nữa rồi.

Hai ngày qua bị hắn dày vò, lưng nó sắp trọc một mảng tới nơi.
Có Ma tướng lảo đảo từ bên ngoài cung lăn vào, trên mặt mang theo sợ hãi, run rẩy nói: “Tôn, tôn chủ, Phù Hoa chân quân của Tu chân giới đánh tới đây rồi.”
Vừa dứt lời, cánh cửa lớn của đại điện ầm ầm sụp đổ, trong đợt bụi mù, một thân ảnh trắng như tuyết ngạo nghễ đứng ở kia, trong đôi mắt phượng tràn đầy lãnh ý, cả người tản ra khí tức chớ tới gần, cảm giác thanh lãnh trong nháy mắt tràn ngập đại điện.
Thẩm Túc Chi miễn cưỡng đè xuống vui mừng trong lòng, sắc mặt không hề thay đổi, vẫn lười biếng dựa vào vương tọa, ngón tay đánh nhịp trên tay vịn lại vô thức tăng nhanh.
Hắn cười cười, bên môi hiện ra một cái má lúm cực nhạt: “Sư tôn, đã lâu không gặp.”
Tác giả có lời muốn nói: Rốt cuộc cũng gặp mặt!.

Bình Luận (0)
Comment