Tờ mờ sáng, ánh nắng ban mai soi rọi một góc trời đỏ rực như máu, từng cơn gió lạnh quét qua, ngọn cờ lớn của quân Tần cắm trên tường thành Hàm Cốc quan bay phần phật. Dõi mắt ra xa, con đường lớn trải dài không nhìn thấy biên giới, xung quanh vực sâu thăm thẳm, vách núi cheo leo, cây cối um tùm, địa thế hiểm trở nơi đây nổi tiếng khắp thiên hạ, năm xưa 5 nước liên quân thảo phạt nước Tần vẫn phải chịu thua trước địa hình Hàm Cốc quan, nhờ đó nước Tần có thể an nhân trấn thủ, bất khả xâm phạm trước sáu nước.
Khi xa giá của Trương Cường và thượng tướng quân Mông Điềm thống lĩnh hai mươi vạn quân Tần ồ ạt kéo đến đây, một tin tức không lạc quan lại vừa truyền đến Hàm Cốc quan.
Trong lều chỉ huy, Mông Điềm và Chương Hàm sắc mặt căng thẳng nhìn chằm chằm vào Trương Cường ngồi trên ghế rồng, Mông Điềm dè dặt bẩm tấu:
“Bệ hạ, Sở Hoài Vương đã lệnh cho Bái Công Lưu Bang dẫn 20 vạn đại quân tiến đánh Hàm Cốc quan, ngoài ra quân Triệu tuy đã bị Vương Ly dùng 20 vạn đại quân vây khốn ở Cự Lộc, nhưng Sở vương đã phái Tống Nghĩa dẫn 5 vạn tinh binh đến chỉ viện, quân số không nhiều nhưng toàn là quân tinh nhuệ, phó tướng của Tống Nghĩa chính là Hạng Vũ, người này tuy có công ủng hộ Sở vương lên ngôi, nhưng do tính khí nóng nảy nên không được Sở vương ưa thích, hiện tại chúng ta có 40 vạn đại quân trấn thủ Hàm Cốc quan, nếu nghênh chiến tuy không đáng ngại nhưng cũng không thể khinh địch.”
Lúc này Chương Hàm vừa được phong chức tướng quân, có ý thể hiện tài năng trước mặt Trương Cường, nghe vậy bèn chắp tay nói: “Bệ hạ, Đại Tần ta có bốn mươi mấy vạn đại quân đóng ở Hàm Cốc quan, sợ gì đoàn quân 20 vạn của đối phương chứ?”
Trương Cường một mặt lắng nghe ý kiến của hai người, một mặt suy tính trong đầu: Còn nhớ sử sách có ghi chép rằng trận chiến Cự Lộc xảy ra vào năm thử hai Tần Nhị Thế tại vị, bây giờ vẫn chưa sang năm mới, nhưng chỉ còn hơn một tháng là tới, tin chắc mọi thứ sẽ diễn ra theo dòng lịch sử. Chỉ là tình thế trước mắt so với tình trạng quân Tần trong trận chiến Cự Lộc mà lịch sử ghi chép đã khác nhau xa rồi, ít ra trong tay mình còn có gần sáu mươi vạn đại quân có thể điều động.
Khác xa với lịch sử khi quân Hán tiến thẳng thành Hàm Dương, Doanh Tử Anh không còn quân để điều động, giờ đây ngoại trừ 20 vạn quân trấn thủ biên giới không thể khinh suất điều động ra, 60 vạn hình đồ của Chương Hàm ở Hàm Cốc quan sau khi quyết chiến với Trần Thắng Ngô Quảng tuy tiêu hao hết 40 vạn, nhưng 20 vạn còn lại đã được rèn luyện từ chiến trận thực tế, trở thành một đội quân chính quy đúng nghĩa. Quân Tần nam chinh trong quan nội được điều đến 20 vạn bổ sung tuyến phòng thủ ở Hàm Cốc quan, 30 vạn còn lại đang tiếp tục chỉnh đốn đề phòng lúc cần thiết, 20 vạn quân của Mông Điềm phạt Thục dùng làm hậu cần, quân đội trong tay Trương Cường chiếm ưu thế tuyệt đối so với quân Sở, đó cũng là lợi thế khi xưa không giao chiến trực diện với nghĩa quân.
Lúc này, chỉ nghe Mông Điềm nhíu mày lên tiếng: “Lưu Bang thống lĩnh 20 vạn quân Sở tiến đánh Hàm Cốc quan, y không thể không biết rõ khoảng cách lực lượng giữa hai bên, thần lo rằng bên trong có âm mưu gì đó.”
Trương Cường gật đầu nói: “Đúng vậy, Lưu Bang nhất định không xua quân tấn công trong tình thế thực lực cách biệt rõ ràng như thế, có lẽ chúng ta nên lợi dụng cơ hội y còn đang phân vân, chủ động xuất kích, sau khi tiêu diệt Lưu Bang sẽ quay về cứu viện Vương Ly bị quân Sở và quân Triệu giáp công.”
Mông Điềm nghe vậy liền tán đồng: “Bệ hạ nói phải lắm, theo ý thần có thể lệnh cho Vương Bôn đánh trận đầu tiên.” Trương Cường ban lệnh xuống: “Vương tướng quân đúng là lựa chọn thích hợp nhất, hai vị tướng quân hãy dẫn quân ra nghênh chiến, Chương Hàm và trẫm sẽ trấn thủ Hàm Cốc quan, sẵn sàng tiếp ứng khi cần thiết.” Mông Điềm chắp tay nhận lệnh: “Bệ hạ yên tâm, thần nhất định không phụ lòng tin tưởng của bệ hạ!”
Vừa nói dứt câu, bên ngoài lều vọng đến tiếng bước chân hối hả, Hàn Hoán theo hầu Trương Cường chạy vội vào lều bẩm báo: “Bệ hạ, bắt được một tên gian tế!”
Trương Cường nghe vậy cảm thấy tò mò, gật đầu nói: “Dẫn lên đây, trẫm phải đích thân tra hỏi!”
Lệnh được truyền xuống, một lúc sau chỉ thấy một thanh niên ngoài ba mươi bị hai tên binh sĩ áp giải vào lều, hắn mặc áo vải xanh lục, búi tóc bằng mảnh vải thô, làn da trắng trẻo, dáng vẻ thư sinh, lúc này bị hai tên binh sĩ đẩy mạnh ngã chúi nhủi xuống đất, mặt mũi dính đầy bùn đất nhìn thật thảm hại.
Người này không hề tỏ ra sợ hãi, lồm cồm bò dậy, liếc mắt nhanh về phía hai mươi tên cấm vệ và Mông Điềm, Chương Hàm oai phong lẫm liệt đứng sau lung Trương Cường, chỉnh trang lại y phục rồi mới quỳ xuống ung dung hô lớn: “Thảo dân Đại Lương Trần Dư, tham kiến hoàng thượng, vạn tuế vạn vạn tuế!”
Trương Cường lẳng lặng quan sát Trần Dư, thót tim một cái, chẳng lẽ người này chính là danh sĩ Trần Dư của Ngụy quốc đã chết dưới tay Lưu Bang trong lịch sử? Trần Dư và Trương Nhĩ vì trận chiến Cự Lộc mà thù địch với nhau, sau này Trương Nhĩ đầu quân Lưu Bang làm Thường Sơn Vương, còn Trần Dư chết thảm trong tay Trương Nhĩ, người này tuy không bằng Tiêu Hà, Hàn Tín nhưng cũng xem như là một nhân tài, chỉ là không biết tại sao hắn lại đến gặp mình vào lúc nhạy cảm như thế này, rốt cuộc là có ý gì?
Thấy Trương Cường hồi lâu vẫn không đoái hoài đến mình, Trần Dư tỏ ra khó xử, nhưng tình hình nguy cấp, đành lấy hết can đảm nói tiếp: “Thảo dân Trần Dư là đại tướng quân dưới trướng Triệu vương, hôm nay được Triệu vương phái đến đây tạ tội với bệ hạ, cầu xin bệ hạ tha tội, Triệu vương vốn không có ý định chống đối triều đình, chỉ vì bị Trương Nhĩ ép buộc nên đành làm trái lẽ trời, hiện nay Trương Nhĩ đã liên mình với Hán vương Lưu Bang, muốn mượn danh nghĩa Triệu vương mưu hại bệ hạ, Triệu vương biết không thể địch lại thiên uy của bệ hạ, quân Triệu chỉ có vài vạn ít ỏi, bị kẻ khác nuốt chửng chỉ là chuyện sớm muộn, nay chỉ mong được bệ hạ xá tội, Triệu vương bằng lòng giáng làm thứ dân để bảo toàn tính mạng!”
Trương Cường nghe xong những lời này, nhếch mép cười gằn một tiếng, hét lớn: “Cái gì mà Triệu vương ở đây? Trong chư hầu của trẫm chưa từng nghe có phong hiệu này. Người đâu, bắt lấy tên này cho ta!”
Cấm vệ sau lưng lập tức ùa tới ấn Trần Dư xuống đất đợi lệnh, Trần Dư cố giãy giụa nói thêm: “Chúa công của thảo dân nguyện đầu hàng bệ hạ, quân Triệu tuy không đông nhưng lại biết được một bí mật lớn của quân Sở.”
Trương Cường lạnh lùng gườm Trần Dư một cái, nhẹ nhàng phất tay, đợi cấm vệ lui ra mới gằn giọng nói: “Bí mật gì? Đại Tần ta có 60 vạn thiết kỵ, sợ gì 20 vạn quân Sở chứ? Nếu đã là bí mật thì tại sao ngươi lại biết được, tại sao dễ dàng đến thông báo với trẫm? Chẳng lẽ đó là mưu kế của các ngươi?”
Trần Dư rùng mình sợ hãi, vội phân bua: “Trần Dư chết không đáng tiếc, nhưng nếu bệ hạ không nghe lời thảo dân, mai này giang sơn lọt vào tay kẻ khác, đến lúc ấy hối hận thì đã muộn.”
Trương Cường chỉ tay vào Mông Điềm và Chương Hàm đứng bên cạnh, cười ha hả nói: “Trẫm có tướng tài ở đây, lại có mấy mươi vạn đại quân trong tay, sợ gì quân Sở Hán ô hợp, ha ha..
Trần Dư sắc mặt trắng bệch, nói lớn: “Bệ hạ có biết 20 vạn đại quân của Lưu Bang chỉ là phô trương thanh thế, chiến lược thực sự của họ chính là nhờ vào Hạng Vũ.”
Mông Điềm nghe vậy nói xen vào: “20 vạn quân của Lưu Bang đã không phải là đối thủ của quân Tần ta, Hạng Vũ không là thống soái quân Sở, về quân số cũng kém xa quân Tần, lời ngươi nói khó khiến người khác tin được!”
Trần Dư ướt đẫm mồ hôi, quỳ rạp xuống đất nói nhanh: “Lưu Bang nham hiểm xảo trá, lần này vì muốn giành lấy cơ hội tấn công Hàm Dương, kìm hãm 20 vạn quân Sở nên đã nói không ít lời dèm pha Hạng Vũ trước mặt Sở vương, chủ ý đưa Tống Nghĩa lên làm thống soái cũng do Lưu Bang sàm tấu, lần này Lưu Bang tuyệt đối không giao chiến trực diện với quân Tần đâu, bệ hạ không cần đề phòng Lưu Bang làm gì. Hạng Vũ có uy danh vượt trội trong quân Sở, Tống Nghĩa không sao sánh bằng, thêm vào Tống Nghĩa tâm địa hẹp hỏi, không được lòng quân ủng hộ, 20 vạn quân Sở sớm muộn gì cũng rơi vào tay Hạng Vũ thôi.”
Nói đến đây, thấy Trương Cường không quát lên ngắt lời, Trần Dư lại dè dặt nói tiếp: “Hạng Vũ một lòng tiến đánh Hàm Dương trả thù cho cha, chỉ e không lâu nữa sẽ dẫn quân đến Hàm Cốc quan. Thảo dân và chúa công biết được bí mật Hạng Vũ chuẩn bị đi đường vòng tấn công Hàm Dương, dùng tinh binh cải trang chia thành từng nhóm nhỏ vượt trăm dặm, nhân lúc bệ hạ ngự giá thân chinh ở đây, công phá thành Hàm Dương đang trống trải.”*