Editor: Na
Beta: Hoàng Lan
Ông Trần không muốn mất mảnh đất này, một năm qua ông đã đập vào không ít tiền của để xây nhà xưởng và làm lò nung, ít nhất phải hai năm mới có thể hồi vốn. Đã đầu tư vào một khoản tiền lớn, nếu như chuyển khỏi chỗ này sẽ chịu tổn thất nghiêm trọng.
Ông Trần là người làm ăn, đương nhiên biết khéo đưa đẩy, ông trưng ra gương mặt tươi cười, “Nếu Nhị công tử đã tới thì ở lại uống chén trà đã, có chuyện gì chúng ta cứ ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện.”
Tiền Nhị công tử kiêu căng, cưỡi ngựa muốn đi.
Ông Trần ngăn ở phía trước, “Nữ nhi của ta nấu trà rất ngon, công tử không nếm thử sao?”
Tiền Nhị công tử mặt mày hớn hở, xuống ngựa, “Vậy đương nhiên phải nếm thử.”
A Bình ở sau cửa sổ nghe vậy thì thở dài một tiếng.
Người bản xứ ở Giang Nam chỉ thích lá trà xanh, trà của người Lạc Dương chính là một bát canh có đủ năm vị, rất đậm đà.
Thanh Hà đun sôi nước trà, cho thêm sữa bò, hoa tiêu, hương diệp, mật ong, v.v… cuối cùng lọc bỏ bã và nấu thành một bát nước trà có màu nâu.
Nghĩ đến ánh mắt thô bỉ của Tiền Nhị công tử, A Bình cảm thấy hắn không xứng uống trà mình nấu, cuối cùng, như một trò đùa dai, nàng bỏ thêm một thìa muối lớn.
Cho mặn chết ngươi.
A Bình bưng trà vào nhà mời khách quý.
Ánh mắt Tiền Nhị công tử giống như ong mật nhìn thấy mật hoa, cứ nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt.
Tiền gia là gia tộc lớn nhất Tiền Đường Quan, trong nhà có người làm quan trong triều, cả một vùng đồi núi có phạm vi trăm mẫu này đều là của Tiền gia.
Năm ngoái lúc Tiền gia xây sửa lại nhà đã mua ngói úp của nhà họ Trần, lúc ấy sức khỏe A Bình đã tốt lên, cha mẹ từ từ giao công việc làm ăn trong nhà cho nàng, để nàng cầm sổ sách tới Tiền gia tính tiền.
A Bình cưỡi ngựa đến Tiền gia, gõ bàn tính lạch cạch, nói tiếng Ngô cũng trôi chảy, diện mạo lại là kiểu đẹp đẽ phóng khoáng hiếm thấy ở Giang Nam, Tiền Nhị công tử vừa thấy nàng đã cực kỳ yêu thích nên buông lời trêu chọc ngay tức thì, thậm chí còn chặn giữa đường.
A Bình cũng không rụt rè hay thẹn hay tức giận giống như con gái bình thường. Nàng không quan tâm, cũng chẳng thèm để ý tới hắn, cứ cưỡi ngựa đi thẳng, Tiền Nhị công tử sợ tới mức ôm đầu ngồi xổm xuống. Kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng lợi hại, nàng nắm dây cương, con ngựa bên dưới giống như hiểu tính người, sau khi bổ nhào lên trước, bốn vó bay lên không trung giống như một con ngựa đang tung cánh bay qua đỉnh đầu Tiền Nhị công tử.
Tiền Nhị công tử đã bao giờ gặp cảnh thế như này? Lúc ấy đã tin chắc rằng, ở trong mắt hắn, A Bình chính là một con ngựa hoang bướng bỉnh khó thuần có một không hai. Hắn nhất định phải chiếm được sau đó tự mình thuần phục, đây đã không còn là tình yêu nam nữ đơn thuần, mà còn để thỏa mãn khát vọng chinh phục của hắn.
Bây giờ người con gái đã từng bay qua đỉnh đầu hắn lại vì hắn rửa tay pha trà, cho dù nước trà này vừa ngọt vừa mặn, cực kỳ khó uống nhưng hắn vẫn uống hết, không để thừa một giọt nào.
Không phải hắn đang uống trà, mà là đang vui vẻ thưởng thức cảm giác chinh phục khi nàng khom lưng cúi đầu vì mình.
Ông Trần thấy bộ dạng say mê của Tiền Nhị công tử thì nhân cơ hội lấy ra hai bánh bạc mỗi bánh mười lạng rồi đưa lên, nói: “Nhị công tử, hợp đồng cho thuê của chúng ta quy định mỗi năm trả tiền thuê một lần, đây là tiền thuê năm sau, xin Nhị công tử vui lòng nhận cho, A Bình, mang đưa cho Nhị công tử đi.”
A Bình nâng bút viết biên lai, sau đó đặt bánh bạc, biên lai và một hộp dầu in màu đỏ lên đĩa sơn đỏ rồi đặt lên bàn của Tiền Nhị công tử, “Xin công tử điểm chỉ.”
Tiền Nhị công tử không thiếu tiền, hắn phục hồi tinh thần, cúi đầu liếc mắt nhìn biên lai một cái, “Chữ viết của Trần tiểu thư đẹp quá, có thể dạy ta một chút được không?”
A Bình không kiên nhẫn, nàng chỉ hận không thể ấn mực đóng dấu lên đầy mặt Tiền Nhị công tử.
Ông Trần gật đầu với nàng, xong lại lắc đầu, muốn nàng nhẫn nhịn, cứ để Tiền Nhị công tử thu tiền thuê sang năm trước rồi nói sau. Trần gia không gánh nổi tổn thất khi hủy hợp đồng thuê đất giữa chừng, cũng không có thể đi nha môn tố cáo bọn cường hào ác bá như Tiền gia. Kiều dân không có gốc gác như bọn họ hoàn toàn không chọc nổi.
A Bình đành phải nhẫn nhịn trước, nói: “Lăn tay trước đã.”
Tiền Nhị công tử vẫn cứng miệng, “Nếu ta không đồng ý thì sao?”
A Bình nắm lấy tay Tiền Nhị công tử ấn lên mực đóng dấu, sau đó đập bụp vào biên lai rồi lăn rõ năm dấu vân tay.
Xương cốt Tiền Nhị cũng mềm nhũn, cứ mặc cho A Bình muốn làm gì thì làm.
A Bình đưa biên lai cho cha, “Mọi chuyện xong xuôi rồi ạ.”
Ông Trần cầm lấy biên lai, cười đến không khép được miệng, “Nhị công tử thoải mái quá, xưởng nhỏ đơn sơ, không có rượu gì ngon, ta mời công tử vào thành uống một chén.”
Trong làm ăn, rất nhiều việc có thể giải quyết trên bàn nhậu. Uống rượu đúng lúc đúng chỗ thì việc làm ăn mới có thể thành.
Tiền Nhị công tử chỉ vào A Bình, “Trần tiểu thư đi cùng chứ?”
A Bình đang muốn từ chối, ông Trần đã vội vàng nói, “Dĩ nhiên rồi, ta già rồi, sau này việc kinh doanh của xưởng nung ngói phải giao hết cho con bé. Chúng ta vẫn còn hợp đồng tám năm, việc làm ăn này phải thật lâu dài mới được. Tương lai còn phải nhờ Tiền gia quan tâm tới cửa hàng nhỏ nhà chúng ta.”
Trong lòng A Bình khó chịu, nàng yên lặng lui ra, pha trà thì thôi, giờ còn muốn nàng tiếp rượu, đúng là quá đáng.
Ông Trần kéo nàng đến nhà kho khuyên nhủ: “Người nhà họ Tiền làm quan, thương nhân chúng ta lúc nào cũng thấp hơn người làm quan một cái đầu, bị người nhà quan chiếm lợi một chút thì có tính là gì? Chút uất ức này mà con cũng không chịu nổi thì sau này con làm chủ gia đình và duy trì công việc buôn bán ngói úp của nhà mình thế nào? Là nam tử ai cũng thích cái mới mẻ, muốn đòi chút lợi ngoài miệng và trên tay mà thôi, con không cần làm căng mà cứ qua loa lấy lệ một trận trước đã, chờ hắn có người mới hơn sẽ vứt con ra sau đầu thôi.”
“Qua loa lấy lệ một trận? Một trận là bao lâu?” A Bình giữ thể diện cho cha nên không tiện nổi nóng, nhưng nàng đã tức đến mức siết chặt hai nắm đấm, cố hết sức khống chế bản thân mình, “Hôm nay con không muốn đi, nếu Tiền Nhị công tử không phải người chiếm được chút ngon ngọt sẽ thu tay thì sao? Hôm nay muốn tiếp rượu, không biết ngày mai còn muốn tiếp cái gì nữa đâu! Nếu làm ăn buôn bán trong sạch thì sao phải làm những chuyện không đàng hoàng này chứ?”
Ông Trần đỏ mặt, “Ta ở bên cạnh con không rời nửa bước, hắn sẽ không làm càn.”
A Bình nói: “Con đã hỏi thăm, trong nhà Tiền Nhị công tử đã quyết định hôn sự từ lâu, chỉ là nàng dâu còn chưa vào cửa, hôm nay bà mối tới nói là cầu hôn, nhưng thật ra là nạp thiếp, lừa đảo chuyện cưới xin. Người mưu mô bất chính, luôn tính kế hãm hại người khác như thế thì cho dù phụ thân có ở bên cạnh con, hắn cũng sẽ làm ra chuyện vô lễ. Hành động này của phụ thân chẳng qua là bảo hổ lột da*, sẽ không mang lại kết quả tốt.”
* Bảo hổ lột da: chỉ hành động không thiết thực Ông Trần không đoán được con gái đã có chuẩn bị từ sớm và đi nghe ngóng chuyện trong nhà của Tiền Nhị công tử, “Con nói thật?”
A Bình nói: “Con bỏ tiền ra nghe ngóng từ chỗ bà mối trong vùng của Tiền Đường, đối phương là nhà họ Lục – dòng dõi danh môn chân chính trong Tứ gia ở Ngô Trung, nhưng chỉ là dòng thứ mà thôi, Tiền gia nhìn trúng cái họ của Lục tiểu thư và có lòng muốn leo lên giới quyền quý của Kiến Nghiệp.”
Lòng ông Trần trùng xuống, nói: “Ta biết rồi, con về nhà trước đi. Ta sẽ nói hôm nay con khó chịu, không thể uống rượu.”
A Bình chào tạm biệt cha rồi cầm lấy ô che mưa, lặng lẽ trốn đi từ cửa sau nhà xưởng.
Ông Trần tới phòng khách đối phó với Tiền Nhị công tử, treo ngay lên gương mặt tươi cười, “Hôm nay tiểu nữ đau đầu, không thể uống rượu, hôm nay ta và Nhị công tử đi trước nhé.”
Tiền Nhị công tử xụ mặt tức thì, “Ông chủ Tiền qua cầu rút ván, thấy ta thu tiền thuê đất năm nay rồi nên bắt người tay ngắn đúng không?”
Ông Trần ngoài miệng nói “Không dám không dám”, thật ra trong lòng đang thầm nghĩ: Người nhận tiền rồi, cũng ký tên lăn tay lên biên nhận rồi, giờ mà đổi ý thì còn gì để nói nữa.
Tiền Nhị công tử cười khẩy chỉ vào ông Trần, “Người Trung Nguyên các ông rất xảo quyệt, nhưng mà phượng hoàng rơi xuống đất còn không bằng gà, huống chi là loại thương nhân đê tiện như các người. Ta thật sự không nghĩ ra người tầm thường dung tục như ông sao lại sinh ra được nữ nhi như vậy?”
Tiền Nhị công tử vỗ bụp bụp hai bánh bạc vừa mới thu lên bàn, “Ta không cần tiền thuê này.”
Ông Trần lập tức nói: “Không được! Làm gì có đạo lý đã nhận bạc xong còn trả về —— đã viết xong biên lai rồi.”
“Không chỉ bạc.” Tiền Nhị công tử lấy ra một tờ giấy, ép buộc nhét cho ông Trần, “Đây là khế đất phạm vi mười dặm quanh xưởng nung, từ nay về sau, mảnh đất này chính là của ông chủ Trần, không cần trả bạc cho Tiền gia nhà ta mà Trần gia nhà ông vẫn có thể ở đây nung ngói úp cả đời.”
Ông Trần chấn động, khế đất còn nóng bỏng tay hơn so với than củi, trong lúc hai người đùn đẩy, Tiền Nhị công tử vừa đe dọa vừa dụ dỗ, “Mảnh đất này để mua nữ nhi của ông, đất thuộc về ông, còn Trần tiểu thư thuộc về ta.”
Ông Trần ném khế đất xuống đất, “Trần gia chúng ta là nhà trong sạch đàng hoàng, sao có thể để nữ nhi bán thân làm thiếp!”
Tiền Nhị công tử nhặt khế đất lên, thổi lớp bụi bên trên đi, “Còn không phải vì kế thừa hương khói và tay nghề của tổ tiên sao? Có rất nhiều cách để giải quyết chuyện hương khói và truyền lại tay nghề, cần gì phải cố chấp với chuyện kén con rể về ở rể. Giờ ông chủ Trần mới ba mươi bốn tuổi, ông sinh một nhi tử nữa là được, nhi tử mới thật sự là người nhà họ Trần.”
Ông Trần nói: “Phu nhân ta không sinh được nữa.”
Tiền Nhị công tử cười nói: “Ngày mai ta sẽ tìm cho ông chủ Trần một điển thiếp dễ sinh nở, kiểu gì cũng sinh được nhi tử, sinh xong thì đi, bỏ mẹ lấy con, chắc chắn bà chủ sẽ không để bụng, tất cả đều vì hương khói của tổ tiên nhà họ Trần các người thôi. Nữ tử sớm muộn gì cũng là người của nhà khác, không nhờ vả gì được đâu.”
Điển thiếp, chính là thuê tu cung của người phụ nữ, cũng không phải kiểu nạp thiếp bình thường mà trên danh nghĩa người phụ nữ vẫn là vợ của người ta. Nạp thiếp sẽ phải lo liệu chuyện ăn mặc cả đời của người phụ nữ, nhưng điển thiếp chỉ là “thuê” vợ của người khác mà thôi, chờ người phụ nữ sinh được con trai, đứa bé này sẽ không có quan hệ gì với nàng, người phụ nữ sẽ tiếp tục trở lại bên cạnh chồng mình và chờ đợi vị khách hàng tiếp theo.
Việc làm ăn của điển thiếp này có từ nam ra bắc, dùng để giải quyết mâu thuẫn giữa bà vợ trong nhà không muốn nạp thiếp cho chồng mình cùng với chuyện con nối dõi, được một công đôi việc.
Ánh mắt ông Trần lóe lên, không đồng ý cũng không từ chối thẳng.
Tiền Nhị công tử thấy có triển vọng thì châm ngòi thổi gió tức khắc: “Nữ tử ra ngoài làm ăn buôn bán rất phiền phức. Ông nhìn xem, đến cả việc uống với người khác mấy chén rượu cũng một mực từ chối, Trần tiểu thư có tài hoa, có dung mạo, viết chữ đẹp, nung ngói úp cũng đẹp, nhưng những thứ này có ích gì? Ra ngoài làm ăn nhưng đến bàn rượu còn không ngồi vào được thì phải nói chuyện như nào?”
Ông Trần đang muốn mở miệng cãi lại, Tiền Nhị công tử đã ngắt lời: “Ông Trần đang muốn tìm người vào ở rể, từ đây nữ nhi làm chủ việc nhà, còn con rể lo việc làm ăn xã giao ở bên ngoài đúng không?”
Tiền Nhị công tử cười trêu nói: “Chẳng lẽ nam tử kia không có dã tâm sao? Bây giờ nhìn có vẻ thành thật, nhưng sau này trong tay có tí tiền thì không biết còn có thể làm ra chuyện gì đâu? Ví dụ như hãm hại nữ nhi của ông, mưu đồ cướp gia sản, ai mà biết được sau này nghề buôn bán ngói úp của tổ tiên Trần gia nhà ông sẽ mang họ gì?”
Tiền Nhị công tử đã nói trúng tâm tư của ông Trần.
Trần gia vốn có một đôi trai gái, đáng tiếc trên đường chạy trốn xuống phía nam đã gặp phải thổ phỉ, nhi tử trẻ tuổi háo thắng nên đã liều mạng giao đấu với thổ phỉ, cuối cùng bị đánh chết, còn nữ nhi…
Đến tuổi trung niên lại phải chịu cảnh nước mất nhà tan, con nối dõi cũng mất, Trần gia chạy trốn tới Tiền Đường Quan của quận Ngô Hưng, vất vả vực dậy gia nghiệp, lại bị loại cường hào ác bá như Tiền Nhị công tử nhìn chằm chằm, cứ nhất định phải quấn lấy con gái của ông, nếu không thuận theo, hắn sẽ kéo Trần gia xuống vực sâu.
Tiền Nhị công tử nhét khế đất vào trong lòng ông Trần, “Mảnh đất này ít nhất cũng có giá một nghìn lượng, thừa đủ mua nữ nhi của ông. Ta đã thu xếp một tòa nhà lớn ở bên ngoài, cũng mua đầy đủ hết nô tỳ các thứ, đều là người Trung Nguyên, ngôn ngữ hay ẩm thực đều tương đồng, Trần tiểu thư vào ở sẽ không khác gì ở Lạc Dương, có nhiều người hầu hạ nàng như vậy đương nhiên là tốt hơn nhiều so với việc nữ tử đi ra ngoài làm ăn buôn bán.”
Cả người ông Trần run rẩy, “Đây là… coi nữ nhi ta là thiếp nuôi bên ngoài.”
Tiền Nhị công tử cười nói: “Mai sau Trần tiểu thư sinh con trai con gái, ta sẽ nghĩ cách để nàng được vào Tiền gia, coi như trắc thất(*), cũng chỉ kém vợ cả một chút mà thôi. Ông Trần sau này cũng là một nửa nhạc phụ của ta, có ta che chở, sẽ không có kẻ nào dám ức hiếp các người, công việc làm ăn của nhà họ Trần nhất định sẽ không ngừng phát triển. Mảnh đất này là của nhà ông hết, mỗi năm sẽ tiết kiệm được hai mươi lượng bạc tiền thuê, căn cứ vào “Kiều Ký Pháp”, nhà ông lại không phải nộp thuế, ước tính không quá năm năm, Trần gia nhà ông sẽ phát tài, đến lúc đó điển thiếp sinh hai nhi tử cho ông thì ông chủ Trần muốn cái gì mà chẳng được?”
(*) Trắc thất: vợ lẽ “Đương nhiên, ông chủ Trần cũng có thể lựa chọn từ chối —— vậy cuối tháng cứ chuyển xưởng ngói úp đi, ta tuyệt đối không cưỡng ép.”
“Ý ông chủ Trần như thế nào?”
Lại nói đến một bên khác, A Bình đi guốc gỗ, bung dù trở về thành, đi đến nửa đường thì tạnh mưa, mặt trời cựa quậy thoát ra khỏi sự trói buộc của mây đen.
A Bình gập dù, nhắm mắt lại, tận hưởng ánh nắng ấm áp.
Đi tới bờ sông Tiền Đường, thấy rất nhiều người chen chúc vây quanh đường lớn bên bờ sông, hai bên đường hầu hết là phụ nữ, trên tay họ đều cầm hoa tươi. Các nàng vốn đi guốc gỗ đế cao, lúc này còn không ngừng kiễng chân, trông mòn con mắt về phía đường chính.
A Bình tò mò về những người đang vây xem, một bà cụ bán hoa xách giỏ hoa nhiệt tình chào hàng, “Cô nương, mua một bó hoa đi.”
A Bình cười lắc đầu, chỉ vào khăn trùm đầu màu xanh trên đầu, “Ta không cài trâm hoa tươi.”
A Bình ăn mặc theo kiểu thôn nữ, nhìn có vẻ nghèo rớt mồng tơi, nàng chỉ dùng một mảnh vải xanh buộc chặt búi tóc ở trên đầu và không có bất kỳ món trang sức nào.
Bà cụ bán hoa nói: “Hôm nay là thời điểm thích hợp nhất để ngắm nước triều dâng ở sông Tiền Đường, có một buổi tụ họp tao nhã ở lầu Thương Lãng, rất nhiều quý công tử danh môn sĩ tộc sẽ gặp gỡ trong buổi tụ họp và ngắm thủy triều trên sông Tiền Đường, còn bàn luận làm thơ, lấy văn kết bạn. Xe của các công tử đi đến đâu, các cô nương sẽ ném hoa tươi cho công tử mình thích, đến khi hoa tươi của công tử nhà người khác nhiều đến mức tràn ra khỏi xe bò, còn hoa của vị công tử mà cô nương thích còn chưa đến nửa xe, như vậy lúc đến lầu Thương Lãng chẳng phải sẽ mất mặt lắm sao? Bàn luận tán dóc hay làm thơ gì nữa, cứ ít hoa tươi là đã thua ngay trận đầu tiên rồi.”
“Cô nương đi tới đây nhất định là thích xem công tử nào đó đúng không? Không ném hoa tươi thì sao coi là thích được? Cho dù nghèo cũng không thể chơi không như vậy được!”
Lời nói của bà cụ bán hoa làm A Bình sững sờ, trong lòng nàng tràn đầy cảm giác tội lỗi, không mua cũng không được.
A Bình ngoan ngoãn đưa bà cụ năm đồng tiền, “Cho ta một bó hồng nguyệt quý*.”
* Hồng nguyệt quý: một loại hoa hồng dại