Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy (Đổi Nữ Thành Phượng)

Chương 115

Editor: Na

Beta: Hoàng Lan

Xe bò chậm rãi đi qua, bó hồng nguyệt quý duy nhất trong tay A Bình được ném chính xác vào trong buồng xe, nàng sung sướng thét chói tai cùng các cô gái đang vây chặt kín ba tầng trong ba tầng ngoài.

Đây là ngày vui vẻ nhất kể từ khi nàng bị ngã vỡ đầu và mất đi ký ức.

Đưa mắt xác nhận xong, đó là người trong giấc mơ của nàng.

Chẳng trách luôn mơ thấy hắn, bởi vì lúc ta ở Lạc Dương thường xuyên vây xem Vương Duyệt như vậy, hắn ngồi trong xe bò, từ tướng mạo, gia thế đến khí chất đều hoàn mỹ và thỏa mãn trí tưởng tượng của những thiếu nữ đối với người tình trong mộng. Hắn giống như một vị thần âm thầm đón nhận những tiếng hoan hô reo hò của các nữ tử.

Đã có ấn tượng quá sâu về hắn, thế nên sau khi ta mất trí nhớ vẫn luôn mơ thấy hắn và khắc những biểu cảm trên gương mặt hắn lên từng miếng ngói úp.

Nàng rất muốn chen lên trước để nhìn kỹ người trong mộng hơn, nhưng hoàn toàn không chen lên được vì có quá nhiều người.

“Vương Duyệt ơi! Chàng đẹp nhất!”

“Nhìn sang đây đi! Vương Duyệt ơi, ta thích chàng!”

Dưới sự kích động, nàng cũng thổ lộ theo những cô gái ở xung quanh, nói ra đủ những lời mà ngày thường khó có thể mở miệng, cho dù bản thân nàng không nhớ bất kỳ điều gì, thế nhưng nàng không hề cảm thấy xấu hổ bởi vì giọng nàng đã bị át đi bởi những tiếng la hét và hoan hô của các cô gái.

Xe bò đi qua, A Bình vẫn chưa đã thèm, nàng chen ra ngoài hàng—— chen vào thì khó, nhưng đi ra thì vẫn được, nàng chạy về phía lầu Thương Lãng, nghe nói đó là nơi các công tử sĩ tộc tổ chức buổi tụ hội.

Nhưng trên đoạn đường gần lầu Thương Lãng đã được dựng rào chắn, trước hàng rào cũng có đầy những cô nàng đang la hét chói tai, nàng đứng tận ngoài cùng của đám người, thấy hoa tươi trên xe bò của Vương Duyệt nhiều đến mức tràn ra ngoài, thật sự là bị chết chìm trong đống hoa tươi.

Đi lên trước nữa chính là bậc thang, xe bò dừng lại tại đây.

Nàng ở đằng xa nhìn Vương Duyệt xuống xe từ trong đống hoa tươi rồi đi ra ngoài.

Nhìn thấy “người sống”, các cô gái ồ lên một tiếng giống như ong mật mùa hè, A Bình cũng cảm thán theo, ôi trời ơi, trên đời này sao lại có thiếu niên đẹp trai như vậy!

Vương Duyệt xuống xe, phụ nữ đứng ở hàng đầu vô cùng kinh ngạc, “Sao Vương Duyệt lại mặc áo vải thô?”

“Đẹp trai như thế thì mặc vải thô cũng đẹp!”

“Nghe nói phụ thân Vương Đạo của hắn đã dẫn đầu trong việc mặc vải thô, phụ thân mặc áo vải, nhi tử sao có thể mặc tơ lụa được?”

“Vương Duyệt hiếu thuận quá.”

“Ta cũng muốn may một bộ quần áo vải, đẹp quá đi thôi.”

A Bình kiễng chân, miễn cưỡng nhìn thấy bóng lưng Vương Duyệt sau hàng loạt cái gáy, hắn mặc quần áo dệt bằng sợi đay không thêu bất kỳ hoa văn nào.

Cả người mộc mạc không tô điểm gì, dùng trâm bằng gỗ mun búi tóc, lộ ra một khoảng gáy trắng ngần như ngọc.

Chất vải thô ráp xù xì, nếu nhìn kỹ thì có thể nhìn ra những đường nét ngang dọc, nhưng sự thô ráp của chất vải vừa hay lại tôn lên da thịt nõn nà của hắn, giống như càng đen thì càng làm nổi bật lên màu trắng sáng lấp lánh.

Quả nhiên là người trong mộng của nàng, kể cả mặc vải thô cũng có thể mang đến cảm giác cao quý xuất trần.

Lòng A Bình dâng lên khao khát, nàng quyết định lúc về nhà sẽ vào cửa hàng vải mua vải thô giống vậy để may quần áo. Cách biển người mênh mông, nàng chỉ có thể nhìn người trong mộng từ xa, được mặc cùng một loại vải may quần áo với hắn cũng là một loại hạnh phúc rồi.

Một Vương Duyệt khiêm tốn tại sao phải mặc áo vải thô và ngồi trong xe hoa rêu rao khắp nơi như vậy? Còn thể hiện cả một đường từ Kiến Nghiệp đến quận Ngô Hưng?

Thật ra là để giúp đỡ cha Vương Đạo của hắn giải quyết khủng hoảng tài chính.

Một năm nay, Giang Nam thu hút hàng triệu người Trung Nguyên di cư đến đây nhờ vào Kiều Ký Pháp, nhưng căn cứ theo pháp luật, người Trung Nguyên được miễn thuế, triều đình nhỏ ở Giang Nam do Vương Đạo lãnh đạo gần như đã vét sạch của cải để thu xếp ổn thỏa cho kiều dân, tiêu tiền như nước, nhưng thu nhập từ thuế lại không hề tăng, thu không đủ chi khiến quốc khố rơi vào tình trạng khủng hoảng.

Nói theo ngôn ngữ hiện đại thì chính là tình trạng thâm hụt ngân sách nhà nước.

Bây giờ là mùa xuân, đang vào thời kì giáp hạt, quốc khố gần như bị vét rỗng, chỉ còn lại mấy nghìn cuộn vải thô, nhưng vải thô lại không đáng mấy tiền.

Làm sao bây giờ?

Không hổ là Vương Đạo đã sáng tạo ra Kiều Ký Pháp, ông nghĩ ra một cách chính là may vải thô thành áo mỏng rồi đi trước dẫn đầu, cho dù ở nha môn hay ở nhà thì ông cũng mặc áo làm bằng vải thô.

Vương Duyệt đẹp trai, không ai ở thành Kiến Nghiệp là không biết, hắn thường xuyên bị các cô nàng nắm tay nhau chặn lại ở trên đường.

Vương Đạo đã tầm tuổi trung niên nhất định không có được sức hấp dẫn như Kỳ Lân Tử Vương Duyệt, không có năng lực “mang hàng”, thế nên Vương Đạo nhân cơ hội yêu cầu Vương Duyệt mặc áo vải thô và nhất định phải rêu rao khắp nơi, để mọi người nhìn thấy phong thái của Vương Duyệt khi mặc áo vải thô.

Hiệu ứng nổi tiếng của cha con Vương Đạo Vương Duyệt đã khiến cả thành Kiến Nghiệp nổi lên cơn sốt tranh nhau mua vải thô, vải thô gần như được bán sạch chỉ trong một đêm. Vương Đạo nhân cơ hội tung vải thô trong quốc khố ra bán với giá cao, vải thô được tung ra với số lượng hạn chế, cung không đủ cầu, ngày nào cũng tăng giá, giá càng tăng càng có nhiều người mua, dùng việc này để giải quyết khủng hoảng tài chính.

Vương Duyệt mở những cửa tiệm bánh Hồ và kho lúa tư nhân ở khắp nơi đều dựa vào việc vay vốn từ cha, hắn cũng muốn giúp đỡ triều đình nhỏ của cha vượt qua khủng hoảng tài chính vì thế tình nguyện phối hợp. Vừa hay cửa hàng bánh Hồ ở quận Ngô Hưng khai trương, hắn từ Kiến Nghiệp tới kiểm tra tình hình, mặc áo vải thô ngồi trong xe hoa, điều này đã đẩy giá vải thô lên cao và khiến nó trở nên phổ biến ở Giang Nam.

Cố tình trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh. Dù thế nào Vương Duyệt cũng không tưởng tượng được rằng Thanh Hà mà hắn tìm kiếm khổ sở suốt một năm vẫn không thấy lại nghênh ngang rêu rao khắp thành và chủ động đuổi theo ném hoa cho hắn chỉ vì hắn đã “mang hàng” giúp cha.

Vương Duyệt bước lên bậc thang, tới lầu Thương Lãng, hắn đi rất chậm, cho dù nhóm phụ nữ sau lưng có thét chói tai như thế nào thì hắn cũng không quay đầu lại.

Cũng không phải vì cố sức giữ hình tượng lạnh lùng và thận trọng mà từ trước đến giờ tính cách Vương Duyệt đều như thế, hắn không thích ồn ào ầm ĩ —— trừ khi là ở cùng Thanh Hà.

Hắn chưa bao giờ chen lấn rồi tranh nhau mua hàng ở tiệm bánh Hồ Vương Ký trong thành Lạc Dương giống như Thanh Hà, thà bỏ tiền nhờ người đi đường mua giúp mình còn hơn.

A Bình dùng biểu cảm gần như là tham lam để nhìn người trong mộng dần biến mất ở nấc thang cuối, lúc này mới lưu luyến rời đi.

Sắc trời đã không còn sớm, A Bình phải vội vã về nhà trước khi đóng cổng thành, còn các đệ tử sĩ tộc ở lầu Thương Lãng muốn ngắm cảnh đêm trăng sáng và nước triều dâng trên sông.

A Bình về trong thành, tranh thủ đi mua vải thô trước khi đóng cửa, hỏi mấy cửa hàng đều bán hết sạch rồi, khó khăn lắm mới mua được mấy thước đầu ở Lạc Dương, về đến nhà, nàng giao cho nha hoàn trong nhà để nàng ấy cắt may, sau đó đi chào hỏi mẹ.

Bất ngờ là cha cũng có mặt ở đây, không phải đã nói tối hôm nay mời Tiền Nhị công tử uống rượu ở trong thành sao?

Trong lòng A Bình buồn bực, nhưng ở trước mặt mẹ, nàng khó mà nói ra việc hôm nay bị Tiền Nhị công tử cợt nhả, nàng làm như không có việc gì, vẫn tới hành lễ với cha mẹ giống như thường ngày.

Không biết hôm nay làm sao mà từ đầu đến cuối mẹ đều cúi đầu, giống như có tâm sự gì đó; cha ho nhẹ một tiếng, nói: “Con đi thay quần áo đẹp đi, cũng cài cả bộ trâm năm ngoái vừa đánh nữa, chúng ta… đi thăm họ hàng, không thể ăn mặc quá xuề xòa được.”

“Họ hàng?” A Bình hỏi: “Nhà ta còn có họ hàng ở quận Ngô Hưng ạ? Sao con chưa từng nghe cha mẹ nhắc tới? Không phải nói người thân và bạn bè đã bị chia cắt trên đường chạy nạn sao ạ?”

Đầu mẹ càng thấp hơn.

Ông Trần nói: “Hôm nay ta gặp được cậu cả con ở trên đường, cả nhà bọn họ trải qua bao trắc trở mới chạy được tới quận Ngô Hưng, giờ đang ở phía bắc thành, họ mời cả nhà ta qua đó ăn bữa cơm chiều.”

“Vậy ạ.” Nếu là đi thăm họ hàng thì đương nhiên phải mặc đẹp một chút, A Bình xin ra ngoài, thấy mẹ vẫn cúi đầu không nói thì đi đến hỏi thăm ngay, “Hôm nay trong người mẫu thân khó chịu sao ạ?”

Bà Trần cuống quýt dùng khăn lau nước mắt, “Không phải, mẹ rất tốt, không phải vì gặp được cậu cả con sao, tỷ đệ mẹ đã xa cách hơn một năm, cũng hoàn toàn không có tin tức gì, giờ sắp gặp lại nên rất kích động.”

A Bình về phòng thay quần áo và trang điểm.

Ông Trần và bà Trần thở phào một hơi, khi ánh mắt chạm vào nhau thì vội vàng xê dịch giống như có tật giật mình.

Bà Trần rơi nước mắt, ông Trần an ủi bà, “Vốn là nhặt được trên đường, vừa hay con bé mất trí nhớ, chúng ta đâm lao phải theo lao, nuôi dưỡng con bé một năm như con ruột, coi như… là con bé trả ơn dưỡng dục cho chúng ta. Trách thì phải trách con bé quá xinh đẹp, bị Tiền Nhị công tử để mắt tới, nếu chúng ta không thả người thì xưởng ngói úp của Trần gia và tâm huyết suốt bao năm của tổ tiên Trần gia sẽ đi tong hết.”

Bà Trần khóc lóc nói: “Con bé này có tầm nhìn cao, sao có thể hạ thấp mình đi làm một người phụ nữ bên ngoài không danh không phận cho người khác? Ông như này là đang lừa con bé đi vào chỗ chết!”

Ông Trần hơi áy náy, nhưng đã nhanh chóng thuyết phục lương tâm mình, “Trong thời buổi chiến tranh loạn lạc, nữ tử xinh đẹp như con bé cho dù có rơi vào tay ai thì cũng gặp phải kết cục này thôi, thậm chí còn thê thảm hơn. Có biết bao nữ tử nhà quan lạc mất người nhà đã bị bán làm thiếp thất, làm nô tì rồi bị làm nhục đến chết đấy thôi. Chúng ta nuôi con bé một năm, từ thầy thuốc đến thuốc men đều đủ cả, còn có nha hoàn hầu hạ, như vậy là đã toàn tâm toàn ý với con bé rồi.”

Bà Trần lau nước mắt, “Nhưng những miếng ngói úp hình mặt người do con bé khắc ra cũng kiếm lời cho chúng ta không ít tiền, con bé không cần chúng ta nuôi.”

Ông Trần thẹn quá hóa giận, “Đừng nói nữa! Nếu con trai con gái bà sinh ra còn sống thì chúng ta cần gì phải tốn công sức đi lừa gạt một cô nương mất trí nhớ? Hương khói và tay nghề của tổ tiên Trần gia không thể đứt được, như vậy sau khi hai ta chết biết phải đối mặt với tổ tiên Trần gia thế nào?”

Bà Trần khóc lóc nói: “Là người làm cha như ông không bảo vệ tốt các con, sao lại trách lên đầu ta chứ! Một cô nương tốt như vậy mà ông lại bán con bé đi làm thiếp, ông không sợ gặp báo ứng sao? Ông chính là đồ tham tiền háo sắc! Muốn mảnh đất béo bở của Tiền gia, muốn nạp thiếp đẹp để sinh nhi tử —— huhu!”

Ông Trần che miệng bà Trần lại, “Nhỏ tiếng thôi, bị con bé nghe thấy thì hỏng hết việc. Nếu con bé không chịu đi, Tiền Nhị công tử sẽ thu hồi đất, đuổi xưởng ngói úp đi, chúng ta lỗ sạch vốn, đến lúc đó vẫn phải bán nữ nhi để có tiền vốn mở xưởng mới. Dù sao cũng phải bán, người làm ăn buôn bán như nhà ta hoàn toàn không che chở được người xinh đẹp như con bé, hồng nhan họa thủy, sớm muộn gì cũng là của người khác, còn không bằng bán mầm tai họa này sớm một chút, sau đó chúng ta lại nuôi dạy vài đứa con trai ngoan ngoãn, sống một đời yên ổn, đến lúc tuổi già cũng có chỗ nương tựa.”

Ông Trần nói câu nào cũng có lý, bà Trần không nỡ bỏ A Bình nhưng cũng không thể không cúi đầu trước hiện thực, vì thế thôi không khóc lóc nữa.

A Bình trang điểm xong thì ra khỏi khuê phòng, ánh hoàng hôn cũng không sánh bằng vẻ rực rỡ yêu kiều của nàng.

“Chúng ta mau đi thôi, tới thăm nhà họ hàng, đi muộn cũng không hay.” Ông Trần vội vàng mang theo vợ con ra ngoài và thuê một chiếc xe ngựa nhẹ.

Xe ngựa chạy nhanh, tới phía bắc thành khi màn đêm đã buông xuống, A Bình xuống xe ngựa, trước mặt thế mà là một căn nhà lớn ba dãy có sân vườn, nàng không khỏi cảm thán, “Gia cảnh nhà cậu cả không tệ nhỉ. Tại sao cậu không ở trong Lạc Dương mà lại ở khu dân cư của người gốc Giang Nam?”

Nhìn từ khung cảnh tĩnh lặng ở xung quanh thì người sống ở khu này đều là những hộ gia đình giàu có.

Ông Trần nói: “Cậu cả con nói trên đường gặp được quý nhân giúp đỡ, hắn rất nhớ cô cháu gái là con, chúng ta mau vào thôi.”

Một nhà ba người vừa xuống xe, người hầu đứng chờ ở cửa từ lâu lập tức ra mở cửa, dáng vẻ cử chỉ rất quen thuộc, “Mời Đại cô gia, đại cô nãi nãi và biểu tiểu thư mau vào nhà ạ.”

Người hầu dẫn người nhà họ Trần vào phòng khách, đường từ cổng đến phòng khách đều trải thảm đỏ mới tinh, trong phòng khách cũng treo một chiếc đèn lồng đỏ, cách trang trí thể hiện rõ sự hân hoan vui mừng.

Ba người ngồi vào chỗ, có người hầu dâng trà, ông Trần và bà Trần lần lượt nói muốn đi vào nhà vệ sinh, chỉ có một mình A Bình ở lại phòng khách.

Một lát sau, A Bình nghe thấy tiếng bước chân, lại thấy Tiền Nhị công tử mặc cát phục* đang đến gần!

* Cát phục: quần áo có những hoa văn hay màu sắc tượng trưng cho sự may mắn, thuận lợi

“Phụ thân! Mẫu thân!” A Bình đứng lên chạy ra bên ngoài, nàng xông về phía trước theo hướng thảm đỏ, thấy cha mẹ đang bước qua ngưỡng cửa.

“Phụ thân! Mẫu thân! Đợi con với!” A Bình hét lớn.

Nhưng cha mẹ không quay đầu lại, tiếng loảng xoảng vang lên, cửa lớn khép lại, hai người hầu to khỏe canh giữ trước cửa.

Tiền Nhị công tử không chút hoang mang đi tới, “Cha mẹ nàng gả nàng tới đây, trời tối đương nhiên phải về nhà. Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng, nương tử đừng phụ cảnh xuân.”

Lúc này A Bình mới biết được mình bị cha mẹ bán, nàng ngơ ngác tại chỗ, tại sao vậy? Không phải nói chỉ có một cốt nhục là nàng và muốn tìm con rể vào nhà ở rể sao?

Không phải đã đồng ý với ta là không bảo hổ lột da nữa và đi nói rõ ràng với Tiền Nhị công tử sao?

Vì khắc ngói úp hình mặt người mà trên khắp mười đầu ngón tay của ta đều là vết thương, ta đã bỏ ra nhiều thứ vì công việc làm ăn buôn bán của gia đình như vậy, cớ sao vẫn bán ta đi?

A Bình không nghĩ ra, nàng vừa phẫn nộ lại vừa tuyệt vọng, Tiền Nhị công tử vươn tay muốn chặn eo nàng lại, A Bình lật tay tát một cái, đánh đỏ nửa bên mặt Tiền Nhị công tử.

Bốp một tiếng, Tiền Nhị công tử ôm mặt, cũng không tức giận, hắn đã chán ngấy phụ nữ Giang Nam dịu dàng thùy mị từ lâu rồi, hay lắm, xem ta thuần phục con ngựa hoang này như thế nào.

Tiền Nhị công tử căn dặn người làm: “Đêm khuya nhiều sương, còn không mau đỡ phu nhân về phòng.”

Một đám nô tỳ bao quanh A Bình, vừa kéo vừa khuyên, trong đó có một nô tỳ trung tuổi có dung mạo thanh tú sau khi nhìn thấy rõ mặt A Bình thì sững sờ như bị sét đánh ngay tức thì: Đây không phải công chúa Thanh Hà sao!

Người phụ nữ trung tuổi này không phải ai khác mà chính là Đông Hải Vương phi Bùi thị.

Trước khi thành Lạc Dương bị phá, quân đội Đại Tấn đánh trận cuối cùng với nước Hán, toàn quân bị tiêu diệt, tất cả quan viên và thành viên hoàng thất Đại Tấn, bao gồm cả Đại Tư Đồ Vương Diễn đều bị Thạch Lặc gi3t ch3t, tất cả bị chôn vùi dưới một bức tường đá, Bùi phi là người duy nhất sống sót.

Cả người Bùi phi đẫm máu bò ra khỏi đống thi thể, bà mang theo thanh bảo đao là tín vật của tộc trưởng Lang Gia Vương thị trên thắt lưng Vương Diễn, sau đó đi một mạch về phía Giang Nam, trên đường bị người bắt và sa vào con đường làm nô lệ.

Bùi phi tuổi già sắc kém, nhưng nhờ vậy lại được phúc, may mắn thoát khỏi cảnh bị bán làm kỹ nữ hay thị thiếp, bà bị coi như nô tỳ bán trao tay nhiều lần, mãi mới tới được quận Ngô Hưng, bởi vì Tiền Nhị công tử thèm muốn A Bình nên đã đặt mua một căn nhà ở bên ngoài và chỉ đích danh muốn mua nô tỳ tới từ Lạc Dương để hầu hạ A Bình.

Bùi phi cứ thế được bán đến đây, bà rất ngạc nhiên khi phát hiện vị phu nhân không danh phận ở bên ngoài mà bà phải hầu hạ lại chính là công chúa Thanh Hà!
Bình Luận (0)
Comment