Editor: Na
Beta: Hoàng Lan
Thanh Hà đã bị “cha mẹ” lừa bán nên hoàn toàn không tin Bùi phi, sự phẫn nộ và bi thương khiến toàn thân nàng dựng lên gai nhọn, nàng hất tay Bùi phi ra, “Không cần đóng vai người tốt trước mặt ta, cút đi.”
Bùi phi mở hộp thức ăn rồi lập tức ăn ngấu nghiến, “Bọn họ thả thuốc mê vào trong đồ ăn và nước uống, ta đã đổ hết vào thùng nước rửa bát rồi cho thức ăn sạch vào, nếu con không tin thì ta ăn cho con xem.”
Thanh Hà cười lạnh nói: “Các ngươi có nhiều nô tỳ như vậy, ngươi ngất rồi thì vẫn còn rất nhiều người khác, ta sẽ không bị lừa đâu.”
Bùi phi nhìn dáng vẻ đề phòng của Thanh Hà thì vừa nôn nóng vừa đau lòng, bà lấy một chiếc kéo từ trong ngực áo ra, chĩa mũi kéo vào thẳng người mình còn tay cầm thì quay về phía Thanh Hà, “Ta thật sự là thím con, trên đường chạy nạn đã bị người ta mua đi bán lại và qua tay rất nhiều lần, chiếc kéo này là vũ khí phòng thân duy nhất của ta, giờ ta giao cho con, nếu trên đường có gì bất trắc thì lúc nào con cũng có thể ra tay với ta.”
Thanh Hà nắm cây kéo như nắm lấy cọng rơm cứu mạng.
Thanh Hà tới “thăm họ hàng” nên đương nhiên không mang theo vũ khí sắc bén ở bên người, nàng tay không tấc sắt, hoàn toàn không đối phó được Tiền Nhị công tử cường tráng khỏe mạnh, nhưng có chiếc kéo thì sẽ khác, thứ này có thể bảo vệ được nàng.
Bùi phi nói: “Tên háo sắc Tiền lão nhị không chịu nổi đã đi ngủ rồi, hắn chỉ muốn làm con mệt lử đến khi sức cùng lực kiệt sau đó sẽ thừa cơ đi vào. Những người hầu khác cũng ngủ hết rồi, chúng ta sẽ lén trốn đi từ cửa sau.”
Bùi phi rót đầy dầu vào đèn dầu, nói với Thanh Hà: “Con khẽ cắt vào bấc đèn một chút, đèn sẽ luôn sáng giống như có người ở đó.”
Chiếc kéo ở trong tay Thanh Hà, người phụ nữ xa lạ này tự dưng đối xử tốt với nàng, còn gọi nàng là công chúa Thanh Hà, đối với một người vẫn luôn nghĩ mình là con gái nhà buôn như Thanh Hà thì hoàn toàn không thể chấp nhận nổi tất cả những chuyện này chỉ trong một chốc một lát. Nhưng bây giờ nàng đang trong tình huống nguy cấp, không kịp suy nghĩ, cũng không có sự lựa chọn mà chỉ có thể đi một bước xem một bước thôi.
Thanh Hà cắt bỏ phần bấc đèn đã bị đốt đen, ngọn đèn dầu mờ mịt sáng rực lên tức thì.
Trong suốt một năm qua, Bùi phi đã trải qua nhiều lần thăng trầm từ Vương phi đến nô tỳ, đã sớm luyện được sự bình tĩnh không sợ hãi khi giải quyết công việc, bà lục tung căn phòng, tìm thấy hai chiếc áo khoác đen dễ ẩn náu trong đêm tối rồi khoác thêm cho hai người.
Hai người ra cửa, Bùi phi quen thuộc đường đi lối vào, dẫn Thanh Hà đi men theo chân tường, ra tới cửa sau thì khẽ đẩy cửa ra, hai người chạy ra ngoài.
Căn nhà ở bên trong thành quận Ngô Hưng, ban đêm cửa thành đóng, đến rạng sáng mới mở cửa cho người dân đi lại.
Bùi phi và Thanh Hà thuận lợi chạy khỏi hố lửa, cửa thứ hai chính là ra khỏi thành.
Bùi phi là nô tỳ trong nhà cao cửa rộng, đã quen với bốn bức tường của căn nhà nhưng ở bên ngoài thì hai mắt như bị bôi đen, ngay cả đông tây nam bắc cũng không phân biệt được. Nhưng một năm nay Thanh Hà sống trên phố, đi dạo nhiều nơi, hiểu biết nhiều về phố xá này nên nàng kéo Bùi phi đi về phía tây.
Bùi phi hỏi, “Chúng ta đi đâu? Giờ chúng ta là nô tỳ trốn khỏi Tiền gia, phải tìm một chỗ trốn trước đã. Một khi bị Tiền gia phát hiện, bọn họ sẽ bắt chúng ta về, chúng ta xem như tài sản riêng của Tiền gia, sẽ không có ai giúp chúng ta, ngay cả người trong nha môn cũng là họ hàng của Tiền gia.”
Thanh Hà nói: “Đi dịch quán ở thành Tây —— Tiền gia một tay che trời ở Ngô Hưng, nha môn cũng là đồng lõa của nhà bọn họ, nhưng ở trong mắt các công tử sĩ tộc của thành Kiến Nghiệp thì Tiền gia là cái thá gì? Hôm nay lúc ở trên đường ta đã cùng rất nhiều cô nương vây xem các quý công tử như Nguyễn Phù, Kê Khoáng, còn có cả Vương Duyệt đi xem thủy triều trên sông Tiền Đường, các cô nương ấy nói ban đêm bọn họ ngủ lại dịch quán.”
“Ta đã mất trí nhớ, đi thăm họ hàng lại bị cha mẹ bán làm thiếp. Bà tự nhận là thím của công chúa, đã bị người ta bán trao tay mấy lần, hai nữ tử số khổ như chúng ta cứ đến trạm dịch kêu oan và tìm kiếm sự bảo vệ —— sao bà không đi thế?”
Thanh Hà quay đầu lại, thấy Bùi thị đứng sững người tại chỗ, cứ tưởng bà đang nghi ngờ sự lựa chọn của mình nên khuyên nhủ: “Ta biết những quý công tử cao tận mây trời đó chỉ xem chúng ta như con kiến, chưa chắc sẽ cứu hai con kiến nhỏ nhoi. Nhưng ở quận Ngô Hưng, ngoài bọn họ ra thì còn ai dám trêu vào Tiền gia? Cổng thành vẫn chưa mở, ngoài việc đến trạm dịch xin giúp đỡ thì chúng ta không có lựa chọn nào khác.”
Bùi thị kích động, “Vương Duyệt? Con vừa mới nói Vương Duyệt đang ở quận Ngô Hưng? Là Vương Duyệt của Lang Gia Vương thị? Con từng gặp hắn sao?”
“Là Kỳ Lân Tử của Lang Gia Vương thị.” Thanh Hà nói: “Ta đã thấy hắn, còn ném một bó hồng nguyệt quý vào trong xe bò của hắn nữa.”
“Đi!” Bùi thị vội vàng túm Thanh Hà, “Chúng ta đi tìm Vương Duyệt, tìm được hắn sẽ an toàn.”
Hai người phụ nữ chạy bạt mạng, Thanh Hà dẫn đường ở phía trước.
Vừa chạy đến đường lớn đã nghe thấy tiếng gõ cửa rung trời, sai dịch trong nha môn đang gõ cửa từng nhà ngay giữa đêm và lục soát khắp lối.
“Có trông thấy nữ tử này không…”
“Thấy nàng ở đâu…”
Thanh Hà vội vàng kéo Bùi thị trốn trong góc tối của con hẻm, loáng thoáng nghe thấy mấy chữ rời rạc của đám nha dịch.
Trong lòng Bùi thị chùng xuống tức thì, “Bọn họ đang tìm người, chúng ta đã bị Tiền gia phát hiện, bọn chúng cấu kết với sai dịch trong nha môn bắt nô tỳ chạy trốn khắp nơi —— dịch quán còn bao xa nữa?”
Tối nay tâm trạng Bùi thị thay đổi nhanh chóng mặt, nếu bị người nhà họ Tiền bắt về thì sẽ rất khó trốn ra được nữa, Vương Duyệt ở trạm dịch nhất định không biết chúng ta ở đây, chẳng lẽ cứ bỏ lỡ thời cơ như vậy sao?
Bùi thị đâu biết thật ra đám nha dịch này nghe theo lệnh của Vương Duyệt? Bà lầm tưởng là Tiền Nhị công tử cấu kết với nha môn để lùng bắt nô tỳ chạy trốn khắp thành.
“Không thể đi đường chính được nữa, chỗ nào cũng có nha dịch —— chúng ta rẽ sang hẻm nhỏ.” Thanh Hà kéo Bùi thị trốn trốn tránh tránh cả một đường, tới bờ sông, lúc này một đội nha dịch đi ngang qua, hai người vội vàng nấp dưới gầm cầu.
Thanh Hà ngồi xổm dưới gầm cầu, quan sát đường đi của nha dịch ở đằng xa, phát hiện bọn họ chỉ gõ cửa kiểm tra từng nhà chứ cũng không đi lục soát mấy chỗ như rừng cây hay bờ sông.
Thanh Hà thấy có nhiều thuyền gỗ ở bến tàu bên dưới cầu thì lập tức hỏi Bùi thị, “Bà biết chèo thuyền không?”
Bùi thị lắc đầu. Người Trung Nguyên không có mấy ai biết chèo thuyền hay bơi lội.
“Ta biết.” Thanh Hà đi xuống bến tàu, thuyền nhỏ bên bờ sông đều lái bằng hai mái chèo, để phòng trộm, sau khi lên bờ chủ thuyền sẽ dỡ mái chèo xuống và khiêng về nhà, thuyền không có mái chèo giống như xe không có bánh, có trộm thì cũng không đi được.
Nhưng một năm nay Thanh Hà đã quen thuộc với phong tục và con người ở Giang Nam, nàng tìm kiếm trong đám lau sậy khô gần bến tàu, cuối cùng cũng tìm thấy một đôi mái chèo.
Có một số chủ thuyền khi xuống thuyền phải mang vác vật nặng, không cầm nổi mái chèo nên sẽ giấu mái chèo ở gần đó.
Thanh Hà vác mái chèo lên thuyền, Giang Nam nhiều đường thủy, thuyền là phương tiện giao thông quan trọng, ngói úp của nhà họ Trần cũng chủ yếu được vận chuyển bằng thuyền bè, như vậy trên đường đi sẽ ít bị xóc nảy hơn, Thanh Hà theo cha đi giao hàng khắp nơi nên rất quen thuộc đường thủy.
Kích thước mái chèo nhỏ của thuyền đều là loại phổ thông, Thanh Hà gắn mái chèo một cách thuần thục rồi đung đưa hai mái chèo, thuyền nhỏ như mũi tên nhọn trượt ra giữa lòng sông.
Lại nói đến Tiền trạch, Tiền Nhị công tử bị duc v0ng làm mờ mắt, muốn thuần phục người đẹp Lạc Dương có tình tính mạnh bạo quyết liệt như hầm chim ưng, ngủ đến quá nửa đêm, người đẹp trong mộng đã bị hắn thuần phục, ngoan ngoãn tự trèo lên giường, ngay lúc hắn muốn yêu thương âu yếm thì tỉnh mộng, người đẹp biến mất, bên gối đã trống không.
Tiền Nhị công tử nhìn vạch chỉ của đồng hồ cát, biết đã là nửa đêm về sáng thì nghĩ thầm lúc này là lúc người đẹp buồn ngủ nhất, chắc nàng đã chìm vào giấc ngủ, thế thì… cơ hội tới rồi.
Tiền Nhị công tử rời giường, xách đèn lồng đi gặp người đẹp trong đêm.
Từ xa đã thấy đèn trong phòng người đẹp vẫn còn sáng, nàng lại còn cố chống đỡ sao!
Quả nhiên là một con ngựa khó thuần!
Tiền Nhị công tử đi tới cửa, “Cha mẹ nàng đã ký khế ước bán thân, giờ nàng chính là người của ta. Bọn họ vô tình với nàng nhưng ta có đầy tình cảm. Ta đưa miếng đất tốt có giá trị ngàn vàng để xây xưởng ngói úp cho bọn họ thì có thể thấy giá trị của nàng ở trong lòng ta. Ngoài ta ra thì còn ai yêu thương nàng nữa? Ai bảo vệ nàng nữa? Nàng có thấu tấm lòng si mê cuồng dại của ta không?”
Bên trong không có người trả lời.
Tiền Nhị công tử thấy không lay động được bằng tình cảm thì vẽ ngay một cái bánh nướng lớn cho người đẹp, “Tuy bây giờ nàng là thiếp nhưng chỉ cần nàng đi theo ta rồi sinh được một trai một gái, để các con có xuất thân trong sạch, sau này ta nhất định để nàng làm lương dân rồi cưới nàng làm bình thê*.”
(*) Lương dân: dân lành, người dân bình thường Bình thê: ngang hàng với vợ cả, không phải thiếp Vẫn không có động tĩnh.
Tiền Nhị công tử không có kiên nhẫn, hắn đẩy cửa đi vào, gió mát bên ngoài phòng thổi vào ngọn đèn làm đèn dầu lúc sáng lúc tối, người đẹp giờ nơi đâu?
Tiền Nhị công tử thấy trên bàn đặt thức ăn và nước uống, nhìn điểm tâm còn thừa lại trên mâm thì đoán chắc người đẹp đã ăn rồi.
Hắn mừng rỡ, lắc lắc bầu rượu, tiếng ọc ọc vang lên, chỉ còn lại nửa bình.
Đêm nay có thể trôi chảy rồi.
Tiền Nhị công tử xoa tay, đến gần phòng ngủ, trên giường buông màn nhưng dưới giường lại không có giày.
Người đẹp nhất định đã uống rượu bị bỏ thêm thuốc, còn chưa kịp cởi giày thì đã ngủ mê man mất rồi.
Tiền Nhị công tử vội vàng đẩy màn ra, chăn được bày ngay ngắn, trên đó làm gì có người đẹp nào?
Tiền Nhị công tử nổi điên, lao ra cầm lấy bầu rượu rồi ném mạnh lên tường, “Các ngươi ngủ chết hết rồi hả? Mỹ nhân của ta đâu!”
Quản gia và người ở vội vàng bò dậy khỏi giường, xách đèn lồng tìm khắp sân nhà nhưng không tìm được người đẹp, kể cả một nô tỳ trung tuổi trong viện cũng biến mất, không lâu sau, bọn họ phát hiện cửa sau không cài chốt.
Tiền Nhị công tử cưỡi ngựa, vung tay lên, “Đi nha môn mượn binh lính, bảo Huyện lệnh phong tỏa các lối vào cổng thành lớn, mọi người qua đường đều phải kiểm tra mặt mũi và hộ tịch để tìm kiếm hai nô tỳ bỏ trốn của Tiền gia, nếu có ai dám thu nhận và bao che các nàng thì chính là có ý đồ với tài sản của Tiền gia chúng ta, ta nhất định phải kiện bọn họ táng gia bại sản, nữ tử này không thoát khỏi lòng bàn tay ta đâu.”
Tiền gia là đầu sỏ trong vùng, người trong nha môn chính là đám côn đồ giữ cửa cho Tiền gia, chỉ chuyên canh giữ cửa thành thì nô tỳ bỏ trốn có chạy đằng trời.
Tiền Nhị công tử chỉ huy quản gia, “Ngươi đi đường tắt tới phía bắc thành tìm phu thê nhà họ Trần, cứ ngồi canh trước nhà bọn họ, có lẽ Trần tiểu thư sẽ về nhà tìm cha mẹ.”
Ngoài cha mẹ ngước mắt vô tình ra thì Trần tiểu thư không còn chỗ nào để trốn, có lẽ nàng vẫn còn ảo tưởng về cha mẹ mình và về nhà xin giúp đỡ.
Người hầu nhà Tiền Nhị công tử tản đi khắp nơi tìm kiếm nô tỳ bỏ trốn, còn đi nha môn mượn binh lính, nào ngờ vừa mới ra phố đã thấy sai dịch trong nha môn đang gõ cửa từng nhà.
Nhìn người trong nha môn bày ra tư thế sẵn sàng đón quân địch, Tiền Nhị công tử thúc ngựa tiến lên, “Các ngươi đang tìm gì thế? Quận Ngô Hưng xuất hiện cuớp biển sao?”
“Là Nhị công tử ạ!” Nha dịch vội vàng tiến lên hành lễ, nói: “Không phải trộm cướp mà là trong thành xuất hiện gian tế nước Hán, cấp trên ở thành Kiến Nghiệp yêu cầu chúng ta lục soát thành suốt đêm và treo giải thưởng mười vạn tiền để bắt sống người, nhìn từng ấy tiền, mọi người đều thức trắng đêm đi đến từng nhà tìm người.”
Tiền Nhị công tử nói: “Vừa hay đêm nay nhà ta có hai nô tỳ chạy trốn khỏi nhà, các ngươi tìm giúp luôn thể, ai bắt được các nàng về Tiền gia sẽ cho mỗi người một vạn tiền.”
Nha dịch vội nói: “Chuyện nhỏ thôi ạ, nào dám lấy tiền của Tiền Nhị công tử, mặt mũi ra sao cứ nói với bọn tiểu nhân một tiếng là được.”
Quản gia đang định miêu tả diện mạo của Thanh Hà và Bùi thị, Tiền Nhị công tử ở trên ngựa thoáng nhìn bức tranh trong tay nha dịch thì cảm thấy hơi quen mắt, nói: “Cho ta nhìn một cái.”
Nha dịch vội vàng kiễng chân, ân cần đưa tranh lên, Tiền Nhị công tử nhìn kỹ, đây không phải là Trần tiểu thư sao? Sao nàng lại thành gian tế của nước Hán?
Cùng lúc đó, tại nhà họ Trần ở Lạc Dương.
Thuộc hạ của Vương Duyệt bao vây nơi này, căn cứ theo tin báo mới nhất, vài hộ buôn bán ở Lạc Dương đều nói đã nhìn thấy gian tế nước Hán trong tranh vẽ, gian tế này rất giống con gái duy nhất của nhà họ Trần là Trần Bình, năm ngoái nhà họ xuôi nam tới định cư ở đây, Trần tiểu thư rất giỏi nung ngói úp, nhà bọn họ muốn kén rể về ở rể để kế thừa gia nghiệp tổ tiên truyền lại.
Sao Thanh Hà lại biến thành Trần tiểu thư? Một nhà thì có thể là trùng hợp, nhưng cả mấy nhà đều nói như vậy thì chắc chắn đã đến gần sự thật, Vương Duyệt quyết định đích thân tới Trần gia một chuyến.
Binh lính riêng của Lang Gia Vương thị được huấn luyện nghiêm chỉnh, một người bật tường đi vào rồi lặng lẽ mở cửa sân để mọi người vào, sau đó chia nhau xông vào các phòng và khống chế tất cả mọi người.
Vợ chồng nhà họ Trần còn đang trong giấc mộng bỗng dưng bị người lôi ra khỏi giường, bọn họ thấy một công tử như thần tiên đi vào rồi mở bức tranh ra, “Nàng ấy đâu?”
Vợ chồng nhà họ Trần vừa nhìn thấy bức tranh thì biết chuyện đã bại lộ, thật sự không giấu được nữa nên đồng loạt ngã liệt người xuống đất.
Chỉ chốc lát, Vương Duyệt giận ngút trời ra khỏi nhà họ Trần, lên ngựa, “Bao vây Tiền gia, lùng bắt Tiền Nhị công tử.”
Vương Duyệt biết được từ chỗ vợ chồng nhà họ Trần rằng người được gọi là Trần tiểu thư thật ra là cô nương nhặt được ở giữa đường và bị mất trí nhớ, nàng chắc chắn là Thanh Hà.
Thanh Hà lại có thể bị bọn họ bán cho Tiền gia làm thiếp thất không danh không phận!
Tim Vương Duyệt như bị đao cắt, hắn không muốn nghe tiếp mà vung ngay tay đánh ông Trần ngất xỉu rồi tới Tiền gia đòi người.
Ngay lúc Vương Duyệt chạy như điên tới Tiền gia thì đầu óc Tiền Nhị công tử cũng nổi lên gió bão, Trần tiểu thư là gian tế nước địch? Vợ chồng Trần gia bán con gái cho ta, thật ra là sử dụng mỹ nhân kế? Muốn dùng sắc đẹp để mê hoặc ta?
Như vậy ta sẽ phạm tội chứa chấp gian tế nước địch?
Nhưng nếu là mỹ nhân kế thì tại sao Trần tiểu thư còn muốn chạy trốn giữa đêm?
Nhất định nàng ta đã phát hiện ra chuyện thân phận thật sự đã bị lộ! Nô tỳ trung tuổi kia chính là đồng bọn của gian tế nước Hán! Cho nên đêm nay mới cùng nhau chạy trốn!
Tiền Nhị công tử thầm nghĩ quả nhiên là hồng nhan họa thủy, suýt nữa đã bị lừa, nếu Tiền gia chúng ta bị buộc tội chứa chấp gian tế thì sợ rằng sẽ bị xét nhà diệt tộc.
Để tính kế trước mắt, chỉ có thể mất bò mới lo làm chuồng, phải tranh bắt mầm họa trước nha dịch và xách đầu của gian tế nước địch đến lấy công chuộc tội.
Tiền Nhị công tử nổi lên sát ý, thấy nha dịch tìm kiếm gian tế đang vây khắp phố lớn ngõ nhỏ, đám gian tế có chắp cánh lên trời cũng khó thoát, như vậy đường sống duy nhất chính là…
Tiền Nhị công tử chỉ vào đường sông, “Tìm kiếm trên đường thủy!”
Mặt trăng sáng rực, đường sông như một đai ngọc phản chiếu ánh sáng, Thanh Hà đong đưa hai mái chèo dập dìu qua đai ngọc, căn lầu ba tầng treo đèn lồng ở đằng trước chính là dịch quán.
Hy vọng ở ngay phía trước.
Cùng lúc đó Tiền Nhị công tử cũng phát hiện thuyền nhỏ trên đường sông, tuy không nhìn rõ người trên thuyền là ai nhưng trên thuyền có hai bóng người nhỏ như con kiến, trong thời điểm rét lạnh và tối tăm nhất vào rạng sáng thì còn ai khác ngoài hai nô tỳ đang bỏ trốn?
Thanh Hà tìm một bến tàu ở gần trạm để cập bờ, nắm tay Bùi thị cùng xuống thuyền, vừa mới ra khỏi bến tàu, người của Tiền Nhị công tử đã ùa lên bao vây hai người.
Thất bại trong gang tấc!
Thanh Hà thở dài, nói thầm với Bùi thị: “Lát nữa bên ngoài ta sẽ ra vẻ chịu thua, đồng ý về cùng Tiền Nhị công tử, nhân lúc hắn buông lỏng cảnh giác ta sẽ dùng kéo uy hiếp hắn, ra lệnh cho đám tay chân thả bà ra để bà đi dịch quán xin giúp đỡ.”
Thanh Hà giấu kéo vào trong tay áo, ra vẻ cam chịu, “Số trời đã thế, ta không thể không theo. Sao ta có thể đấu lại trời? Là do ta không biết tự lượng sức mình, không biết Tiền Nhị công tử có chịu tha thứ cho ta không?”
Tiền Nhị công tử nói: “Ngươi không cần diễn chiêu lạt mềm buộc chặt nữa, gốc gác gian tế của ngươi đã bị vạch trần, ngươi còn diễn vai trinh tiết liệt nữ* gì nữa?”
“Tối nay ta sẽ trừ gian vì nước và gi3t ch3t gian tế nước địch là ngươi!” Tiền Nhị công tử rút kiếm, muốn đi giết Thanh Hà.
Trong tay Thanh Hà chỉ có một chiếc kéo, sao có thể địch nổi Tiền Nhị công tử khoẻ mạnh cường tráng?
Thanh Hà liên tục lùi về sau, Tiền Nhị công tử không ngừng theo sát, mũi kiếm cách nàng càng ngày càng gần, mũi kiếm chỉ còn cách cổ nàng khoảng một trang giấy, phần da thịt trên cổ bị lưỡi kiếm sắc bén làm bị thương, vạch ra một tia máu.
Mạng ta xong rồi! Thanh Hà tuyệt vọng, nàng nhắm mắt lại.
Nhưng ngay lúc ấy mũi kiếm dừng lại, không hề đâm thủng cổ họng nàng.
Một tiếng loảng xoảng vang lên, là tiếng kiếm rơi xuống đất.
Thanh Hà mở to mắt, thấy mũi kiếm xuyên thẳng từ ngực Tiền Nhị công tử ra ngoài.
Mũi kiếm được rút ra từ phía sau, ngực và miệng Tiền Nhị công tử đồng loạt phụt máu rồi từ từ ngã xuống đất.
Tiền Nhị công tử ngã xuống, Thanh Hà nhìn thấy ngay Vương Duyệt vốn nên ở dịch quán giờ lại đứng phía sau thi thể, trong tay cầm thanh kiếm dài đang nhỏ máu.
“Cuối cùng đã tìm được nàng.” Hắn vừa nói, ll0ng nguc vừa phập phồng dữ dội giống như nước triều lên trên sông Tiền Đường.
Chương 118: