Editor: Na
Beta: Hoàng Lan
Khôi phục ký ức đã khó, tiếp nhận ký ức lại càng khó hơn.
Bởi vì trong quá trình tiếp nhận, tương đương với việc trải qua những chua ngọt đắng cay trong quá khứ một lần nữa.
Các ngươi có thể trông chờ vào mảnh ký ức không trọn vẹn của một công chúa mất nước có thể ngọt ngào đến từng nào chứ?
Trải qua hơn một năm “chắt lọc”, có đến tám chín phần mười là đau khổ, áp bức và lăng nhục, là sau khi bỏ ra tất cả và đã cố hết sức đấu tranh nhưng vẫn không thể không đối mặt với cảnh núi sông hoang tàn rách nát. Lạc Dương phồn hoa gặp kết cục tan biến, lụi tàn, thỉnh thoảng xen lẫn một phần ngọt, nếm kỹ ra thì trong vị ngọt vẫn mang theo chua xót.
Khi những hồi ức đó ùa về trong đầu, có những lúc Thanh Hà hận không thể lần nữa trở thành thiếu nữ nhỏ bé ngây ngô của xưởng ngói úp ở quận Ngô Hưng, cứ ngơ ngác sống qua ngày chẳng vướng bận chuyện gì. Chỉ cần ăn cái bánh sữa trong cửa hàng bánh hồ Vương Ký là vui vẻ tức thì, cùng một đám con gái chen chúc trên đường phố vây xem trai đẹp đi ra ngoài, cùng thét chói tai, hoan hô, rồi kiễng chân ném một bó hoa tươi vào trong xe bọn họ.
Khi lại nếm trải những đau khổ trong quá khứ một lần nữa, Thanh Hà vẫn luôn lặng lẽ chịu đựng một mình, nàng ngại mở miệng nói chuyện này với Tào Thục, Tuân Hoán và Vương Duyệt. Ba người bọn họ đối xử với nàng quá tốt, hơn một năm qua vẫn luôn nỗ lực tìm kiếm nàng, mà nàng lại không có sức lực tiếp nhận những thứ đã qua, thường xuyên sinh ra ý nghĩ trốn tránh, nếu để bọn họ biết, chắc sẽ rất thất vọng về nàng.
Quá trình tiếp nhận đầy khổ sở này chỉ có thể dựa vào mình, không một ai có thể chia sẻ giúp nàng.
Nàng đã không còn là công chúa nhỏ yếu đuối được nuông chiều và tùy ý buông thả bản thân trong quá khứ nữa. Mười bảy tuổi, nàng trở nên cứng cỏi, tính cách cũng dần thu vào, trước kia tâm tư hiện hết ra ngoài mặt, liếc mắt một cái đã nhìn thấu, muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, năm mười hai tuổi đã dám to gan tỏ tình “Vương Duyệt, ta thích huynh”, giờ Thanh Hà đã thay đổi, nàng sợ hãi và trốn tránh ký ức, ngay cả Vương Duyệt cũng không phát hiện ra.
Vương Duyệt ôm lấy Thanh Hà đã bị tàn phá cả về thể xác lẫn tinh thần, bên tai vang lên tiếng gào thét tuyệt vọng của mẫu thân Tào Thục vào ngày biết Thanh Hà rơi xuống sông mất tích:
“Thanh Hà đã thay con gánh chịu tất cả những cực khổ và nguy hiểm của nửa đời, không có Thanh Hà, con đã sớm chết cả trăm lần rồi.”
“Nhìn bề ngoài, là con luôn hết mình vì con bé, nhưng trên thực tế chỉ là hạt muối bỏ biển, còn lâu mới bằng những gì con bé đã trả giá thay con.”
Ta vẫn luôn cho rằng mình là thần hộ mệnh của nàng, thật ra ta sai rồi, nàng mới là thần hộ mệnh của ta.
Giờ đến lượt ta bảo vệ nàng.
Vương Duyệt nói: “Nàng không cần làm gì cả, từ giờ cứ giao hết cho ta. Chuyện tứ hôn cũng giao cho ta, nàng phải ở Lâu Hồ tĩnh dưỡng thật tốt và giữ gìn sức khỏe, mỗi ngày cố gắng ăn thêm bữa cơm.”
Thanh Hà cọ ngay trên vai Vương Duyệt, lau khô nước mắt, “Không thể ăn thêm cơm, gần đây ta bị Tào phu nhân nuôi mập rồi.”
Nghỉ ngơi điều dưỡng ba tháng, Tào Thục coi nàng yếu đuối mỏng mảnh như bình hoa, cẩn thận nghe theo lời dặn của thầy thuốc, không cho phép Tuân Hoán dạy Thanh Hà thuật phòng thân như lúc ở Lạc Dương, thậm chí đi nhanh một chút cũng không được, càng không cho phép nàng cưỡi ngựa, chỉ sợ đầu óc Thanh Hà bị “lắc” hỏng. Ngoài lúc ăn cơm và ngủ nghỉ ra thì Thanh Hà luôn ngồi ngẩn người ở đình trúc nhìn hồ nước, thỉnh thoảng khắc ngói úp, không béo mới là lạ.
Chỉ có những lúc Tào Thục không ở Lâu Hồ, Thanh Hà mới dám nhảy xuống hồ bơi lội.
Thanh Hà ôm Vương Duyệt, phát hiện eo mình còn to hơn eo hắn. Tỉnh lại từ trong giấc mộng lớn, cảm giác nguy cơ đột nhiên lan tràn, không xinh đẹp bằng Vương Duyệt thì thôi, đã thế còn béo hơn cả hắn!
Vương Duyệt đặt tay Thanh Hà lên hai bắp thịt căng phồng trên cánh tay, “Yên tâm, phò mã của nàng thích làm nghề rèn, lực cánh tay rất tốt, nàng có béo hơn nữa ta cũng có thể bế được nàng.”
Thanh Hà nghe xong thì nín khóc mỉm cười, “Ta không thèm béo lên đâu.”
Vương Duyệt bế ngang Thanh Hà, còn xoay tròn một vòng, “Nàng nhìn đi, nhẹ bẫng à, không hề mệt chút nào.”
Hai chân Thanh Hà bay lên không, nàng ôm chặt cổ Vương Duyệt, những đau khổ kia như bị vứt bớt một chút, sau khi thất bại trước sự chống chọi với vận mệnh, may mà ta còn có hắn.
Vương Duyệt thấy nàng thích, lại ôm nàng xoay tròn, ngoài Lâu Hồ mưa như trút nước, bên trong đình làn váy đỏ quay cuồng, bọn họ đã làm bạn từ lúc vừa lọt lòng, vòng đi vòng lại, bọn họ vẫn gặp nhau và con tim cùng chung nhịp đập.
Trời mưa cả một đêm.
Lúc sáng sớm, hạt mưa dưới góc mái hiên gõ vào cửa sổ, Vương Điềm bị hương thơm của thức ăn đánh thức, em họ Vương Hi Chi dậy sớm hơn, người hầu đã mang bữa sáng tới.
Vương Điềm ngáp dài đi ra từ phòng ngủ, Vương Hi Chi buông bát đũa, hành lễ với Vương Điềm, “Nhị đường ca.”
“Không cần đa lễ, đệ cứ ăn tiếp đi.” Vương Điềm duỗi người, thuận tay lấy một miếng bánh ở trên bàn, cũng không đứng đắn ngồi quỳ dùng cơm mà ngồi xiêu vẹo trên ghế gập, vạt áo mở toang, tóc cũng không búi, cứ thế mặc áo ngủ, còn vắt chân trần, nằm nửa người trên ghế gập để ăn.
Vương Hi Chi ôm bát cháo đến ngây người, sĩ tộc rất chú trọng lễ nghi, lúc ăn cơm sẽ không nói lời nào, cậu bé rất muốn hỏi Nhị đường ca bị làm sao nhưng lại không dám mở miệng.
Trước kia Vương Điềm không phải như vậy, bắt đầu từ hôm qua, hắn như bị người khác cướp nhà và hoán đổi linh hồn.
Bánh hơi khô, Vương Điềm ngoắc ngón tay với nhóc em họ, “Lấy cho ta chén trà.”
Vương Hi Chi ăn nhờ ở đậu, ngoan ngoãn rót trà, hai tay bưng cho Vương Điềm.
Vương Điềm uống một hơi cạn sạch, sau đó dịch sang một chút rồi vỗ lên ghế gập, “Đệ tới đây thử xem, nằm ăn rất thoải mái.”
Vương Hi Chi lắc đầu tỏ vẻ từ chối. Nói lắp mà, có thể không nói thì sẽ không nói.
Vương Điềm kéo ngay em họ lên ghế gập, mình thì đứng dậy bưng trà đút cháo cho Vương Hi Chi, “Không cần để ý những thứ lễ nghi quy củ đó, đều là người ta bịa ra để lừa gạt người đời, lừa lọc lấy tiếng mà thôi, dối trá. Còn không bằng sống theo ý mình, thích gì làm nấy mới tốt.”
Vương Hi Chi được anh hai họ hàng hầu hạ thì nơm nớp lo sợ, “Không không không không không… không được.” Càng căng thẳng thì càng nói lắp.
Vương Điềm đung đưa ngón trỏ, “Nói về đường đường chính chính, cả ta và đệ đều không thể đạt đến trình độ cực hạn. Ta là con vợ lẽ, đệ là cô nhi, lại còn là nhóc con nói lắp, cuộc đời vừa mới bắt đầu đã nhìn thấy điểm cuối, cho dù giả dối đến đâu cũng vô ích, còn không bằng buông thả bản thân, cứ sống theo ý mình chẳng phải vui vẻ hơn sao?”
Vương Hi Chi: “Đừng đừng đừng đừng… người khác sẽ nói.”
Vương Điềm nói: “Là con trai trưởng dòng chính như Đại ca ta, tương lai phải kế thừa gia nghiệp và tước vị, huynh ấy cần phải làm chính nhân quân tử. Còn loại con vợ lẽ và cô nhi như chúng ta thì hoàn toàn không cần phải học theo huynh ấy, nói cho cùng dù có nỗ lực cỡ nào cũng sẽ kém huynh ấy một ngón tay, cả đời đều phải sống dưới cái bóng của Đại ca và ngước nhìn huynh ấy.”
Hai mắt Vương Điềm trống rỗng, thay vì nói là thuyết phục cậu em họ, thà nói đang khuyên nhủ chính mình thì hơn, “Đã như vậy thì sao phải đi con đường của Đại ca, mãi mãi ở phía sau ngước nhìn huynh ấy? Không bằng chúng ta tự tìm lối tắt, đi con đường của mình, không cần ngước nhìn Đại ca, cũng không cần sùng bái bậc cha chú đầy dối trá nữa.”
Vương Hi Chi: “Gia gia gia… gia môn vinh dự.”
Vương Điềm nói: “Vương Nhung keo kiệt; Vương Diễn dứt khoát tiêu diệt toàn quân, để mất Đại Tấn; Vương Đôn tự tay gi3t ch3t đường ca Vương Trừng, phụ thân Vương Đạo của ta nuôi ngoại thất, sinh ra ba đứa con riêng, Lang Gia Vương thị có cảm thấy xấu hổ vì bốn người bọn họ không? Không hề, như vậy, ta và đệ nằm trên ghế gập ăn sáng sẽ làm xấu mặt gia tộc sao?”
Vương Điềm ngụy biện, Vương Hi Chi lại không ngốc, cậu bé ít nói nhưng có tâm hồn đẹp đẽ, nói: “Vương Nhung là Trúc Lâm Thất… Thất Hiền. Vương Diễn là Đại Đại Đại Đại… Tư Đồ. Vương Đôn là Đại Đại Đại Đại… Tướng quân. Vương Đạo Đạo… là Tể tướng.”
Ý muốn nói là, Vương Nhung có danh tiếng, Vương Diễn làm quan to, Vương Đôn biến đánh trận, là Đại tướng quân thống lĩnh quân đội Giang Nam, Vương Đạo là Tể tướng, gia tộc cần lấy bọn họ làm vinh dự, còn Vương Điềm huynh có bản lĩnh gì làm tăng thể diện cho Lang Gia Vương thị chứ?
Nhóc em họ có chút ý tứ. Vương Điềm suy tư một lát, nói: “Ta là đứa con vợ lẽ phụ thân không ưa, đệ là cô nhi lại còn nói lắp, chúng ta không muốn đi con đường làm quan thì đi con đường khác và đạt đến trình độ cực hạn ở một khía cạnh nào đó, để gia tộc tự hào vì chúng ta. Ta có sở trường chơi cờ, thề trở thành kỳ thủ số một của Đại Tấn, còn đệ thì sao?”
Vương Hi Chi: “Thư pháp.” Nói đến chuyện cậu bé am hiểu nhất thì lập tức không nói lắp.
Vương Điềm bẻ một miếng bánh vào trong miệng nhóc em họ, “Cũng đúng, tuy đệ nói năng không rõ ràng nhưng biết viết, mai sau sẽ trở thành nhà thư pháp số một Đại Tấn.”
Nghĩ đến đây, Vương Điềm rất hưng phấn: “Ta rất mong chờ nhìn thấy dáng vẻ Vương gia chán ghét chúng ta không tuân theo quy củ nhưng lại không thể không lấy làm tự hào vì chúng ta.”
Trẻ con học theo gương tốt rất khó, chứ “học cái xấu” chỉ là chuyện trong chớp mắt. Tất cả những bực bội kìm nén trong một Vương Hi Chi mất cha mẹ từ nhỏ, phải ăn nhờ ở đậu, trở nên nói lắp đã phun trào toàn bộ và trở nên nổi loạn trước thời hạn, nếu nỗ lực giả vờ ngoan ngoãn theo khuôn phép cũ vẫn bị người ta cười nhạo vì nói lắp thì cứ dứt khoát làm đứa trẻ hư đi.
Lúc người hầu ở biệt viện tới thu dọn cơm canh thừa đã nhìn thấy hai anh em họ Vương Điềm, Vương Hi Chi nằm song song trên ghế gập, vạt áo mở rộng, lộ ra vùng bụng trắng như tuyết, mắt cá chân trái gác lên chỗ cong trên đầu gối bên đùi phải lắc lư không ngừng. Vui vẻ như thần tiên.
Không, thần tiên cũng không vui vẻ bằng bọn họ.
Hai người đang rung chân đã đời, đột nhiên bên ngoài có tiếng ồn ào náo động, Vương Hi Chi lăn khỏi ghế xếp, thò đầu ra ngoài cửa sổ, thấy người ở bước lên hàng tre bên hồ, vội vàng chạy về phía đình giữa hồ.
“Có chuyện gì thế?” Vương Hi Chi hỏi, ơ kìa, sau khi quyết tâm buông thả bản thân lại không nói lắp nữa đấy!
Người hầu đáp: “Thái tử phi đến biệt viện, người làm chạy đến bẩm báo công chúa.”
Thái tử phi tới?
Vương Điềm cũng kinh ngạc bật dậy khỏi ghế gập, hỏi người hầu, “Chỉ có một mình Thái tử phi à? Thái Tử không tới sao?”
Người hầu đáp vâng.
Vương Điềm vội vàng đi giày, “Đệ cứ ở yên đây, đừng đi đâu, ta đi nghênh đón Thái tử phi.”
Vương Hi Chi thấy mặt mày Vương Điềm căng thẳng bèn hỏi: “Thái tử phi tới không có ý tốt sao?”
Vương Điềm nói: “Trẻ con không cần quan tâm chuyện của người lớn.”
Vương Điềm cảm thấy Thái tử phi tới là để tìm hắn, bởi vì Thái Tử nói cho hắn biết chuyện bồ nhí và con riêng của Vương Đạo. Vương Điềm không hiểu, chuyện này không liên quan tới Thái tử phi, Thái tử phi chạy tới biệt viện Lâu Hồ làm gì?
Vương Điềm vội vàng sửa soạn cho bản thân có thể gặp người, bái kiến Thái tử phi Dữu Văn Quân. Nàng ta sinh ra trong danh môn Dĩnh Xuyên Dữu thị, mười lăm tuổi gả cho Thái Tử Tư Mã Thiệu, hiện giờ đã sinh hai trai một gái.
Thái tử phi nói: “Ta tới gặp công chúa Lâm Hải, công chúa đang ở đâu?” Tên cuồng sửa tên Thái Hưng Đế đã sửa phong hào của Thanh Hà thành công chúa Lâm Hải.
Không phải tìm ta? Vương Điềm nói: “Ngoại thần cũng không biết công chúa Lâm Hải ở đâu.”
Thanh Hà đang ngủ say trên giường trong đình trúc giữa hồ, Vương Duyệt nằm bên cạnh nàng. Tối hôm qua hai người ôm nhau ngủ trong tiếng mưa rơi, hiện thực còn đẹp hơn giấc mơ.
Tiếng bước chân trên hàng trúc đánh thức hai người, Thanh Hà che miệng Vương Duyệt, hỏi: “Ai thế?” Hai người vẫn chưa thành thân, không thể để người khác biết đêm qua Vương Duyệt đã ngủ cùng nàng.
Là ngủ thật, ngủ đúng với nghĩa trên mặt chữ. Chuyện này cũng sẽ trở thành tiếng xấu.