Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy (Đổi Nữ Thành Phượng)

Chương 139

Editor: Na

Beta: Hoàng Lan

Trên trán nhạc kỹ dán mấy hoa điền, mặc áo xanh váy xanh, cả người xanh ngát như muốn hòa vào trong làn nước Lâu Hồ, nhìn vào làm người ta có cảm giác rất nhàng thoải mái.

Khăn che mặt mắc sau vành tai, che khuất miệng mũi, nàng ngồi quỳ sau bàn gảy đàn hồ, tiếng đàn trong sóng nước lăn tăn, tựa như hòa làm một với hương hoa sen trong trà trúc diệp, hội tụ thế mạnh của cả hai bên tạo ra cảnh đẹp ý vui.

Trong lúc mọi người say mê, Vương Điềm thầm nghĩ: Tuân Hoán này biết đánh đấm, ánh mắt cũng rất được, nhạc kỹ được dâng lên thật sự hiếm có khó tìm, tài nghệ tuyệt vời, tiếc là đã bị hủy dung mạo. Giống như nhóc em họ Vương Hi Chi, cái gì cũng tốt, chỉ tiếc là nhóc nói lắp.

Xem ra ông trời rất công bằng, đã cho chỗ tốt thì cũng phải cho xấu chỗ, cho ta dung mạo và tài hoa, cũng cho ta thân phận con vợ lẽ —— không đúng, ông trời chỉ đối xử ngoại lệ với một mình anh cả Vương Duyệt, cái gì cũng cho huynh ấy.

Một khúc kết thúc.

Thái tử phi trầm trồ khen ngợi, hỏi nhạc kỹ: “Ngươi là người phương nào? Học từ ai? Nhất định là được danh sư truyền lại.”

Nhạc kỹ chỉ vào miệng mình rồi lắc đầu một cái.

Tuân Hoán giải thích: “Gương mặt và giọng nói của nàng ấy đều bị hỏa hoạn phá hủy, giờ không thể nói chuyện.”

Thái tử phi thở dài: “Ôi, đúng là vừa đáng thương lại vừa đáng tiếc.”

Vương Điềm nảy sinh lòng đồng cảm với nhạc kỹ, nhìn từ một phần gương mặt lộ ra của nhạc kỹ, rõ ràng là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, vòng eo như liễu, thon thả vừa một nắm tay…

Nhạc kỹ cụp mắt tiếp tục đánh đàn, nói hết những chuyện vô cùng vô tận trong lòng, khúc “Đoản Thanh” này cũng do Kê Khang sáng tác.

Thái tử phi trò chuyện: “Lâu Hồ đúng là nơi nuôi dưỡng con người, thích hợp dưỡng sinh nhất, ta thấy sắc mặt công chúa tươi tắn hồng hào, tinh thần khá tốt, chắc cơ thể đã hồi phục rồi à?”

Tối hôm qua ngủ cùng Vương Duyệt, có thể không đỏ mặt với thoải mái tinh thần sao?

Thanh Hà không hổ là công chúa hoàng gia có huyết thống chân chính, tuy trong lòng tình ý miên man, đã sớm hóa thành gợn sóng trên Lâu Hồ nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như pho tượng, “Vẫn chưa dừng thuốc, nhưng đã tốt hơn trước kia nhiều rồi.”

Thái tử phi cuối cùng cũng nói vào chuyện chính, “Nếu công chúa đã không còn gì đáng ngại, vậy đã đến lúc hồi cung.”

Thanh Hà: “Hồi cung?”

Ta không nghe lầm chứ? Hoàng cung Kiến Khang có liên quan gì với ta đâu, bàn về huyết thống, chúng ta đã là họ hàng xa năm đời, ta đi đến nhà ngươi làm gì?

Thái tử phi cúi đầu, “Đúng vậy. Hôm nay ta tới đây là phụng mệnh của Hoàng Thượng đến thăm công chúa. Hoàng Thượng nói Tư Mã gia đều là hậu duệ (chi nhà Thanh Hà do đích thê Trương Xuân Hoa sinh ra, chi nhà Thái Hưng Đế do thị thiếp là Phục phu nhân sinh) của Cao Tổ hoàng đế (Tư Mã Ý), vốn là người một nhà. Công chúa là cốt nhục duy nhất còn lại trên đời này của Huệ Đế, vì chiến tranh loạn lạc mà lưu lạc bên ngoài, công chúa trải qua bao gian khổ đi tới Giang Nam, vẫn luôn được người bạn cũ là Tào phu nhân chăm sóc, giờ cơ thể đã bình phục, Hoàng Thượng sao có thể ngồi nhìn công chúa ở bên ngoài chứ?”

“Đương nhiên Tào phu nhân coi công chúa là khách quý, quan tâm chăm sóc không chê vào đâu được, phong cảnh ở biệt viện Lâu Hồ cũng hơn xa hoàng cung, là nơi thích hợp để dưỡng bệnh nhất, Hoàng Thượng rất biết ơn Tào phu nhân, hôm nay đã ban thưởng rất nhiều thứ tới ngõ Ô Y để cảm ơn công lao chăm sóc của Tào phu nhân, đồng thời cũng ra lệnh cho ta tới đón công chúa hồi cung. Lâu Hồ tuy tốt nhưng cũng không phải nhà của công chúa.”

Thì ra là có mục đích này!

Thanh Hà sẽ không tin lời nói xằng bậy của Thái tử phi, nàng ở Lâu Hồ tự do tự tại, một khi tiến cung, cho dù là bối phận hay địa vị sẽ đều bị Hoàng Đế, Thái Tử và Thái tử phi chèn ép. Hơn nữa cho dù Hoàng Đế gọi nàng vào cung có mục đích gì đi nữa, chỉ riêng về hoàn cảnh sống thì Đài Thành còn lâu mới thoải mái bằng Lâu Hồ.

Thái Hưng Đế không lập Kế Hậu, mấy phi tần trong cung còn chưa đủ tư cách nói chuyện cùng Thanh Hà, cho nên mới phải phái Thái tử phi tới đón Thanh Hà hồi cung. Thái Hưng Đế tự cho là làm như vậy đã cho Thanh Hà đủ thể diện.

Ngay cả chào hỏi một tiếng cũng không có mà đã tới đón ta đi Đài Thành? Nghĩ ta phụ thuộc vào hoàng thất chắc?

Thanh Hà đã nhiều lần trải qua cảnh bức vua thoái vị, có sóng to gió lớn nào mà chưa từng thấy? So với bức vua thoái vị, thì việc Thái tử phi ép nàng chuyển nhà có tính là gì!

Thanh Hà đã hơi bực mình, trên mặt vẫn cười, “Ai nói nơi này không phải nhà của ta? Vương gia đã tặng biệt viện Lâu Hồ cho ta. Đây chính là nơi ta tu thân dưỡng tính, ta muốn tới thì tới, muốn ở thì ở, muốn ở bao lâu cũng được.”

Thanh Hà há miệng nói láo.

Vương Điềm: Có chuyện này hả?

Tuân Hoán: Tặng lúc nào? Vương gia đúng là hào phóng.

Nhạc kỹ Vương Duyệt: Bịa đi, nàng cứ yên tâm mạnh dạn bịa tiếp đi, nàng nói tặng cho nàng, vậy từ đây biệt viện Lâu Hồ chính là của nàng, ta có thể tiếp tục vào ở.

Thái tử phi nghẹn lời, nàng ta đã nghe qua một chút về sự tích kiêu ngạo, lộng quyền của Thanh Hà lúc ở Lạc Dương, chỉ là không ngờ rằng nàng đã thành phượng hoàng rơi xuống đất mà vẫn có thể tùy tiện bừa bãi như vậy, lại có thể thâu tóm biệt viện hào hoa xa xỉ nhất của Vương gia vào tay?

Thái tử phi không tin, chưa từng nghe thấy việc này, vị công chúa này thật sự khó chơi.

Thái tử phi chỉ vào Vương Điềm: “Nếu đã là nơi ở của công chúa thì sao mới sáng sớm Nhị công tử Vương gia đã ở đây rồi?” Gần như nói rõ Thanh Hà không để ý chuyện nam nữ khác biệt, một thiếu nữ chưa lập gia đình sao có thể ở cùng một chỗ với đàn ông bên ngoài được.

Vương Điềm thầm nghĩ: Chuyện này liên quan gì tới ta!

Thanh Hà không chút hoang mang, “À, kỹ năng chơi cờ của Vương Điềm rất tuyệt nên ta mới nhờ Tào phu nhân để Vương Điềm tới dạy ta chơi cờ.”

Thái tử phi nhìn về phía Vương Điềm, “Kỹ thuật chơi cờ của công chúa có tiến bộ không?” Thái tử phi nghiễm nhiên coi mình là chị dâu của Thanh Hà, “quan tâm” đến việc học tập của em chồng.

Vương Điềm không ngốc, hiểu được lợi hại trong chuyện này, nếu công chúa đã nhắc tới mẹ cả Tào Thục, như vậy hắn cần phải giúp công chúa che giấu, Vương Điềm nói: “Công chúa vẫn cần luyện tập nhiều hơn, nếu có gì khó hiểu thì lúc nào cũng có thể triệu vi thần tới giải đáp thắc mắc. “

Vào thời khắc mấu chốt, Vương Điềm rất đáng tin, dù sao trước ngày hôm qua, Vương Điềm đều luôn học tập theo cha ruột Vương Đạo, tuy nói vẽ hổ vẽ lông khó vẽ cốt, nhưng Vương Đạo là trụ cột của Đông Tấn, học một mảnh da lông của ông đã đủ dùng.

Thái tử phi chưa từ bỏ ý định, nói: “Nghe nói Thủy Hưng Quận công thế tử cũng thường xuyên tới đây.”

Thanh Hà cúi đầu, “Đúng vậy, lúc thế tử ở Lạc Dương thường dạy ta âm luật, vốn là thầy của ta, khi tới Kiến Khang cũng thường xuyên tới đây chỉ bảo, gần đây ta đã học được cách đánh đàn Nguyễn.” Dạy lâu dần, thầy giáo cũng thành phò mã.

Thanh Hà cười nói với Tuân Hoán: “Khi đó Hoán Nương dạy ta cưỡi ngựa và một số thế võ đơn giản, vốn dùng để nâng cao sức khỏe, không ngờ xảy ra loạn Vĩnh Gia, ta lưu lạc dân gian, tất cả những kỹ năng này đều có tác dụng. Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, không bằng mời thầy giỏi tới dạy ta học một vài thứ, sống đến già, học tới già.”

Tuân Hoán nói: “Gần đây công chúa dưỡng bệnh đã bỏ bê việc học võ và cưỡi ngựa, nếu cơ thể đã gần hồi phục hoàn toàn, vậy sau này ta sẽ thường xuyên tới Lâu Hồ đốc thúc công chúa xem lại những thứ đã học được trong quá khứ.”

Tuân Hoán vỗ vào kiếm phong tùng trên bàn, “Hoán Nương tự cảm thấy thiên phú tập võ của mình cao hơn công chúa, nhưng cũng là một ngày không luyện tay sẽ gượng gạo.”

Tuân Hoán mang biểu cảm thầy giáo nghiêm khắc.

Thanh Hà bình tĩnh tự nhiên, lại có Tuân Hoán và Vương Điềm làm chứng, xác thực biệt viện Lâu Hồ chính là nhà riêng của nàng.

Trên người Thái tử phi có nhiệm vụ Thái Hưng Đế giao, nàng ta đảo con ngươi, nói: “Tuy biệt viện Lâu Hồ là nơi công chúa tu thân dưỡng tính, nhưng công chúa còn chưa xuất giá, Đài Thành mới là nhà của công chúa. Từ khi công chúa tới Kiến Khang cũng chưa ở lại Đài Thành lấy một ngày. Công chúa về vào mùa xuân, nhiều cung điện ở Đài Thành vẫn chưa được hoàn thành nên mới tạm thời sắp xếp công chúa ở ngoài cung, hiện giờ các cung điện ở Đài Thành đã xây dựng xong xuôi, ta đã chọn cung Chước Hoa cho công chúa, tất cả đều đã sắp xếp ổn thỏa, chỉ chờ hôm nay đón công chúa về thôi.”

Thái tử phi lấy quy củ ra để ép Thanh Hà, đã tới mức hết đường chối cãi, công chúa chưa xuất giá không thể sống một mình ở ngoài cung, cho dù Lâu Hồ là tài sản riêng của Thanh Hà. Cho dù là người bề trên hay là hoàng quyền thì Hoàng thất luôn có quyền lực yêu cầu Thanh Hà chuyển vào cung.

Người khác bức cung*, là ép người ra khỏi cung, còn Thanh Hà bị người ta bức cung lại là ép nàng vào trong cung.

* Bức cung = ép vua thoái vị

Nếu quy củ đã chiếm thế thượng phong, Thanh Hà cũng không cãi chày cãi cối với Thái tử phi nữa mà đổi sang kế hoãn binh, “Thái tử phi có lòng, vẫn luôn nhớ thương ta, ta rất cảm động, có điều giờ là mùa hè, Đài Thành nóng bức, Lâu Hồ mát mẻ, ta đã quen ở đây, đột nhiên chuyển đi nơi khác, chẳng may bệnh cũ tái phát, chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, phụ công Tào phu nhân đã dốc lòng chăm sóc suốt mấy ngày nay sao?”

Thanh Hà lôi chỗ dựa vững chắc là Tào Thục ra, thê bằng phu quý, Vương Đạo có địa vị gì ở Đông Tấn chứ? Một nhân vật lợi hại như Vương Đạo còn bị Tào Thục chỉnh đốn thành người ngoan ngoãn nghe lời, có tiếng là sợ vợ.

Tào Thục có địa vị cao không phải bình thường ở Đông Tấn, cao đến mức nào đây? Thái Tử và Thái tử phi nhìn thấy Tào Thục ở ngoài cung đều phải lấy gia lễ tới bái kiến Tào Thục, phải biết Thái Tử và Thái tử phi là quân, Tào Thục là vợ thần tử, quân bái thần, cũng chỉ có mình Tào Thục dám nhận.

Thái tử phi cũng sợ tính cách nóng nảy của Tào Thục, hôm qua còn vừa mới mang theo hơn năm mươi người làm mài đao soàn soạt đi bắt “bồ nhí”, nếu chọc tức Tào Thục thì bà có thể làm ra bất cứ chuyện gì. Ép Vương Đạo không thể không bỏ mẹ lấy con, hiện giờ chỗ ở của bồ nhí ở bến Đào Diệp người đi nhà trống, không biết bồ nhí đã bị đưa đến nơi nào.

Thái tử phi đành phải nói: “Nếu đã vậy thì để tới lập thu thời tiết mát mẻ, ta lại đến đón công chúa về Đài Thành.”

Thanh Hà mỉm cười gật đầu với Thái tử phi, “Làm phiền Thái tử phi lo nghĩ vì ta rồi.”

Khúc “Đoản Thanh” đã kết thúc, nhạc kỹ bắt đầu gảy khúc Tửu Cuồng, hôm nay là buổi biểu diễn dành riêng cho Kê Khang, tất cả khúc nhạc đều do ông sáng tác.

Khúc đàn cổ Tửu Cuồng giống như uống say đi loạng choạng ngả nghiêng trong núi, mặc sức làm liều, tự do tự tại, đi về phía mặt trời, Vương Điềm nghe tiếng đàn không khỏi gõ chén trà đánh nhịp, tuyệt quá! Trình độ đàn cổ của nhạc kỹ này không thua gì Đại ca Vương Duyệt của ta.

Vương Điềm ngơ ngác nhìn nhạc kỹ, càng nhìn càng thấy đẹp, sinh ra vô số suy nghĩ mơ màng với chiếc khăn che mặt, nếu nàng không bị hủy dung, không trở thành người câm thì cũng không biết sẽ xinh đẹp động lòng người đến đâu.

Khúc Tửu Cuồng kết thúc, lòng mọi người còn đi theo dư vị điên cuồng, giống như say một hồi theo tiếng đàn.

Thái tử phi lệnh cho cung nhân khen thưởng nhạc kỹ, ban cho nàng một bộ vòng tay vàng.

Nhạc kỹ đứng lên, kín đáo hành lễ, lặng lẽ nói lời cảm ơn. Làn váy của Vương Duyệt to rộng, hai chân uống cong dưới váy, nhìn có vẻ cao hơn nữ tử bình thường một chút.

Thái tử phi chào tạm biệt Thanh Hà, “Chuyến đi đến Lâu Hồ hôm nay, tuy không thể đón công chúa về làm ta rất tiếc. Nhưng ta cũng được thưởng thức trọn vẹn, được ngắm phong cảnh đẹp, được uống trà ngon, được nghe khúc đàn tuyệt vời, sau này ta sẽ thường tới làm phiền công chúa, công chúa không được chê ta phiền phức đâu đấy.”

Thanh Hà nói lời khách sáo: “Sao thế được, Thái tử phi bận việc trong cung đã rất vất vả. Lúc rảnh rỗi cứ tới đây đi dạo một vòng để giải sầu.”

Thanh Hà đích thân tiễn Thái tử phi, mọi người rối rít đứng lên kính cẩn đưa tiễn. Lúc Thái tử phi đi ngang qua nhạc kỹ thì dừng bước, nhạc kỹ này mang khăn che mặt, nhưng vành tai lộ ra bên ngoài —— trên vành tai không đeo hoa tai, cũng không có lỗ tai, cho dù là nữ nhi nhà nghèo cũng sẽ mang khuyên đồng như một món trang sức. Nhạc kỹ này trước đây chắc hẳn sinh ra trong danh môn, vì sao đến một lỗ tai cũng không có?

Khăn che mặt rủ xuống trước ngực, che khuất yếu hầu Vương Duyệt, che giấu đặc trưng giới tính, nhưng bả vai hắn đương nhiên dày rộng hơn so với nữ tử.

Chẳng lẽ là Hồ cơ* bị hủy dung?

* Hồ cơ: chỉ đào hát người Hồ - dân tộc ở phía Bắc và phía Tây Trung Quốc

Thái tử phi có hứng thú với khuôn mặt dưới tấm khăn lụa ở đối diện, “Để ta nhìn thử vết thương trên mặt ngươi, trong cung có ngự y, bọn họ có y thuật cao minh, có lẽ sẽ cứu được gương mặt ngươi.”

Tuân Hoán vội nói: “Vết sẹo quá lớn, đã hết cách cứu chữa, sẽ làm bẩn mắt Thái tử phi.”

Thái tử phi kiên quyết muốn xem, “Không sao, ta miễn cho ngươi tội mất lễ nghi, cứ tháo khăn che mặt xuống.”

Nhạc kỹ ôm ngực cúi người giữ dáng vẻ khiêm tốn, tay phải khẽ tháo khăn che mặt treo bên tai xuống, chỉ mới lộ ra nửa má phải, mọi người đều giật mình hít sâu một hơi, Thái tử phi còn sợ tới mức liên tục lùi về phía sau, suýt chút nữa bị ngã, được Tuân Hoán đỡ lấy.

Trên má phải nhạc kỹ có vết sẹo lớn to bằng miệng chén, kéo dài từ mặt đến tận cổ, màu sắc vết sẹo giống như gan heo tươi sống, bên trên còn lồi lên từng mảng vảy đen.
Bình Luận (0)
Comment