Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy (Đổi Nữ Thành Phượng)

Chương 141

Editor: Na

Beta: Hoàng Lan

Ta coi ngươi là huynh đệ kề vai chiến đấu, thế mà ngươi lại muốn làm chồng ta?

Tuân Hoán là người ăn cơm chó chuyên nghiệp, mấy năm gần đây đã ăn cơm chó đủ mùi vị.

Món cơm chó thanh mai trúc mã của Thanh Hà Vương Duyệt, cơm chó gương vỡ lại lành, cuối cùng trở thành người thân thuộc của cặp đôi Dương Hiến Dung và Lưu Diệu, cơm chó của Vương Nhung và vợ ân ái đến đầu bạc răng long, hay loại cơm chó yêu ghét lẫn lộn sau khi ly hôn của công chúa Hà Đông và Tôn Hội, còn có cơm chó quái dị như xem vợ chồng thành anh em cùng ngủ dưới một mái hiên của Vương Đạo Tào Thục, cứ ăn mãi ăn mãi, thế mà lại bắt đầu tự sản xuất ra cơm chó.

Tuân Hoán im lặng, đối với nàng mà nói, tình yêu tới quá nhanh, tựa như gió bão, nàng cần thời gian để tiêu hóa mớ cơm chó tự sinh ra.

Lúc Chu Phủ vừa mới biết yêu đã gặp được một Tuân Hoán rực rỡ lóa mắt, đắm chìm ngay vào đó, rơi vào lưới tình không thể tự kiềm chế được. Biết tin Uyển thành gặp nạn, hắn đi tìm Vương Duyệt lập tức để tới chi viện cho Tuân Hoán, cho dù lúc ấy Tuân gia và Giang Nam thuộc hai chính quyền khác nhau.

Dĩnh Xuyên Tuân thị là gia tộc mà Chu gia phải ngước nhìn, Tuân Hoán cũng là con gái sĩ tộc mà Chu Phủ phải ngước nhìn. Tuy Chu Phỏng cha của Chu Phủ có chức quan tương đương với Tuân Tung - cha của Tuân Hoán, nhưng sĩ tộc và hàn tộc là hai giai cấp. Phá vỡ định kiến về giai cấp này, sĩ tộc và hàn tộc kết làm thông gia có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Tuân Hoán là quý nữ con vợ cả trong giới sĩ tộc, còn là nữ anh hùng nổi tiếng trên đời, Chu Phủ đâu chỉ trèo cao? Quả thật là từ rãnh biển Mariana trèo lên tận đỉnh Chomolungma (*) có được không!

(*) Rãnh Mariana, còn gọi là vực Mariana hay vũng Mariana, là rãnh đại dương sâu nhất trên Trái Đất, và điểm sâu nhất của nó là nơi sâu nhất trong lớp vỏ Trái Đất. Nó nằm trên phần đáy của khu vực tây bắc Thái Bình Dương, về phía đông quần đảo Mariana.

Đỉnh Everest (tên khác: đỉnh Chomolungma) là đỉnh núi cao nhất trên Trái Đất so với mực nước biển, tính đến thời điểm hiện tại là 8848,86 mét.

Nhưng tình yêu là thứ duy nhất có sức mạnh phá tan hàng rào giai cấp, gốc gác của Chu Phủ không ăn thua thì cứ xả thân lấy hết can đảm thổ lộ với Tuân Hoán.

Trước khi thổ lộ thì thấp thỏm không yên, trong lòng như có một vạn con thỏ làm ầm ĩ cùng ve sầu đồng loạt kêu ầm ĩ vào mùa hè. Sau khi thổ lộ, Chu Phủ lại bình tĩnh, giống như nhìn thấy đao phủ giơ đại đao chém lên đầu mình ở trên pháp trường.

Chết thì chết đi! Ít nhất ta cũng từng thổ lộ.

Chu Phủ chờ đợi câu trả lời của Tuân Hoán.

Tuân Hoán cảm thấy quá khó khăn, thậm chí còn khó hơn cả trận tử chiến một mình một người phá vỡ trận địa cả ngàn người ở Uyển Thành vào đêm hôm đó. Sau khi nàng nổi danh thiên hạ chỉ bằng một trận chiến, người tới làm mai nối liền không dứt, con gái đã tới tuổi kết hôn, đính hôn hay kết hôn cũng không lạ lẫm gì, cha mẹ cũng đang lựa chọn nhà chồng cho nàng.

Nữ anh hùng cũng phải kết hôn, Tuân Hoán từng nói với cha mẹ về yêu cầu duy nhất của nàng đối với hôn phu tương lai: Phải cam đoan rằng sau khi kết hôn nàng vẫn có thể dẫn binh như trước, có thể ra trận giết địch, tuyệt đối không thể cởi mũ giáp về nhà, lấy việc giúp chồng dạy con làm nhiệm vụ của mình.

Điều kiện này đã đuổiđại đa số sĩ tộc đi. Có một số người bày tỏ đồng ý, nhưng cha mẹ cảm thấy đồng ý có chút miễn cưỡng, vì vậy cần tiếp tục xem xét thành ý cầu hôn của đối phương, dù sao Tuân Hoán mới mười sáu tuổi, giữ ở nhà thêm mấy năm nữa cũng không muộn.

Nhưng Chu Phủ không hề biết yêu cầu và tính toán của Tuân gia đối với con rể tương lai. Ở trong mắt hắn, Tuân Hoán được nhiều sĩ tộc cầu hôn như vậy, người nào cũng là con cháu danh môn vọng tộc, gốc gác không đơn giản, Tuân Hoán sẽ nhanh chóng đính hôn.

Giờ hắn vẫn có thể nhìn thấy Tuân Hoán, nhưng một khi Tuân Hoán kết hôn, hắn sẽ không có lý do gì để gặp lại nàng ấy nữa.

Cuối cùng Tuân Hoán cũng mở miệng, “Ta tín nhiệm huynh, thưởng thức huynh, nhưng hai vấn đề huynh vừa hỏi là có thích huynh không, có bằng lòng gả cho huynh không, nói thật ra, trước nay ta chưa từng nghĩ tới. Từ nhỏ đến lớn, mục tiêu của ta chính là một ngày nào đó có thể kiến công lập nghiệp, bảo vệ quốc gia. Từ trước đến giờ đều không phải là lấy chồng sinh con.”

Ánh mắt Chu Phủ tối dần, không được vui.

Tuân Hoán ngồi trên ghế đá dưới cây liễu ven hồ, nhìn Vương Hi Chi không làm ăn được gì trong sóng nước Lâu Hồ, ánh mắt có chút hoang mang:

“Nhưng trên đời này yêu cầu trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng, ngoài xuất gia làm hòa thượng hoặc ni cô thì không một ai trốn tránh được. Ta đã từng nói với cha mẹ, ta không lấy chồng, cả đời độc thân cũng được, có thể làm ta chuyên tâm luyện tập võ nghệ, đấu tranh anh dũng, không có nỗi lo về sau, không có gia đình dính líu. Nhưng cha mẹ phản đối, bọn họ nói trước đó sẽ thỏa thuận với vị hôn phu tương lai rằng không thể can thiệp vào chuyện ta ra ngoài luyện binh đánh giặc, thậm chí nói sau này nếu thật sự không thể cùng nhau bước tiếp nữa, ta có thể hòa ly, hoặc để tang chồng cũng không sao.”

Tuân Hoán nói “để tang chồng” một cách nhẹ nhàng hờ hững, Chu Phủ cảm thấy cổ chợt lạnh: Nữ tử sĩ tộc đều đối đãi với hôn nhân như thế này sao?

Tuân Hoán hỏi Chu Phủ: “Huynh không cảm thấy thế giới này rất kỳ quái sao? Cho dù là nam hay nữ, chỉ cần tới tuổi kết hôn mà vẫn chưa kết hôn thì chính là kẻ thất bại, sẽ bị người ta bàn tán có phải tâm lý hoặc thân thể có tật xấu gì hay không. Cho dù ta là nữ anh hùng vang danh thiên hạ cũng không thể nhảy ra khỏi vòng tròn này. Cho dù nam hay nữ cũng đều phải kết hôn một lần, hôn nhân thất bại hay ở góa cũng không sao nhưng nhất định phải đi qua màn chào sân này, sau đó mới có thể trở thành một con người hoàn chỉnh và được thế tục công nhận. Vì sao chứ?”

Chu Phủ suy nghĩ, “Ta không biết, ta chưa từng nghĩ tới những chuyện này, ta chỉ nghĩ tới cảnh nếu nàng gả cho người khác thì sẽ khổ sở đến mức hận không thể đâm đầu xuống sông. Mỗi lần nghĩ đến thê tử, người hiện lên trong đầu ta chính là nàng. Lúc ta ăn cơm sẽ nghĩ nàng có thích ăn món này không; lúc đi đường sẽ nghĩ nàng có cưỡi ngựa qua con phố này không; thậm chí ban đêm khi đi ngủ, nhìn thấy ánh trăng ngoài cửa sổ, ta cũng nghĩ có phải lúc này nàng cũng đang ngắm trăng giống như ta hay không.”

Tuân Hoán: Huynh lạc đề hả… Hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Chu Phủ thấy Tuân Hoán im lặng, lúc này mới vội vàng giải thích: “Ta không thay đổi được quan điểm của thế tục đối với hôn nhân hay dùng hôn nhân để đóng khung nam nữ như thế nào. Nhưng ta tuyệt đối không phải loại người coi hôn nhân như một màn chào sân khấu nhất định phải có. Ta cảm thấy cưới thê tử, có tổ ấm của riêng mình thì sẽ phải sống theo hướng tốt đẹp hơn, sẽ không nghĩ đến những chuyện như hòa ly hay góa bụa nữa.”

Tuân Hoán hỏi Chu Phủ: “Nếu ta không gả cho huynh thì sau này huynh sẽ cưới người khác sao? Huynh sẽ cùng nàng ấy sống thật tốt sao?”

Đề bài này thật đòi mạng.

Chu Phủ nói: “Ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ lấy nữ tử khác ngoài nàng.”

Tuân Hoán: “Ta nói là nếu.”

Chu Phủ nói: “Không có nếu, tình huống này sẽ không xuất hiện. Ta sẽ không vì mất đi tình yêu mà đòi chết đòi sống. Nhưng ta là quân nhân, giang sơn Đại Tấn còn chưa vững chắc, ngoài có nước Hán cách sông như hổ rình mồi, trong có đất Thục nổi loạn, tự ý xưng vương. Đại Tấn còn phải đánh rất nhiều trận chiến lớn nhỏ, có lẽ ta sẽ chết trận trên chiến trường nào đó, da ngựa bọc thây trở về trước khi gia tộc ép hôn.”

Đúng là đề bài “đòi mạng” danh xứng với thực!

Chu Phủ cảm thấy mình còn có thể cứu vớt một chút, nói: “Nếu nàng bằng lòng lấy ta, nàng ngoài việc có thêm một danh hiệu phu nhân của thế tử Kiến Thành Huyện Công thì những thứ khác sẽ không thay đổi gì cả. Nàng vẫn có thể luyện võ và ra trận giống như bây giờ. Ta cảm thấy lập gia đình và lập nghiệp cũng không hề mâu thuẫn, nàng suy nghĩ lại đi, những Đại tướng quân nổi danh cũng có đều có gia đình, sau khi bọn họ thành thân vẫn ra chiến trường lập công như cũ, nàng cũng có thể mà.”

Tuân Hoán cười nói: “Huynh quá ngây thơ rồi, ta là nữ tử, sau khi kết hôn, ta sẽ mang thai, sẽ sinh em bé.”

Không hổ là Tuân Hoán, lúc nhắc tới chuyện mang thai sinh con cũng nhẹ bẫng như đang thảo luận về thời tiết hôm nay như thế nào.

Chu Phủ đỏ mặt, “Không phải lúc nào nàng cũng mang thai và sinh con, mang thai mười tháng, sau này nàng sinh hai đứa, cùng lắm chậm trễ hai năm thôi.”

Chu Phủ dựng thẳng hai đầu ngón tay.

Tuân Hoán hỏi hắn: “Huynh đã tưởng tượng ra viễn cảnh chúng ta kết hôn sinh con hả?” Nếu không sao lại buột miệng thốt ra sinh hai đứa bé.

Tâm tư nhỏ của Chu Phủ bị Tuân Hoán chọc thủng ngay tức thì, hận không thể nhảy ngay vào Lâu Hồ sờ cá vớt tôm cùng Vương Hi Chi.

Nhưng mà tới cũng tới rồi, lời nói cũng đã nói hết, chết thì cứ chết đi, sau này sẽ không có cơ hội nói nữa.

Chu Phủ nói: “Ừ, một trai một gái. Cho dù nam hay nữ, đứa bé đầu tiên cũng sẽ đặt tên là Chu Sở —— lần đầu tiên ta và nàng gặp nhau là ở đại doanh Vũ Xương, nơi đó là địa giới nước Sở, cho nên nhóc đầu tiên sẽ gọi là Chu Sở.”

“Chu Sở?” Tuân Hoán cười to, “Huynh đã nghĩ xong cả tên rồi?” Cười cười, đột nhiên lại thấy hơi động lòng là sao?

Chu Phủ cúi đầu, thuận tay bẻ một cành liễu vặn tới vặn lui ở trong tay để giải tỏa căng thẳng, “Đúng vậy, ta còn muốn sau này nàng dạy con cưỡi ngựa bắn cung, hành quân bày trận, ta dạy con thuỷ chiến, huấn luyện thuỷ quân, chế tạo chiến thuyền. Kết hợp chiến thuật của Trung Nguyên và Giang Nam, sau này Chu Sở chẳng phải là vô địch thiên hạ sao?”

Thấy Tuân Hoán chỉ cười chứ không đánh hắn, Chu Phủ tiếp tục nói: “Sau này khi hai ta không đánh đấm được nữa sẽ chọn một chỗ ở ẩn, trồng trọt vài mẫu đất ——”

“Ta thích phố phường náo nhiệt.” Tuân Hoán ngắt lời nói: “Ta không thích phong cảnh điền viên, ta không có hứng thú với trồng trọt. Ta thích phố phường hàng quán, khắp nơi đều là đồ ăn ngon, vậy chơi mới vui.”

Chu Phủ sửa miệng tức thì, “Được, vậy sẽ tìm một ngôi nhà trên phố xá sầm uất, có một cái sân nhỏ, nuôi hai con mèo, một con chó.”

Tuân Hoán nhìn Chu Phủ.

Trong nháy mắt, hai người tâm ý tương thông, Chu Phủ chữa lại lần nữa: “Một con mèo, hai con chó?”

Ngay lập tức, Tuân Hoán mang vẻ mặt vui vẻ yên tâm khi có “chồng” dễ bảo.

Chu Phủ tiếp tục tưởng tượng, “Một con mèo để đuổi chuột. Hai con chó, một con để canh cửa, một con chó săn, lúc săn thú sẽ dắt đi.”

Tuân Hoán cộng thêm một cái, “Trong sân phải trồng một cây lê của nhà Vương Duyệt, là hạt giống lê vừa giòn vừa ngọt lấy từ nhà Nhung kẹt xỉ ở Lạc Dương.”

Chu Phủ nói: “Được, trồng thêm một cây anh đào nữa, còn cả sơn trà, ăn sơn trà sẽ có ích khi bị ho. Đừng trồng mấy thứ hoa hoa cỏ cỏ, bọn chúng thu hút muỗi, sẽ cắn các cháu của chúng ta ——”

“Ta không thích trẻ con, gần đây ta mới có đệ đệ, trẻ con đã khóc một cái sẽ mãi không dừng, phiền chết mất.” Tuân Hoán lại ngắt lời lần nữa” “Ta sẽ không ngậm kẹo đùa cháu, ai sinh thì người đó tự nuôi, về già ta chỉ muốn yên tĩnh một chút.”

Chu Phủ nói: “Được, nếu không có trẻ con thì đào một cái ao nhỏ, ở nhà là có thể câu cá, mùa hè còn có thể bơi lội.”

Tuân Hoán gật đầu, “Cái này hay, mùa hè ở Giang Nam vừa nóng lại vừa dài, không có nước không chịu được.”

Chu Phủ nói: “Cứ vậy già đi, sau đó, nàng chết trước ta ——”

“Cái gì?” Tuân Hoán nhìn Chu Phủ, huynh hy vọng ta chết trước hả?

Chu Phủ nói: “Ta nghe nói trong đôi vợ chồng già, người đi sau luôn thê lương hơn một chút, tiễn nàng đi xong ta lại đi.”

Chu Phủ cứ thế nói xong cuộc đời mà hắn đã từng tưởng tượng vô số lần một cách đơn giản. Đương nhiên, giữa đường đã bị Tuân Hoán chỉnh sửa một vài chỗ.

Tuân Hoán nghe xong thì đưa ra quyết định, nói: “Ngày mai huynh bảo cha huynh dẫn bà mối tới nhà ta cầu hôn. Ta sẽ thuyết phục người trong nhà dẹp bỏ định kiến bè phái.”

Chu Phủ lập tức ngớ người: “Hả?”

Tuân Hoán nói: “Ta có hơi động lòng với huynh. Người mà Tuân Hoán ta nhìn trúng, cho dù là hàn tộc hay sĩ tộc đều không thành vấn đề.”
Bình Luận (0)
Comment