Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy (Đổi Nữ Thành Phượng)

Chương 152

“… Xương phơi trắng đồng, ngàn dặm không tiếng gà gáy. Trăm dân chỉ còn một, nghĩ mà tan nát cõi lòng.” Vương Duyệt ngâm bài Khao Lí Hàng của Tào Tháo, “Trước kia ta chỉ cảm thấy tiếng gà gáy quá ầm ĩ, giờ thứ ta muốn nghe nhất lại là tiếng gà gáy, cảm thấy nó còn tuyệt vời hơn bất kỳ thứ nhã nhạc nào, nơi có gà gáy sẽ có người sống, sẽ có sự sống.”

Thái Tử nói: “Sau này ta sẽ nuôi mấy con gà ở Đông Cung để chuyên kêu cho thế tử nghe.” Vương Duyệt là Thái Tử Hữu, làm việc ở Đông Cung.

Vương Duyệt: Có những lúc đầu óc vị Thái Tử này có vẻ không được tốt cho lắm.

Nhưng có Thái Tử nói lời chọc cười nên không khí bi thương được giảm đi ngay lập tức. Loạn Vĩnh Gia, sinh dân bách di nhất, ý là nói một trăm dân chúng cuối cùng chỉ còn một người sống sót chạy trốn tới Giang Nam, còn chín mươi chín người khác đều thành xương trắng ven đường —— Hàng trăm vạn dân Trung Nguyên di cư đến Giang Nam, bọn họ là một người sống sót trong số trăm người, cũng là niềm hy vọng.

Si Giám mang theo thuộc hạ như cầm thú đã bị thuần phục, hộ tống sứ đoàn vượt qua Giang Bắc, Thái Tử ham sức chiến đấu của đám dân lưu lạc này, nhưng lại không nuôi nổi bọn họ, càng không có cách nào thuần phục bọn họ nghe lời giống như Si Giám, chỉ đành phải nói với Si Giám: “Chờ ta trở về sẽ lập tức phong ngươi làm quan, ngươi không giống những thủ lĩnh dân chạy nạn khác.”

Si Giám nói: “Đưa tiền là được. Có làm quan hay không không quan trọng.” Mấy năm nay Si Giám ở chung với bầy sói, từ quan quân đơn thuần biến thành thủ lĩnh dân chạy nạn, muốn để những loại đầu trộm đuôi cướp khuất phục dưới trướng mình thì cần phải có tiền, quan uy không thể trấn áp được những dân chạy nạn đã lột xác thành con thú để tồn tại trong chiến tranh.

Si Giám lo lắng Thái Tử dùng chức quan để lấy lệ với hắn cho xong chuyện, chứ không chịu trả số tiền còn lại —— Thừa tướng Vương Đạo không dám tin tưởng Si Giám hoàn toàn, ông chỉ trả hai phần ba vàng, còn lại một phần ba, phải đợi sứ đoàn Đại Tấn, nhất là con trai bảo bối Vương Duyệt bình yên vô sự trở về thành Kiến Khang thì mới trả nốt.

Thái Tử nói: “Các ngươi ở Giang Bắc cũng là một lá chắn, người tài ở Giang Nam sẽ an cư lạc nghiệp, chỉ dựa vào địa thế hiểm trở của Trường Giang thì sao ngăn được địch? Lần này ta trở về Đài Thành, nhất định sẽ cầu chức tướng quân cho ngươi.”

Trước kia Si Giám cũng từng làm quan, biết rõ bản lĩnh vẽ chiếc bánh nướng lớn của triều đình, hắn cười một tiếng, không từ chối, nói: “Trước tiên cứ thanh toán hết số tiền còn lại đã.” Dù sao cũng phải trả tiền, không có tiền là tuyệt đối không được.

Đây là thực tế ở Giang Bắc, quan hệ giữa người với người được duy trì bằng tiền bạc, trên thực tế Si Giám rất hung tàn độc ác, nếu không cũng không làm nổi thủ lĩnh dân lưu lạc.

Thái Tử nói: “Ngươi phải tin tưởng ta.” Phải có lòng tin giữa người với người chứ?

Si Giám không để trong lòng, lại nhấn mạnh lần nữa: “Tại bến tàu bên bờ sông, một tay giao tiền, một tay giao người.”

Thành Kiến Khang, bến tàu Long Giang. Thái Hưng Đế mang theo văn võ bá quan mặc tang phục nghênh đón quan tài Hoài Đế Mẫn Đế, dõi mắt nhìn ra là một mảnh trắng xoá.

Giang Nam đã tới mùa hoa tàn, cây hạnh chuyển sang màu đỏ thẫm, ngay cả nước sông cũng dịu dàng êm ả hơn.

Tuân Hoán nhân danh Vương Đạo, áp tải một phần ba số tiền còn lại đến Giang Bắc.

Thật ra chuyện đưa tiền như thế này không cần đích thân Tuân Hoán ra tay, Tuân Hoán chỉ là muốn nhanh được gặp chồng.

Si Giám thu vàng, vung tay lên, “Cho đi.”

Lúc Thái Tử dẫn theo sứ đoàn lên thuyền qua sông, một người phụ nữ ôm một đứa trẻ béo trắng tới, người phụ nữ đặt đứa bé trên mặt đất, bé con bước chân ngắn nhỏ giống như con vịt con lắc mông đi về phía Si Giám, trong miệng kêu ê ê a a.

“Toàn Nhi của ta biết đi rồi!” Si Giám ngồi xổm một chân, bế con gái lên hôn mãnh liệt.

Thái Tử lên thuyền trước, Vương Duyệt xếp hàng ở phía sau, vẫn còn trên bến tàu, thấy con gái của Si Giám tới thì tháo ngay ngọc bội trên người, tặng cho bé con làm quà gặp mặt.

Cô bé con còn chưa biết nói, nhưng biết cái gì là đẹp, múa may cánh tay bụ bẫm, cứ nhất quyết phải tặng chuỗi chuông bạc đang buộc trên cổ tay cho Vương Duyệt.

Vương Duyệt cười nhận lấy.

Quan tài Hoài Đế Mẫn Đế xuống thuyền, Thái Tử mang theo Vương Duyệt, Chu Phủ hành lễ với Thái Hưng Đế: “Nhi thần không làm nhục sứ mệnh, đã mang quan tài của Hoài Đế Mẫn Đế trở về.”

Tâm trạng Thái Hưng Đế phức tạp, Thái Tử thuận lợi về nước, trong ngoài triều đình đều ca ngợi Thái Tử hiền đức, giờ Thái tử đã nổi trội và lấn át người làm Hoàng Đế như ông ta.

Sớm biết như thế, ta đã không để hắn ra ngoài. Thái Hưng Đế hối hận không thôi, mang theo quần thần khóc tang cho Hoài Đế Mẫn Đế, thật ra là khóc vì chính bản thân mình, người làm Hoàng Đế như ta quá khó khăn, Vương Đạo đè nặng ta, ngay cả Thái Tử cũng phải ở trên ta.

Thái Hưng Đế chán nản bao nhiêu thì vị cha tốt nhất trần đời Vương Đạo lại tự hào bấy nhiêu: Các ngươi nhìn đi, đây là con trai Vương Duyệt của ta, từ phẩm chất đến tài mạo đều không chê vào đâu được, là con trai tốt nhất thiên hạ.

Đưa quan tài của Hoài Đế Mẫn Đế vào an táng trong địa cung, sau một loạt nghi thức rườm rà, vợ chồng Tuân Hoán Chu Phủ cùng về nhà, Vương Duyệt về ngõ Ô Y, đón nhận ánh mắt sùng bái của các em trai và tình yêu của cha mẹ.

Vì thói quen ngồi quỳ dưới đất nên trong bữa ăn hàng ngày của các gia đình Đại Tấn được chia thành nhiều bàn nhỏ, hơn nữa lúc ăn cơm không được nói chuyện, ăn bữa cơm giống như đi thi. Hôm nay Vương Duyệt trở về sau chuyến đi xa, cả nhà đoàn tụ nên dùng bàn lớn, người một nhà quây quần dùng bữa quanh chiếc bàn.

Vương Duyệt liếc mắt nhìn người nhà một vòng, hỏi: “Hi Chi đâu rồi?” Cha Vương Hi Chi đã mất tích trên đường quan viên xuôi nam, có lẽ đã chết, người trong tộc xây mộ chôn di vật cho ông ấy. Khi Vương Duyệt nhìn thấy từng khối xương trắng bên đường, nghĩ thầm một trong số đó là của cha của cậu em họ sao? Cho nên vừa trở về nhà đã quan tâm đến em họ.

“Mấy ngày nay hơi oi bức, công chúa Thanh Hà ra cung đến ở biệt viện Lâu Hồ mấy ngày, cũng đón Vương Hi Chi tới đó chơi.” Tào Thục dùng đũa chung gắp một miếng phô mai cho con trai, “Con gầy đi rồi, ăn nhiều một chút.”

Em hai Vương Điềm hỏi anh cả: “Giờ Trung Nguyên như thế nào?”

Vương Duyệt nói: “Xương phơi trắng đồng, ngàn dặm không có tiếng gà gáy.”

Mọi người nghe xong, thoáng chốc đều nghẹn lời, chỉ vùi đầu ăn cơm.

Vương Đạo thấy không khí áp lực, nói ngay sang chuyện khác: “Bây giờ hai nước đã thiết lập quan hệ ngoại giao, sau này có thể thường xuyên tới Trung Nguyên.”

Vương Duyệt nói: “Không thiết lập được —— Cận Chuẩn bị Lưu Diệu diệt toàn tộc, Lưu Diệu đã xưng đế, đổi quốc hiệu thành Triệu, lập thê tử Dương thị làm Hoàng Hậu, quan tài Hoài Đế Mẫn Đế là Lưu Diệu giao cho bọn con, Lưu Diệu có ý định thiết lập quan hệ ngoại giao với Đại Tấn.”

Phụt! Vương Đạo phun một ngụm rượu ra, “Con nói Huệ Hoàng Hậu của Đại Tấn ta lại được lập làm Hoàng Hậu của nước Triệu?”

Vương Duyệt gật đầu: “Đúng vậy, là mẫu thân của công chúa Thanh Hà. Con vốn định sau khi ăn xong mới nói cho phụ thân, nhưng nếu phụ thân đã hỏi, nhi tử cũng không che giấu.”

Vừa nói ra lời này, bữa cơm gia đình cũng không tiếp tục được nữa.

Vương Đạo gọi con trai vào thư phòng, sáu con trai còn lại chào tạm biệt mẹ cả Tào Thục, một mình Tào Thục ngồi nhìn một bàn đầy thức ăn, bà nghe được tin tức này thì vui mừng cho Dương Hiến Dung từ tận đáy lòng, bà đập bàn một cái, “Rót rượu, hôm nay muốn say lớn một trận.”

Trong thư phòng, Vương Đạo muốn Vương Duyệt kể lại tỉ mỉ chuyến đi này cho ông nghe, Vương Duyệt bỏ bớt đoạn đi gặp Dương Hiến Dung, còn lại kể đúng sự thật cho Vương Đạo, bao gồm cả những dân lưu lạc dũng mãnh ở Giang Bắc.

Vương Đạo từng trải nhiều, đối với tình cảnh thê thảm “Xương phơi trắng đồng, ngàn dặm không có tiếng gà gáy” thì cũng không buồn đau thương cảm như Vương Duyệt, thân là cha, ông an ủi con trai lần này đi sứ đã chịu sự chấn động sâu sắc trước, “Thủ lĩnh dân lưu lạc như Si Giám rất có kiến thức, hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp, hiện giờ thiên hạ mới bắt đầu phân chia, muốn thống nhất lần nữa, nói thì dễ hơn làm? Chậm thì năm mươi năm, hoặc có lẽ hơn một trăm năm mới có thể nhất thống thiên hạ. Những người sống sót như chúng ta vẫn phải sống qua ngày mà. Thống nhất có cách sống của thống nhất, chia cắt cũng có cách sống của chia cắt. Phải sống thật tốt, có tiền có dân cư mới, mới có thể có dư sức tính đến chuyện thống nhất. Thống nhất thiên hạ phải dựa vào việc nam tử đi đánh giặc, đánh giặc lại cần tiền, xét đến cùng, chỉ khi Giang Nam trở nên giàu có, mới có thể giành lại Trung Nguyên.”

Tuy Vương Đạo và Si Giám không gặp mặt nhưng quan điểm về tiền tài lại nhất quán một cách lạ thường.

Thân là Tể tướng, Vương Đạo cân nhắc đến những vấn đề cấp bách mà Đại Tấn hiện đang phải đối mặt, “Lưu Diệu muốn thiết lập quan hệ ngoại giao với Đại Tấn ta, vốn không thành vấn đề, nhưng hắn lập tức lập Huệ Hoàng Hậu của nước ta làm Hoàng Hậu, chuyện này đã đánh vào mặt Đại Tấn, việc thiết lập quan hệ ngoại giao chỉ sợ khó thành.”

Vương Duyệt nói: “Mối thù diệt quốc còn có thể nhịn thì sao việc đoạt Kế Hậu lại không thể nhịn được? Đại Tấn không bảo vệ tốt Hoàng Hậu của mình, bị người ta cướp đi, đây cũng không phải lỗi của Dương Hoàng Hậu.”

Vương Đạo gật đầu, “Chuyện liên quan đến thể diện không bao giờ là chuyện nhỏ. Ngược lại, rêu rao ầm ĩ lên lại là chuyện dễ dàng nhất. Dương Hoàng Hậu vô tội, ai cũng biết điều đó, nhưng sẽ không có ai thừa nhận mình là thần tử không có năng lực, không bảo vệ tốt Dương Hoàng Hậu. Trái lại, vì thể diện, vì trốn tránh trách nhiệm, bọn họ chỉ biết trách Dương Hoàng Hậu mất trinh tiết, không chịu tự sát hi sinh cho đất nước, làm cho trên mặt bọn họ không được vẻ vang và rơi vào hoàn cảnh lúng túng xấu hổ.”

“Trước kia lúc Dương Hoàng Hậu chỉ là Trung Sơn Vương phi, bọn họ còn có thể giả mù giả điếc, hiện giờ đã được phong làm Hoàng Hậu nước Triệu thì không giả mù nổi nữa, cho nên việc hai nước thiết lập quan hệ ngoại giao sẽ bị vướng mắc ở chỗ Dương Hoàng Hậu.”

Vương Duyệt hỏi cha: “Dương Hoàng Hậu phải làm như thế nào thì nước Triệu và Đại Tấn mới có thể thiết lập quan hệ ngoại giao?”

Vương Đạo suy nghĩ: “Nước Triệu và Đại Tấn muốn thiết lập quan hệ ngoại giao, chỉ riêng việc trao trả thi thể của Hoài Đế Mẫn Đế là chưa đủ, mà còn phải trả lại Dương Hoàng Hậu cho Đại Tấn thì mới có thể ngồi xuống nói chuyện.”

Vương Duyệt không muốn nghe tiếp, phất tay áo bỏ đi.

Vương Đạo bị con trai bỏ rơi ở thư phòng thì sửng sốt một hồi, trong bụng sôi ùng ùng, lúc này mới nhớ ra mình còn chưa ăn cơm tối, ông trở lại bàn tiệc, mấy đứa con trai đã đi hết, một mình phu nhân Tào Thục ăn cả bàn, tự rót tự uống, mặt mày hớn hở, vui vẻ cực kỳ, bà uống đến mức ngà ngà say, giơ chén rượu nâng ly với không khí ở bên cạnh, “Ai có thể ngờ rằng muội lại làm Hoàng Hậu chứ? Người như Lưu Diệu, thà phụ thiên hạ, cũng sẽ không phụ muội, ta mừng cho muội lắm, trong ba người bạn thân chúng ta, chỉ có mình muội là gả cho người mình yêu, nào, cạn chén.”

Vương Đạo nghe xong thì lặng lẽ ngồi xuống, nhấc đũa ăn cơm, mặc cho vợ nói lung tung ở bên cạnh.

Vương Duyệt đi thuyền tới Lâu Hồ, Thanh Hà dựng một lò nung gốm ở Lâu Hồ. Giang Nam nhiều nước, có guồng nước chuyển động do lực đẩy của nước, phát ra tiếng lạch cạch, guồng nước kéo một khối đá hình tròn tự động xoay tròn, Thanh Hà nặn bùn rồi đặt trên bàn đá xoay tròn, dùng ngón cái đào một cái lỗ trong đống bùn ướt, làm ra hình thức ban đầu của một vật chứa, hai tay đặt khẽ bên ngoài đất sét, mượn lực quay tròn của khối đá kéo vật chứa lên ngày càng cao, bề ngoài cũng ngày càng nhẵn nhụi bằng phẳng.

Vương Hi Chi đang làm một cái chén trên một bàn đá khác, trên mặt là nước bùn văng tung toé, nhìn thấy Vương Duyệt tới, cậu bé vội vàng đứng lên, hành lễ với anh họ: “Đại ca đã về!”

Vương Duyệt thuận tay đưa cho cậu bé chuỗi chuông bạc mà con gái của Si Giám tặng, “Cầm đi chơi đi, ta có lời muốn nói với công chúa.”

Vương Hi Chi cứ thế bị một chuỗi chuông bạc đuổi đi, Thanh Hà rửa sạch bùn đất trên tay, Vương Duyệt vừa đi vừa về mất gần ba tháng, nàng rất nhớ hắn, cũng không ngần ngại bộc lộ tình cảm của mình mà tiến lên ôm chặt hắn.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment