Vương Đạo là một quyền thần có một không hai. Ông không thích giết chóc, chưa bao giờ dùng cách giết người để đạt được mục đích của mình. Dựa theo cách hành xử của ông, ngoại trừ Lưu Ngỗi, ai ông cũng không muốn giết. Nhưng khi Vương Đôn diệt trừ các trọng thần khác, ông bắt đầu đánh mất nguyên tắc, ỡm ờ đồng ý, có thể nói là "về già khó giữ chí khí"."
Ông hiểu lầm Bá Nhân, đánh mất Bá Nhân. Ông không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân vì ông mà chết, đó là một cú đả kích rất lớn đối với sự tự tin và nguyên tắc làm quan luôn bao dung của Vương Đạo.
Vương Đạo bắt đầu nghi ngờ bản thân: Chẳng lẽ ngay từ đầu ông đã làm sai? Nếu không phải ông cố ý dung túng tiên đế và Lưu Ngỗi, còn cố ý thông qua "Luật tự do nô lệ", để bọn họ chọc giận đám sĩ tộc, bị cô lập.
Nếu ông không vì khống chế triều chính, đem tất cả binh quyền giao cho em họ Vương Đôn.
Với tính cách kích động cố chấp của Vương Đôn, không ai có thể khuyên được. Ông nhận ra việc phải làm nhưng ngay cả ông cũng không có cách nào thay đổi được.
Nếu không có tất cả những chuyện này, Bá Nhân đã không chết thảm như vậy....
Vương Duyệt rất đau lòng khi nhìn thấy bộ dạng của cha như già đi mười tuổi, nói: "Con sẽ đi nhặt xác của Chu Bá Nhân, chôn cất ông ấy đàng hoàng. Con cũng sẽ sắp xếp ổn thỏa cho người nhà của ông ấy."
“Không cần, ta sẽ tự mình làm.” Vương Đạo chống tay lên án đứng dậy: “Con đi đến Thượng thư đài, nơi đó có rất nhiều tấu chương chất đống mà chúng ta chưa đọc, lỡ như trong đó có vị quan viên nào giống như Bá Nhân thì sao? Trên mặt nổi là bất hòa với chúng ta, nhưng trong bóng tối lại âm thầm cầu tình cho chúng ta. Ta không muốn lại nhìn thấy một Bá Nhân thứ hai bị chém rơi đầu."
Vương Duyệt tuân mệnh, nhưng nhìn dáng vẻ của cha, sợ ông thương tâm quá độ nên gọi em trai Vương Điềm đến: "Đệ đưa phụ thân đi đến cổng phía nam của Thạch Đầu thành, nhặt xác của Chu Bá Nhân."
Vương Đạo vừa thấy con trai thứ hai ăn chơi trác táng thì phát cáu: "Ta không cần con đi cùng. Ta không gặp con mới có thể sống thọ thêm mấy năm nữa."
Vương Điềm ra lệnh người đánh xe đi xuống: "Con cũng không muốn đi cùng người, con chỉ là xa phu mà thôi."
Đương nhiên Vương Duyệt biết quan hệ lửa hỏa bất dung giữa em trai thứ hai và cha. Nhưng bây giờ cha không phải là thừa tướng, trạng thái sa sút, lỡ như bị tiểu nhân khinh thường, lại đả kích cha, vậy thì dứt khoát để Vương Điềm gánh.
Vương Điềm là một con chó điên, không tuân theo quy tắc, xem thường quy tắc - Người như vậy ai cũng sợ.
Không ai dám làm trò trước mặt chó điên, ức hiếp ông cụ, vì sợ bị cắn chết.
Để đi nhanh hơn, Vương Đạo không ngồi xe bò, mà ngồi xe ngựa. Bên ngoài cổng phía nam của Thạch Đầu thành, đao phủ đang xách thùng nước cọ rửa mặt đất. Vết máu đã được rửa sạch, nhưng trong không khí vẫn còn mùi máu.
Lúc Vương Đạo đến, mua một chiếc quan tài và áo liệm, rồi đưa thầy thuốc đi cùng, nhặt xác cho Bá Nhân, khâu lại phần đầu bị chặt đứt lìa vào thân, làm thành một cái xác toàn vẹn.
Thừa tướng Vương Đôn vừa mới chém đầu Bá Nhân, thượng thư lệnh Vương Đạo đến nhặt xác ngay lập tức, còn khóc lóc thảm thiết khiến đám người vây xem đều rối rít xì xào bàn tán, nghị luận có phải Lang Gia Vương thị đang tranh chấp nội bộ hay không.
Chuyện này nhanh chóng truyền đến phủ thừa tướng, cha con Vương Đôn và Vương Ưng vội vàng chạy tới. Vương Điềm vung roi ngựa về phía Vương Đôn hành lễ, mà đối với anh họ Vương Ưng thì làm như không nhìn thấy, không hành lễ.
Gần đây địa vị của Vương Ưng tăng vọt, ai nhìn thấy hắn ta cũng phải nho nhã lễ phép. Con trai thứ Vương Điềm này vậy mà không coi ai ra gì. Vương Ưng có chút tức giận, đi đến trước mặt Vương Điềm, nhắc nhở hắn ta hành lễ.
Vương Điềm phớt lờ Vương Ưng, dứt khoát leo lên nóc xe ngựa, nằm trên trần xe nhà nhìn trời. Dáng dấp hắn ta đẹp đẽ, chỉ đứng sau Vương Duyệt. Rất nhanh sau đó có rất nhiều phụ nữ tụ tập xung quanh xe ngựa nhìn trai đẹp, vứt Vương Ưng qua một bên.
Trước mặt một đám phụ nữ, Vương Ưng không thể nổi cơn tức giận mất hình tượng, đành phải rời đi.
Một bên khác, anh em Vương Đạo, Vương Đôn vẫn giữ tình anh em thân ái tôn kính.
Vương Đôn nói: "Ta vừa mới giết Bá Nhân, đường ca lại đến đây nhặt xác hắn, còn khóc tang. Lúc đầu giết hắn, cũng là đường ca đồng ý, bây giờ sao lại có hành động như vậy?"
Vương Đạo đưa tấu chương cầu tình của Bá Nhân cho Vương Đôn xem: "Ta đã oan uổng Bá Nhân. Ta muốn chuộc tội."
Vương Đôn đọc xong rồi thở dài: "Bá Nhân thích uống rượu nhưng tửu lượng lại kém, ăn nói hàm hồ, không thể trách đường ca nghe không rõ được. Oan uổng Bá Nhân, ta sẽ đặc xá người nhà hắn, trả lại gia sản."
Vương Đạo nói: "Ngay cả tội của Bá Nhân cũng phải được miễn xá. Hắn đã chết rồi, hãy để hắn được hạ táng trong sạch."
Vương Đôn đồng ý. Trên đường trở về phủ thừa tướng, Vương Ưng oán trách Vương Điềm vô lễ với Vương Đôn.
Vương Đôn dạy con trai: "Đừng quá quan tâm đến thái độ của người khác đối với mình. Người làm việc lớn, không đáng tức giận một việc nhỏ như vậy. Hơn nữa Vương Điềm luôn là người phóng túng ngỗ ngược, đối với ai cũng như vậy, không phải chỉ mỗi mình con."
Thành thật mà nói, Vương Đôn rất thích Vương Điềm. Bởi vì tính cách của Vương Điềm rất giống với Vương Đôn lúc còn trẻ. Vương Đôn đến viện Kim Cốc của Thạch Sùng làm khách. Thạch Sùng hạ lệnh cho tỳ nữ mời rượu. Vương Đôn không uống. Vương Đôn không uống, Thạch Sùng gi3t ch3t tỳ nữ, ép buộc ông ta uống, thậm chí giết liên tiếp ba tỳ nữ. Vương Đôn vẫn không uống một giọt. Người khác đều bình luận Vương Đôn sát hại sinh mệnh người khác, trời sinh lạnh lùng. Nhưng Vương Đôn không quan tâm, người khác muốn nói gì thì nói.
Vương Đôn đến phủ công chúa của công chúa Tương Thành. Tình cảm vợ chồng lạnh nhạt, một năm gặp không được mấy lần. Phủ công chúa xa hoa. Lúc Vương Đôn ngồi bồn cầu thì nhìn thấy một hộp táo đỏ trong ngăn kéo tủ bên cạnh, thuận tay cầm lên ăn, không biết táo đỏ là dùng để chặn lỗ mũi. Sau khi rửa tay xong, trên bồn rửa tay có một hộp đậu đỏ tẩm mật ong, ông ta cũng cầm lên ăn, không biết là dùng để rửa tay.
Chuyện như vậy trở thành trò cười cho thiên hạ, là trò cười suốt mấy năm của thành Lạc Dương. Vương Đôn mặt không đỏ tim không đập, không cảm thấy nhục nhã. Chuyện ta ta làm, nên làm cái gì thì làm cái đó, mới có được địa vị thừa tướng như hôm nay.
Đạo lý này Vương Ưng hiểu, nhưng dù sao hắn ta cũng không phải "bi3n thái" giống như Vương Đôn có suy nghĩ không giống người thường. Bị Vương Điềm xem nhẹ, trong lòng hắn ta bực bội, nghĩ một đứa con thứ mà cũng dám xem thường hắn ta, không phải bởi vì cha của hắn ta là Vương Đạo thôi sao?
Vương Đạo không còn là Thừa tướng nữa, không cần thiết phải ngửa mặt nhìn ông ta.
Nhưng mà cha Vương Đôn lại rất cung kính Vương Đạo, làm thừa tướng cũng vậy thôi. Vương Ưng đã sớm nhìn không thuận mắt. Nếu muốn trừng phạt Vương Ưng vô lễ, thì trước tiên phải để cho chỗ dựa Vương Đạo hoàn toàn thất thế.
Vương Ưng nói: "Phụ thân, con đã đọc qua tấu chương của Bá Nhân, quả thật là cầu tình cho thúc phụ. Nhưng mà trong tấu chương của Bá Nhân cũng nói phụ thân là nghịch thần. Phụ thân phản nghịch không liên quan gì đến bá phụ. Bá phụ vì Đại Tấn mà dốc hết tâm huyết, là người tốt."
"Phụ thân, chúng ta và bá phụ giống nhau cùng một nhà cùng một chi. Lần Cần Vương này, bá phụ hành động trong tối, dựa vào cái gì mà phụ thân chịu đựng bêu danh mắng mỏ, mà bá phụ, cho dù bất kỳ hoàn cảnh nào đều là người tốt? Cho dù là đối thủ hay bằng hữu đều nói bá phụ là người tốt?"
"Nếu bá phụ thừa nhận tấu chương của Chu Bá Nhân, vậy thì ông ấy thừa nhận tấu chương mắng phụ thân là nghịch thần là đúng. Một nghịch thần sao có thể làm thừa tướng của Đại Tấn? Làm sao có thể để cho dân chúng tin phục?"
Vương Ưng khuyên cha: "Nhìn mặt mũi của bá phụ, người nhà của Chu Bá Nhân có thể được đặc xá, tài sản có thể được trả lại. Nhưng tội của Bá Nhân không thể tha. Bởi vì nếu Bá Nhân là trung thần, vậy thì phụ thân chính là đang thừa nhận bản thân là nghịch thần sát hại trung thần."
Vương Đôn trầm mặc. Dù sao cũng là con trai, có thể suy nghĩ vấn đề dựa trên lập trường của ông ta. Bá Nhân chết, Vương Đạo vô cùng đau lòng, một lòng muốn cứu vãn. Nhưng Vương Đạo không nghĩ đến nỗi khó xử của ông ta. Ông ta và Bá Nhân, không đen thì trắng. Hắn ta là trung thần, vậy ông ta là gì?
Trở về tướng phủ, Vương Đôn dựa theo kiến nghị của Vương Ưng, chỉ đặc xá tội của gia tộc Chu Bá Nhân, trả lại tài sản, nhưng lại không có một chữ minh oan cho tội của Chu Bá Nhân.
Nghe tin đó, Vương Duyệt nói: "Con đi gặp thúc phụ nói chuyện xem sao."
Vương Đạo trước tiên cảm thấy buồn bực, rõ ràng Vương Đôn đã đồng ý rồi, sao bây giờ không nói gì mà nuốt lời?
Vương Đạo cảm thấy có gì đó không đúng, vội vàng ngăn Vương Duyệt lại: "Con không cần đi. Chuyện này trước tiên cứ như vậy đi. Bảo toàn được tính mạng người nhà Bá Nhân, chuyện khác.... còn nhiều thời gian."
Vương Duyệt nói: "Bá Nhân vô tội."
Vương Đạo nói: "Bây giờ là khoảng thời gian đặc biệt, thi thể của tiên đế vẫn còn đặt ở Đài Thành, không thể không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn được. Đối với bên ngoài, Lang Gia Vương thị chúng ta phải giữ sự nhất trí không chia rẽ."
Vương Điềm hếch mũi lên trời, giễu cợt: "Con biết sao lại như vậy. Tên nhãi Vương Ưng này gần đây đuôi hếch lên trời, muốn khoe khoang trước mặt con. Con mặc kệ hắn. Hắn là người hẹp hòi, tìm cơ hội trả thù chúng ta, nhất định đã nói gì đó với thúc phụ."
Vương Đạo tức giận: "Con, đồ nghịch tử này! Nếu không phải con tự nhiên chen ngang, chuyện này đã không biến thành chuyện nửa sống nửa chín như thế này."
Vương Điềm oán cha: "Con không phải là người nịnh nọt. Vương Ưng được phong làm Võ Xương Quận Công thế tử thì con phải tâng bốc hắn hả? Nếu sau này hắn được phong làm thái tử, có phải là mỗi lần nhìn thấy hắn con đều phải quỳ xuống không? Con thèm vào. Chuyện uất ức như vậy, nếu hắn trở thành thái tử, con sẽ lên núi làm ẩn sĩ ở ẩn, mặc kệ hắn."
Vương Đạo tức giận tái cả mặt: "Con câm miệng cho ta! Cẩn thận rước họa cho gia môn!"
Vương Điềm không quan tâm, đâm thủng cửa sổ giấy: "Không phải ai cũng cúc cung tận tụy như phụ thân, chỉ biết vùi đầu vào công việc, vì nước phục vụ, không có dã tâm cướp ngôi. Trước đó có một người giống như phụ thân là thừa tướng nước Thục Gia Cát Lượng, tự mình nắm hết quyền hành. Loại quyền thần giống như phụ thân quá ít, nhưng có Tào Tháo, Tư Mã Ý dã tâm bừng bừng."
"Thành thật mà nói, loại người như phụ thân và đại ca giống như Liễu Hạ Huệ ngồi trong lòng mà vẫn không loạn. Mỹ nhân đang ôm nhưng không hề hứng thú, không có mưu cầu ngai vàng. Loại người như hai người mới gọi là kỳ lạ. Mà Tào Tháo, Tư Mã Ý mới là quyền thần bình thường. Phụ tử Vương Đôn Vương Ưng giống như là Tào Tháo Tào Phi, Tư Mã Ý Tư Mã Soái, phụ tử Tư Mã Chiêu Tư Mã Viêm."
Vương Đạo cầm một bát đựng hồ dán dùng để dán giấy tranh chữ lên: "Con lại đây! Hôm nay ta phải dán cái miệng con lại, để tránh họa từ miệng mà ra!"
Vương Điềm thấy tình hình không ổn, hét lớn: "Gậy lớn thì chạy, gậy nhỏ thì chịu. Vì danh tiếng của phụ thân, tránh có người chỉ trích phụ thân không hiền hậu, chẳng phải nhi tử bất hiếu? Chạy thôi chạy thôi!"
Vương Điềm chạy nhanh như một cơn gió. Vương Duyệt cố ý thả, không cản em trai, giật lấy bát hồ dán trên tay cha, đặt lên bàn: "Phụ thân bớt giận. Lời nói của nhị đệ có chỗ đáng học hỏi."
Vương Đạo hết sức tức giận, nhưng ông không muốn trách móc con trai trưởng yêu dấu của mình, nói: "Gần mực thì đen gần đèn thì rạng. Sau này con đừng quá thân cận với lão nhị!"
Ánh mắt Vương Đạo bất công, mắng Vương Điềm thậm tệ, nhưng lại không nỡ nói nặng với Vương Duyệt dù chỉ một câu. Cho dù có sai, cũng đổ lỗi cho Vương Điềm.
Vương Duyệt vẫn luôn giữ bình tĩnh: "Phụ thân không có dã tâm soán ngôi, con cũng vậy. Chúng ta không có hứng thú với ngai vàng, chúng ta không thể thay đổi suy nghĩ của người khác. Thứ cho con nói thẳng, dã tâm của Vương Ưng bành trướng đến nỗi một người không quan tâm thế sự như Vương Điềm cũng nhìn ra. Mà dã tâm của thúc phụ còn ẩn sâu hơn nữa. Phụ thân, hãy đối mặt với sự thật. Ba tháng này thúc phụ đã thay đổi, ông ta không còn là Vương Đôn cúi đầu ngoan ngoãn tuân theo phụ thân như trước đây nữa."
Vương Đạo lẩm bẩm: "Hắn sẽ không.... là Vương Ưng tuổi trẻ khí thịnh, không nghĩ đến hậu quả, không khống chế được dã tâm. Còn hắn sẽ không."
Vương Duyệt dứt khoát chọc thủng ý nghĩ của cha: "Từ trước đến nay, phụ thân coi Vương Đôn như thanh kiếm sắc bén nhất, sử dụng ông ta để thể hiện uy tín của bản thân và hạ lệnh thiên hạ. Con có thể hiểu được, cho dù Đại Tấn vừa mới hồi sinh, nếu như không có sức mạnh khiếp sợ thì thiên hạ này sẽ không có ai nghe theo lời nói của người. “Kiều Ký Pháp” vì sự sinh tồn của trăm vạn di dân vùng Trung Nguyên cũng sẽ không được chấp hành. Phụ thân múa thanh kiếm Vương Đôn này rất thuận buồm xuôi gió, phát triển Giang Nam, hoàn thành đại nghiệp."
"Nhưng mà thanh kiếm này dần dần có những suy nghĩ riêng và bắt đầu phản lại chủ nhân, không muốn nghe theo lời phụ thân chỉ đâu đánh đó, muốn làm chủ bản thân. Phụ thân đã sai không được ông ta rồi. Nếu mặc cho thanh kiếm này càn quấy, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Đại Tấn tất loạn. Phụ thân chớ chạy trốn. Bây giờ việc mà phụ thân phải làm là hoặc thuần phục lại thanh kiếm này, để ông ta nghe lời phụ thân, hoặc là-"
Vương Duyệt dừng lại nói: "Phá hủy thanh kiếm này."
- -----oOo------