Tống Huy vừa dứt lời, Thái Ninh Đế tái xanh cả mặt. Con rồng con khi nãy hãy còn “vểnh mặt lên trời”, giờ đã “rũ rượi ỉu xìu”.
Tất nhiên, nón của Vương Đôn còn xanh hơn mặt của Thái Ninh Đế.
Trận mưa thu dài đằng đẵng lúc nãy cũng đủ để Tống Huy suy nghĩ hậu quả. Nàng ta không nhanh không chậm mặc quần áo, kéo tóc rối tung, chỉnh trang lại: "Hoàng thượng thích cái đẹp, ta cũng thích cái đẹp. Một cuộc tình duyên ngắn ngủi, hoàng thượng không cần để lại trong lòng. Hoàng thượng biết ta là người của công chúa Thanh Hà, cũng biết được lập trường của ta, cho nên sẽ không vạch trần nửa phần với thừa tướng."
Tống Huy chải xong búi tóc, ngoái đầu lại mỉm cười, tức thì, trong phòng tràn ngập ánh sáng rực rỡ.
Đàn ông dễ dàng có được thì không trân quý. Chính là ăn một miếng mới nhớ cả đời, như vậy mới nhớ mãi nàng ta trong tim, mãi mãi không quên.
Tống Huy đi tới cửa phòng, Thái Ninh Đế mới từ trong khiếp sợ hồi phục lại tinh thần: Trời ạ, hắn phải làm sao vậy! Hắn đã ngủ với đàn bà của thừa tướng!
Thái Ninh Đế muốn đuổi theo Tống Huy, phát hiện long thể không một mảnh vải che thân, đã muộn rồi.
Tống Huy quay lại thay quần áo và giày dép, nói dối với cung nữ nàng ta bị lạc đường. Nàng ta là sủng thiếp của thừa tướng, cung nữ không dám hỏi nhiều, dẫn ngay Tống Huy đến Vị Ương cung.
Tống Huy tạ ơn. Dữ Hoàng hậu nhìn thấy gương mặt nàng ta ửng hồng, hai mắt ngậm ý xuân, một đôi mắt long lanh như nước mùa thu đung đưa, giống như thiếu nữ đôi tám tuổi xuân. Trong lòng nghĩ thảo nào Vương Đôn vì nàng ta mà thỉnh cầu phong hào Huyện công phu nhân. Một người đẹp như vậy, tất nhiên phải che chở kỹ càng mới được.
Hoàn toàn không biết nàng ta vừa mới ngủ với chồng của mình xong, lúc này vẫn còn dư âm.
Tống Huy khấu tạ hoàng ân, rời khỏi Vị Ương cung. Một chiếc xe dê dừng lại trước cửa cung, tiểu nội thị nói nhỏ: "Hoàng thượng sợ Huyện công phu nhân mệt mỏi, đặc biệt ban thưởng xe dê đưa Huyện công phu nhân ra khỏi Đài Thành."
Với quyền thế của Vương Đôn, Thái Ninh Đế ban xe cho Tống Huy cũng là điều hoàn toàn hợp lý.
Tống Huy lên xe dê.
Đó là một chiếc xe lớn được kéo bởi chín con dê, thùng xe rộng lớn có kích thước bằng hai chiếc giường, Thái Ninh Đế Tư Mã Thiệu đang ngồi trong đó.
Đàn ông ấy à.
Tống Huy đã sớm dự liệu, không hề la hét, trang nhã ngồi xuống.
Thái Ninh Đế hỏi: “Rốt cuộc là ngươi muốn gì?” Tư Mã Thiệu kinh nghiệm sống phong phú, hắn cảm thấy “hiểu lầm” hôm nay không đơn giản là tình duyên ngắn ngủi. Tống Huy muốn cái gì hắn đều đáp ứng, nghìn vạn lần đừng rước lấy phiền phức gì.
Tống Huy nói: "Từ xưa đến nay, không có mấy vị hoàng đế trẻ tuổi anh tuấn, thần thiếp chỉ muốn nếm thử hương vị của long thân." Lời nói đơn giản, chính là thèm cơ thể của hắn ta.
Thái Ninh Đế nhướng mày, khó tin: "Chỉ như vậy?"
Tống Huy: "Chỉ như vậy."
Hai mắt nhìn nhau, Thái Ninh Đế li3m li3m đôi môi khô khốc: "Phu nhân nếm rồi, cảm thấy mùi vị thế nào?"
Tống Huy: "Rất được."
Thái Ninh Đế hỏi: "So với thừa tướng thì sao?"
Đàn ông! Tống Huy cố ý khích tướng, nói: "Mỗi người một vẻ."
Tiểu yêu tinh giày vò người này! Thái Ninh Đế kéo Tống Huy qua, phát huy tất cả kỹ xảo, để Tống Huy được ăn no nê. Vì quãng đường quá ngắn, lại ngồi xe dê, Tống Huy bốn bỏ làm năm, coi như được ăn một bữa cơm vội.
Sau khi yên lặng ăn bữa cơm, Thái Ninh Đế lại hỏi: "Thế còn cái đó của thừa tướng thì sao?"
Tống Huy nói: “Xích hữu sở đoản thốn hữu sở trường(*).”
(*) Xích hữu sở đoản thốn hữu sở trường: Là một câu thành ngữ, ý là cái gì cũng có thế mạnh riêng của nó, thước tuy dài cũng cũng có điểm yếu, phi đao tuy ngắn nhưng lại có điểm mạnh.
Thái Ninh Đế bị vẩy lên lửa dục, hận không thể giữ Tống Huy lại trong cung, nói: "Ngày trước Vệ Tử Phu cũng hầu hạ trong xe, vậy phu nhân có muốn làm Vệ Tử Phu thứ hai hay không?"
Hán Vũ Đế lâm hạnh Vệ Tử Phu ngay trong xe, ý của Thái Ninh Đế cũng quá rõ ràng.
Tống Huy cười nói: "Ta cũng xem như là phong tình vạn chủng, nhưng không phải là người tốt. Hoàng thượng chớ có yêu lầm."
Nói xong, Tống Huy chỉnh sửa lại quần áo xộc xệch, xuống xe. Lúc này xe dê đã ra khỏi Đài Thành, cho dù Thái Ninh Đế không cam tâm cũng chỉ có thể đưa mắt im lặng nhìn Tống Huy rời đi.
Tống Huy trêu chọc xong, ngủ xong liền bỏ chạy, để lại Thái Hưng Đế thất hồn lạc phách.
Từ khi Thanh Hà chuyển đến cung Chước Hoa ở Đài Thành, giúp đỡ đế hậu bù nhìn, Trung thư lang Vương Duyệt của Trung thư tỉnh, thường xuyên qua đêm trong phòng trực ở Đài Thành.
Dưới bóng đêm, Vương Duyệt đi đến cung Chước Hoa, còn chưa kịp nói hai ba câu với Thanh Hà thì Thái Ninh Đế đến.
Thật là vô cùng sát phong cảnh.
Hai người lặng lẽ buông đôi bàn tay đang nắm chặt của nhau ra.
Thái Ninh Đế không mời mà đến ngồi ở trước mặt hai người, cầm ấm trà lên rót uống: "Hai vị, ta vừa mới làm một chuyện có lỗi với Thừa tướng."
Thanh Hà và Vương Duyệt nhìn nhau: Đầu óc vị hoàng đế này lúc thì tỉnh táo, lúc thì mơ hồ. Hắn ta và Vương Đôn đang tranh giành quyền lực. Hai người là ngươi chết hoặc ta sống, ai cũng không nhường ai!
Vương Duyệt hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Thái Ninh Đế thở dài: "Ta vừa mới lâm hạnh sủng thiếp Tống Huy của Thừa tướng - Nói ra có thể hai người không tin. Là nàng ta... ra tay trước, dụ dỗ ta trước."
Vương Duyệt và Thanh Hà giương mắt nhìn nhau.
Thái Ninh Đế: "Hai lần."
Thanh Hà nghiêng đầu: Hả?
Vương Duyệt nói: "Hoàng thượng đừng nói nữa."
Thanh Hà nói: "Khi nào? Ở đâu? Xảy ra như thế nào?"
Trong lòng Thái Ninh Đế nghĩ hai người nói khác nhau, hắn ta nên nghe theo ai đây?
Vương Duyệt nháy mắt: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện.” Công chúa còn chưa kết hôn, ngươi đừng có vấy bẩn lỗ tai của nàng.
Thanh Hà lại cảm thấy rất hứng thú: "Cứ nói ở đây đi. Tại sao tai mắt của ta lại trở thành nữ tử của hoàng thượng?"
Thái Ninh Đế nhìn hai người bọn họ, với bản năng sinh tồn, hắn ta cảm thấy vẫn là mình nên nghe lời Thanh Hà.
Trí tuệ của Thái Ninh Đế cũng ở mức bình thường, đầu óc có lúc không dùng được, nhưng được cái hiếu thảo nghe lời. Sau một lúc thành thật khai báo, Vương Duyệt Thanh Hà nghe đến đỏ mặt tía tai.
Lúc nói đến một số đoạn nhất định, Vương Duyệt hận không thể học Phan Mỹ Nhân trước đây dùng sức che tai Thanh Hà lại.
Chuyện này vượt ra ngoài sự hiểu biết của Thanh Hà. Cùng là phụ nữ, nàng không biết Tống Huy muốn gì. Nàng yêu Vương Duyệt, cũng muốn trái tim của hắn, một mình chiếm lấy hắn. Nhưng Tống Huy thì không. Nàng ta cắn một miếng.... không phải, cắn hai miếng rồi bỏ chạy, là có ý gì?
Vương Duyệt cũng vậy, hắn hiểu mưu kế ứng biến, nhưng lại không hiểu thủ đoạn lạt mềm buộc chặt của phụ nữ.
Vương Duyệt nói: "Không cần biết Tống Huy có ý gì, chuyện này đã kết thúc, không thể có lần thứ hai."
Thái Ninh Đế ngoan ngoãn nghe lời, liên tiếp gật đầu: "Được, ta thề, sẽ không có lần thứ hai - Không, lần thứ ba."
Vương Duyệt hận không thể cầm hồ dán trét cái miệng của Thái Ninh Đế lại - Đầu óc không dùng được. Nói mấy lời chi tiết như vậy trước mặt Thanh Hà mà không biết xấu hổ! Thật là đồ hèn nhát không chịu nổi!
Vương Duyệt sợ Thái Ninh Đế lại nói thêm điều gì đó xấu hổ nên kéo Thái Ninh Đế ra ngoài tán gẫu.
Vương Duyệt nói: "Hoàng thượng, người phải kiềm chế bản thân. Ngai vị còn chưa vững,... Qua lại mờ ám với Tống Huy, lỡ như Thừa tướng phát hiện ra manh mối, tai mắt của chúng ta sẽ không còn nữa. Hoàng thượng nhất định phải lấy đại cục làm trọng, chớ có vì h4m muốn cá nhân mà phá hủy hoàng vị vừa mới ngồi lên."
Trong lòng Thái Ninh Đế còn đang nhớ nhung của quý tuyệt sắc: "Tống Huy vốn là tai mắt của chúng ta. Bây giờ nàng ta... nàng ta rất hài lòng với ta. Sau này sẽ càng thành tâm cống hiến sức lực cho chúng ta. Ta.... cũng coi như là hiến thân vì hoàng vị."
Vương Duyệt nhất thời không nói nên lời, thở dài: "Hoàng thượng ơi hoàng thượng! Người có thể có tiền đồ một chút không! Vì ngồi vững ngôi vị mà không tiếc bán nhan sắc. Có ai làm hoàng đế như vậy!"
Thái Ninh Đế nói: "Dù sao ta cũng không chịu thiệt thòi. Sau này ta muốn đưa Tống Huy vào hậu cung, ta sẽ chịu trách nhiệm."
Vương Duyệt biết Thái Ninh Đế nói được làm được. Ngay cả mẹ ruột tái hôn của hắn mà hắn còn đón được đến Đài Thành đối đãi như Thái hậu, vì vậy hắn ta sẽ không quan tâm Tống Huy đã từng có Vương Đôn.
Vương Duyệt lại phải cảnh cáo: "Đừng có lần thứ ba, đừng phá hỏng đại sự của chúng ta."
Thái Ninh Đế không ngừng đồng ý. Nhưng trong lòng vẫn không thể nào quên được người phụ nữ độc nhất vô nhị kia. Dữu Hoàng hậu đã cẩn thận lựa chọn mấy cô gái cho hắn ta nhưng hắn ta đều không có hứng thú. Từ lúc gặp được Tống Huy tươi mới mãnh liệt ngon lành, khẩu vị của Thái Ninh Đế trở nên nặng hơn, cảm thấy những người phụ nữ kia quá tẻ nhạt, ăn không ngon.
Thái Ninh Đế ngồi trên hậu cung ba ngàn mỹ nữ, nhưng lại bắt đầu tư xuân. Nhớ mãi không quên Tống Huy. Càng không chiếm được thì càng nhớ nhung.
Tống Huy trở lại phủ Thừa tướng, Vương Đôn lại dùng thanh ngọc như ý gõ vào một chiếc bình nhổ pha lê mới, hát "Quy tuy thọ", "Người có hoài bão to lớn tuy đã già, nhưng hùng tâm tráng chí không suy giảm."
Tống Huy thấy tâm trạng Vương Đôn không tốt, khuyên nhủ: "Thừa tướng, sĩ tộc Kinh thành đều tin phục Vương Đạo. Mặc dù Vương Đạo chỉ là Thượng thư lệnh, nhưng lại được nhiều người ủng hộ. Nhưng ngoài Kinh thành, còn lại đều là thiên hạ của thừa tướng. Thừa tướng là Đại nguyên vạn binh mã rong đuổi khắp thiên hạ. Thiên quân vạn mã đều nghe theo lệnh của thừa tướng. Hà tất phải so đo với Vương Đạo và Kinh thành? Thiếp rất nhớ đến quá khứ và Thừa tướng trong ánh sáng của Vũ Xương, tiêu dao khoái hoạt mà không hề bị khinh bỉ."
Thấy Vương Đôn lộ ra vẻ cảm động, Tống Huy lại nói: "Thừa tướng sùng bái Tào Tháo. Tào Tháo có giống như Vương Đạo lộng quyền ở Kinh thành để có được thiên hạ hay không? Không phải, Tào Tháo dựa vào từng chiến công. Tào Tháo ép buộc thiên tử ra lệnh thiên hạ, bình định phương bắc, thuần phục Hung Nô, chia Hung Nô thành năm phần. Từ đó không còn uy hiếp nào với nhà Hán nữa. Thục quốc, Đông Ngô đều bị đánh đến mức không còn sức đánh trả. Thừa tướng phải học Tào Tháo. Hôm nay Tây Thục có Lý thị tuyên bố độc lập, phương bắc có hai nước Triệu. Thừa tướng chỉ cần giải quyết được ngoại xâm của Đại Tấn, san bằng Tây Thục, bình định phương bắc, thu phục Trung Nguyên, lấy chiến tranh nuôi quân, nắm chắc binh quyền. Đến lúc đó dựa vào công lớn thống nhất phương nam, lo gì thiên hạ không quy phục thừa tướng?”
Những lời Tống Huy nói đúng như những gì Vương Đôn nghĩ trong lòng. Vương Đôn là người có tham vọng rất lớn, muốn cướp ngôi không phải là giả, nhưng lại càng muốn thống nhất phương nam, gây dựng thành tựu nghìn thu. Hôm nay nền móng của Đại Tấn giống như Đông Ngô thời Tam Quốc, xây đạo trường trong vỏ ốc, Vương Đôn quả thực có chút không nhìn được.
Hơn nữa cục diện thành Kiến Nghiệp hiện tại Vương Đạo và Hoàng đế liên thủ, sĩ tộc chỉ quy phục Vương Đạo, đề phòng Vương Đôn soán ngôi. Lúc này thời cơ chưa đến - Năm đó tất cả văn võ bá quan và sĩ tộc đều quy phục Tào Tháo.
Vương Đôn tự so sánh mình với Tào Tháo. Đúng vậy, thứ ông ta thiếu chính là những chiến công xuất chúng, chỉ có các nước xung quanh tin phục, mở rộng lãnh thổ Đại Tấn, mới có thể dựa vào thực lực quy phục thiên hạ.
Vương Đôn hạ quyết tâm, bắt đầu cầm ngọc như ý lên gõ vào bình nhổ, hát "Đoản ca hành" của Tào Tháo, Tống Huy thổi nhạc đệm, "...Trăng sáng sao thưa, quạ bay về nam, liệng quanh cây cao ba vòng, không cành nào đậu được. Núi không ngại cao, sông không ngại sâu. Ta giống như Chu công tiếp đãi hiền tài. Thiên hạ sẽ quy thuận về ta."
Chí hướng của ông ta là núi và biển, là phương xa, thành nhỏ Kiến Khang, cũng không phải là nơi ông ta nương náu. Chờ ông ta chiến thắng quay trở về, nhìn xem bọn họ phục hay không phục!
Vì vậy Vương Đôn dẫn quân cần vương, sau khi thanh tẩy Đại Thanh, lại dẫn quân trở lại đại bản doanh Vũ Xương, sẵn sàng ra trận. Tất nhiên vì để điều khiển triều đình Kiến Khang từ xa, Vương Đôn để con trai Vương Ưng lại Kiến Khang, đề phòng Vương Đạo và Thái Ninh Đế làm chuyện mờ ám.
Tống Huy ra tay, còn hơn cả thiên quân vạn mã, đám người Thanh Hà không ngờ Tống Huy lại có tác dụng lớn như vậy. Thật sự là thu hoạch lớn ngoài ý muốn!
Biết được Tống Huy đi theo Vương Đôn đến Vũ Xương, Thái Ninh Đế rất thất vọng. Vương Duyệt nói: "Bệ hạ, quân chủ lực của Vương Đôn đã rút khỏi thành Kiến Khang, đến lúc gọi Si Giám vào thành rồi. Chỉ có binh lực của Si Giám mới đủ để chống lại Vương Đôn."
Vương Duyệt biết được cuộc chiến chính trị cuối cùng là dựa vào cây gậy của ai cứng hơn, là đã đến lúc sử dụng Thống lĩnh dân chạy nạn Si Giám.
Thái Ninh Đế hạ chỉ ngay, phong Si Giám làm Thứ sử Giang Tây (Giang Tây lúc đó không phải là tỉnh Giang Tây hiện nay, mà là một vài quận huyện gần Dương Châu, mọi người có thể hiểu là khu vực Hoài Dương).
Si Giám đã nhận tiền - Số tiền riêng mà cha của Thái Ninh Đế tích góp bao nhiêu năm nay đều đưa hết cho Si Giám, không dùng để dưỡng lão, tất cả đều cho con trai hết.
Si Giám là người có chữ tín, cầm tiền là làm. Số tiền đó đủ để nuôi đội quân di dân mười vạn người của hắn ta. Nhận làm thuê cho Thái Ninh Đế đi Giang Tây nhậm chức.
Vương Ưng ở lại Kiến Khang vội vàng nhanh chóng chuyển thư cho cha Vương Đôn biết. Vương Đôn phái ngay thủy quân đến Trường Giang bao vây Si Giám, bắt sống được Si Giám.
Tin tức truyền đến thành Kiến Khang, Vương Ưng dương dương đắc ý, diễu võ dương oai trước mặt Thái Ninh Đế: "Hoàng thượng, Si Giám đã đến làm khách phủ Thừa tướng, sợ là không thể nào đến Giang Tây nhận chức được."
Thái Ninh Đế giả vờ suy sụp tinh thần, lắc đầu thở dài không ngừng.
Vương Duyệt gửi thư cho Chu Phủ "Thân ở Tào doanh, lòng ở Hán": Nói Si Giám dựa theo kế hoạch mà làm, diễn kịch cho đạt.
- -----oOo------