Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy (Đổi Nữ Thành Phượng)

Chương 174

"Chu Sở." Thanh Hà nhẹ nhàng vuốt cái bụng của Tuân Hoán: "Cho dù là nam hay nữ, thì nó cũng là một đứa nhỏ kiên cường."

Tuân Hoán lại đánh vào cái bụng mình một cái: "Cũng là một đứa nhỏ nghịch ngợm. Trước đây cho dù muội và Chu Phủ cố gắng kỳ vọng ra sao, nó mãi vẫn không đến. Sớm không đến muộn không đến, lại cứ khăng khăng đến vào lúc này."

Thanh Hà trách mắng: "Đừng có nói những lời như vậy với Chu Sở. Mọi chuyện đều là những sự an bài tốt nhất. Lần này muội phải nghe lời tỷ, mượn cớ quay về dưỡng thai, sau khi sinh xong rồi hãy xuất hiện, không thể lại cưỡi ngựa đánh nhau được."

Tuân Hoán cầm kiếm lên: "Thật sự là không sao đâu. Bây giờ muội vẫn có thể lấy một địch mười được. Nếu tỷ không tin, tỷ tìm mười người đến thử xem."

Thanh Hà nói: "Tỷ không dám lấy sự an toàn của Chu Sở đến thử. Bây giờ mới năm tháng đã không giấu được, tỷ nghe nói mấy tháng gần sinh bụng sẽ lớn rất nhanh, mấy tháng đầu thì không lộ rõ. Hơn nữa một khi muội lộ ra cái bụng bầu, không chỉ việc muội mang thai mà ngay cả lời nói dối muội và Chu Phủ hòa ly, phu thê rạn nứt cũng sẽ bị vạch trần."

Thanh Hà lấy Chu Phủ ra thuyết phục Tuân Hoán: "Bây giờ Chu Phủ đang thân ở Tào doanh tâm tại Hán, nhận được sự khen ngợi của Vương Đôn, một khi chuyện muội mang thai bị người biết, Vương Đôn nhất định sẽ nghi ngờ lòng trung thành của Chu Phủ, đến lúc đó Chu Phủ sẽ gặp nguy hiểm."

Thanh Hà nói rất có đạo lý. Sự tin tưởng của Vương Đôn dành Chu Phủ dựa trên điều kiện kiên quyết Chu Phủ xích mích với Tuân Hoán.

Tuân Hoán ôm bụng, mâu thuẫn tức thì: "Chu Phủ sẽ gặp nguy hiểm, nhưng nếu muội không ở bên cạnh bảo vệ tỷ, tỷ cũng sẽ gặp nguy hiểm."

Tình yêu và tình bạn, Tuân Hoán đều muốn cả hai.

Thanh Hà nói: "Được rồi, muội đừng nghĩ cho Chu Phủ, cũng đừng nghĩ cho tỷ nữa. Muội chỉ cần đứng trên lập trường của một người mẹ, bảo vệ đứa nhỏ là chuyện quan trọng nhất của một người mẹ, đúng không? Chu Phủ có võ công, hắn còn có phụ thân của hắn và Giang Đông Chu gia, cho dù sự việc bị bại lộ, hắn cũng sẽ không đến nỗi bị Vương Đôn xử tử. Mà tỷ còn có Si Giám, còn có Vương Duyệt, Tào phu nhân cố gắng bảo vệ tỷ. Chu Sở trong bụng muội, chỉ có muội mới có thể bảo vệ nó. Bây giờ người cần muội bảo vệ nhất không phải là tỷ, không phải là Chu Phủ, mà là Chu Sở."

Tuân Hoán rất cố chấp: "Tỷ ở Đài Thành, Si Giám, Vương Duyệt không với tới được. Lỡ như... muội không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn như lần trước, lạc mất tỷ một năm, hại tỷ phải làm nô."

Thanh Hà nói: "Bây giờ đã khác. Trước đây xuôi về phía nam, chiến tranh loạn lạc. Bây giờ thì dù sao ở Đài Thành còn có đế hậu, còn có một bộ phận thị vệ trung thành với hoàng đế. Hơn nữa nhà muội ở Trường Can Lý, nếu trong triều có gì đó bất thường, muội lúc nào cũng có thể chạy đến Đài Thành.

Hai người đang tranh cãi thì bên ngoài có người gõ cửa: "Thanh Hà, là ta."

Là giọng nói của Vương Duyệt!

Tuân Hoán mở ra một khe cửa. Vương Duyệt mặc quần áo thị nữ, chải búi tóc song hoàn, bưng một thùng nước nóng, giống như một đại mỹ nhân duyên dáng yêu kiều.

Vương Duyệt là chủ cũ. Mặc dù Lâu Hồ đã được bán cho Vương Ưng, nhưng người trông coi phòng ốc, đầy tớ cũ của Lâm viên đều là tai mắt của Vương Duyệt. Vương Duyệt cải trang, qua cửa trót lọt, đến gặp Thanh Hà.

Tuân Hoán vội vàng để đại nhân vật cải trang thành nữ nhân Vương Duyệt đi vào. Thanh Hà chỉ mặc áo choàng tắm, còn đi chân trần. Lúc này cũng không nghĩ nhiều, chân trần chạy đến kiễng chân ôm lấy Vương Duyệt.

Tuân Hoán rất biết ý đi ra khỏi phòng, ra ngoài hóng gió.

Sau một hồi vu0t ve, Vương Duyệt hỏi: "Tại sao Vương Ưng đột nhiên lại đưa nàng tới Lâu Hồ? Hắn còn mua biệt viện này nữa. Hắn có âm mưu gì?"

Thanh Hà suy nghĩ. Gần đây Vương Ưng ân cần lấy lòng, hình như có ý muốn làm phò mã của nàng.

Nhưng nghi ngờ này không thể nói cho Vương Duyệt biết. Nếu Vương Nguyệt biết, nhất định sẽ rơi vào tình thế khó xử như Tuân Hoán.

Thanh Hà ôm Vương Duyệt, tựa vào cằm lên trên vai hắn, để hắn không nhìn ra vẻ mặt nói dối của mình, nói: "Vương Ưng thấy ta có chút tác dụng, có thể ổn định con rối hoàng hậu. Lại nói ta đoạn tuyệt với chàng, nói muốn tặng biệt viện Lâu Hồ cho ta, hắn muốn lôi kéo ta."

Không hiểu sao Vương Duyệt ngửi thấy mùi giấm chua: "Vì vậy nàng ở đây."

Thanh Hà cười nói: "Ta nhớ chàng. Chàng không vào được Đài Thành, ta nghĩ nếu ta đến đây, chàng nhất định sẽ có cách đi vào."

Rõ ràng liền mạch.

Lúc này Vương Duyệt mới yên tâm, nói: "Nàng tạm thời nhẫn nại giao thiệp với Vương Ưng. Vương Đôn không còn sống được mấy ngày nữa, Vương Ưng cũng không thể nhảy nhót ở Đài Thành thêm mấy ngày nữa đâu."

Thanh Hà gật đầu: "Có một việc, cần chàng giúp đỡ - Tuân Hoán mang thai rồi, năm tháng."

Thanh Hà bán đứng ngay Tuân Hoán, không chút thương tiếc.

Vương Duyệt chợt đứng lên: "Muội ấy còn dám cưỡi ngựa suốt quãng đường từ Đài Thành đến Lâu Hồ?"

“Ta cũng vừa mới phát hiện ra, thật là nguy hiểm.” Thanh Hà nói: “Chàng phải nghĩ cách thuyết phục muội ấy, đưa muội ấy về nhà chờ sinh.”

Vương Duyệt mở cửa để Tuân Hoán vào.

Tuân Hoán nhìn thấy ánh mắt của Vương Duyệt nhìn chằm chằm vào bụng nhỏ của mình, nàng ấy biết ngay mình đã bị Thanh Hà bán đứng.

Tuân Hoán nói: "Muội vẫn còn có thể đánh nhau, còn có thể chiến đấu. Muội sẽ bảo vệ Chu Sở và Thanh Hà. Huynh phải tin tưởng vào năng lực của muội."

Vương Duyệt nói: "Ta và muội là sư đồng môn, tất nhiên ta tin tưởng muội."

Thanh Hà nghe vậy liền trở nên lo lắng.

Vương Duyệt lại chuyển: "Nhưng mà, nhiệm vụ của muội kết thúc ngay lập tức. Bên phía Vương Đôn, ta sẽ nói Tống Huy cho thêm nhiều thuốc vào, Vương Đôn sẽ càng ngày càng yếu. Ta truyền tin ngay, nói Vương Đôn bệnh tình nguy kịch, trị liệu không thành. Vương Ưng là người kế vị duy nhất của Vương Đôn, hắn ta là người không có định lực, khi nghe thấy tin này, nhất định sẽ không thể ngồi yên ở Đài Thành, sẽ quay về Vũ Xương ngay, đến bên cạnh Vương Đôn."

"Vương Ưng tham sống và sợ chết. Đến lúc đó, hắn cũng sẽ mang theo ít nhất mười nghìn trung lĩnh quân hộ tống hắn đến Vũ Xương. Phòng thủ ở Đài Thành trống rỗng. Vương Ưng không còn cách nào khác, nói Si Giám đưa quân vào Đài Thành. Có Si Giám bảo vệ Thanh Hà, Hoán nương có thể về nhà dưỡng thai. Trước lúc đó, muội cần phải ở bên cạnh Thanh Hà một tấc không rời giống như bây giờ."

Tuân Hoán vỗ ngực: "Muội làm việc thì huynh cứ yên tâm. Si Giám không đến, muội tuyệt đối không rời nửa bước."

Thanh Hà cảm động lệ nóng quanh tròng.

Bên ngoài có cung nhân đến thúc giục, nói Vương Ưng sẽ tổ chức yến tiệc tại đình trúc giữa hồ, mời Thanh Hà đến dự tiệc.

Ba tháng không gặp nhau, Thanh Hà và Vương Duyệt lưu luyến nói lời từ biệt. Tại yến tiệc, đèn lồng rực rỡ, đèn lồng xếp thành hàng giống như một con cự long trong bóng đêm, thần long thấy đầu không thấy đuôi trong mưa bụi Giang Nam

Vương Ưng chờ đợi lòng như lửa đốt, Thanh Hà mới đạp guốc mộc khoan thai mà đến.

Vương Ưng không nhịn được oán giận: "Công chúa bắt ta chờ."

Thanh Hà ngồi xuống chỗ ngồi ấm áp, bộ dạng lười biếng vu0t ve mái tóc: "Lúc nào cũng phải chờ tóc khô rồi mới trang điểm được. Nếu tóc nửa khô nửa ướt, sẽ rất dễ bị đau đầu."

Vương Ưng nghe vậy, tức giận đều tiêu tan: "Công chúa rất biết đạo lý dưỡng sinh thân thể."

Thanh Hà chống một tay đỡ lấy thái dương của mình: "Lúc xuôi về phía nam ta đã từng gặp nạn, có một lần bị người lừa bán, làm nô làm tỳ, chịu đau chịu khổ, lưu lại bệnh căn. Đến tận bây giờ thỉnh thoảng sẽ bị đau đầu."

Chuyện Thanh Hà làm nô không phải là chuyện gì bí mật. Ánh mắt của Vương Ưng tràn đầy sự đồng tình: "Nghe nói công chúa bị lừa bán đến Ngô Quận Tiền gia. Đại tiểu thư Tiền gia đố kỵ mỹ mạo và kiến thức của công chúa, tìm đủ mọi cách vũ nhục công chúa. Tất cả nam đinh Ngô Quận Tiền gia độc ác đều bị chặt đầu, những người khác bị thu tài sản, làm nô lệ để trả thù cho công chúa."

Thanh Hà mỉm cười: "Đây là câu nói mà sử sách đã ghi chép lại, nhưng thực ra những ghi chép này để giữ mặt mũi của ta và hoàng thất. Tiền gia không có đại tiểu thư, chỉ có Tiền nhị thiếu. Tiền nhị thiếu thấy ta có mấy phần nhan sắc, dùng quyền thế và tiền tài bức ép dưỡng phụ dưỡng mẫu bán ta, làm phu nhân ngoại thất cho hắn." Đương nhiên, chuyện này không thành, Vương Duyệt đã tìm được nàng rồi.

Toang!

Nghe vậy, ly rượu trong tay Vương Ưng rơi vỡ: "Không thể nào, rõ ràng là Tiền gia đại tiểu thư."

Thanh Hà lắc đầu: "Bây giờ ta và ngươi là đồng minh, giữa đồng minh không có bí mật gì. Ta thẳng thắn thành thật, sao có thể vũ nhục danh tiếng của mình để lừa gạt thế tử được? Không có Tiền gia đại tiểu thư. Nếu thế tử có tâm, có thể đi điều tra. Bởi vì ta là nữ tử chưa thành thân, còn là một công chúa. Đường đường là công chúa của Đại Tấn, làm sao có thể bị những phú hào bình dân kia khinh bạc được? Vì thể diện hoàng gia, nên viết Tiền nhị công thử thành Tiền đại tiểu thư."

Vương Ưng nghe xong, khó chịu như nuốt phải ruồi. Đúng như Thanh Hà đoán, Vương Ưng nhìn trúng tài năng và huyết thống cao quý, độc nhất vô nhị của nàng, có ý muốn làm phò mã của nàng.

Nhưng Vương Ưng là người lòng dạ hẹp hòi. Nếu biết nàng từng là nô tỳ của Tiền nhị công tử, thậm chí đã sớm mất đi trinh tiết, Vương Ưng nhất định sẽ từ bỏ ý định này.

Chén men sứ rơi xuống đất, giống như chiếc trâm bạch ngọc tan xương nát thịt trong tay Vương Duyệt hôm đó. Trái tim nóng lòng muốn thử của Vương Ưng cũng tan nát.

Vương Ưng: "Ngươi... Công chúa vậy mà trở thành ngoại thất của thường dân? Hắn ta... sao công chúa có thể ủy thân với một nam tử thường dân, hơn nữa còn là ngoại thất không được ra ngoài ánh sáng nữa? Ngươi là công chúa, ngươi-"

Ngươi gặp phải tình đó, tại sao không chết để giữ gìn trinh tiết và tôn nghiêm của mình?

Khi Thanh Hà nhìn thấy vẻ mặt của Vương Ưng, biết ngay hắn ta đang nghĩ cái gì, thở dài: "Xương trắng phơi ngoài đồng, tiếng gà vắng dặm trường, trăm người còn sống một, nghĩ đến đau đớn lòng. Thời thế loạn lạc lưu lạc, có thể sống được đã là không tệ rồi. Bùi phi ở Đài Thành bị người ta mua đi bán lại nhiều lần, nàng ấy đã lớn tuổi nhan sắc suy tàn, nàng ấy không thấy ngại, nhưng ta còn trẻ, lại có chút nhan sắc. Một nữ tử như vậy gặp phải chuyện gì đó trong thời thế hỗn loạn, ta đã từng không muốn nhìn lại quá khứ, không muốn nói đến, nói ra chỉ biết khóc."

Thanh Hà tự rót rượu, giống như mượn rượu giải sầu.

Thị nữ thu dọn cái ly vỡ, đổi một cái ly mới, rót rượu. Nhưng Vương Ưng đã không còn tâm trạng uống rượu nữa.

Mưa xuân ở Giang Nam giống như mãi mãi không dừng, mưa vẫn cứ rơi xuống, khiến cho mặt Lâu Hồ b4n ra vô số tia nước, cũng giống như ngàn vạn mũi tên đâm vào tim, bắn trái tim của Vương Ưng trở thành mặt nước Lâu Hồ - Tất cả đều là lỗ thủng.

Thanh Hà dùng liều thuốc mạnh, giống như một người lính cứu hỏa dập tắt ngọn lửa tình yêu của người thiếu niên, không còn một tia lửa.

Bầu không khí rất xấu hổ, Vương Ưng không thể chấp nhận hiện thực. Vừa nghĩ đến cô gái xinh đẹp cao quý trước mặt hắn đã từng phủ phục dưới chân của một người đàn ông bình thường làm nô, hắn ta đã không chịu được, giống như đang ngồi trên đống lửa, gai cắm trên lưng.

Vương Ưng đứng dậy nói: "Hôm nay ta không thắng được men rượu, làm vỡ chén rượu, sợ là sau khi uống rượu sẽ thất lễ, ta cáo biệt."

Thanh Hà nói: “Thế tử cứ tự nhiên.” Căn dặn: “Trời mưa đường trơn, thế tử uống say, thuyền trúc không giống như xe, các ngươi hãy đỡ thế tử trở về.”

Nhìn Vương Ưng đi xa, Tuân Hoán đang im lặng đột nhiên nói: "Tại sao lại lừa hắn ta?"

Thanh Hà nói: "Để giữ cho lỗ tai sạch sẽ. Hắn cả ngày giống như con ruồi bay vo ve xung quanh, thật phiền."

Tuân Hoán lộ ra bộ dạng tỷ vui là được rồi, tiếp tục ăn thịt ăn rau, bổ sung dinh dưỡng cho Chu Sở đang nằm trong bụng.

Để tránh bị nghi ngờ, Thanh Hà uống cạn cả mấy bình rượu trên án của Tuân Hoán. Hai người nói chuyện cười đùa. Dù sao thì Tuân Hoán cũng đang mang thai, gần đây rất dễ mệt mỏi, lại có chút buồn ngủ nữa. Thanh Hà mượn cớ nói mệt, hai người trở về phòng nghỉ ngơi.

Tuân Hoán vừa đặt lưng xuống giường cái là ngủ. Hôm nay Thanh Hà và Vương Duyệt gặp lại sau một thời gian dài xa cách, trong lòng dâng trào có chút không ngủ được, cho nên đi đến phòng làm gốm nhỏ chạy bằng guồng nước để làm đồ gốm.

Đã ba tháng không chạm vào đồ gốm, có chút không quen tay, phải mất một thời gian mới làm ra được một chiếc lọ bình thường.

Thanh Hà vê gốm thành hai thanh dài, định làm hai cái lỗ tai nhỏ lên cái lọ, thì nghe thấy tiếng bước chân phía sau, nàng tưởng là Vương Hi Chi: "Muộn như vậy còn chưa ngủ, cẩn thận không cao lên được. Ngươi vốn có tật nói lắp, nếu mà còn lùn nữa, cẩn thận lớn lên không lấy được vợ."

“Là ta.” Vương Ưng nói.

Thanh Hà tiếp tục vê thanh gốm, nói một câu hai nghĩa: "Nơi này bẩn thỉu, sợ sẽ làm bẩn quần áo của thế tử, thỉnh thế tử nhanh nhanh rời khỏi đây."

Vương Ưng đến gần, nói: "Thỉnh công chúa tha thứ cho sự thất lễ của ta trong bữa tiệc. Lúc đó ta quá kinh hãi. Công chúa có dũng cảm nói cho ta biết sự thật, nhưng ta lại chạy trối chết. Thật là buồn cười. Ta đến để xin lỗi công chúa. Nhân tiện nói cho công chúa biết, ta đã suy nghĩ kỹ càng rồi. Những chuyện đáng tiếc xảy ra trong quá khứ không phải là lỗi của công chúa. Nếu phải chết để giữ trinh tiết, thì chúng ta đã phải chết từ lâu rồi. Ta không để ý quá khứ công chúa từng làm nô, làm ngoại thất."

Thanh Hà nghĩ trong lòng: Nhưng ta để ý.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment