Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy (Đổi Nữ Thành Phượng)

Chương 203

Dương Hiến Dung qua đời, thụy hào Văn Hiến hoàng hậu, được chôn cất tại Hiến Bình lăng. Phí xây Hiến Bình lăng lên đến cả tỷ, các quan đại thần khuyên can không nên điều động binh lực cho việc xây lăng. Lưu Diệu tức giận lại tăng diện tích lăng mộ lớn hơn nữa.

Hoàng đế Tiền Triệu Lưu Diệu tang thê, Hậu Triệu Thạch Lặc nhân cơ hội xâm lược Tiền Triệu. Lưu Diệu tức giận hét lên: "Thạch Lặc ghê tởm, ngay cả thê tử của ta đang ở dưới lòng đất cũng không được yên."

Lưu Diệu mạnh mẽ đánh trả, tiến quân vào Vị Thành. Hậu Triệu thất bại thảm hại, bị bắt sống hơn một nghìn người, năm nghìn binh sĩ Hậu Triệu bị bức ép nhảy vào sông Hoàng Hà. Xác người chết trên sông nhiều đến nỗi gần như gây tắc nghẽn dòng nước, giải tỏa mối hận trong lòng Lưu Diệu.

Thạch Lặc thấy Lưu Diệu vẫn còn mạnh, rút lui lập tức, bốn năm sau không có động tĩnh gì.

Trong bốn năm qua, trên mặt Lưu Diệu không còn nụ cười, ông cũng không có cách nào thoát khỏi nỗi đau mất vợ, dần dần trầm mê tửu sắc, tạm thời quên đi nỗi đau. Càng uống càng nhiều, bốn năm nay gần như đều ngâm trong vò rượu, tinh thần chán chường, tự hủy hoại bản thân, tất nhiên không có ý định đánh Hậu Triệu.

Đại Tấn đã trải qua loạn Tô Tuấn, Giang Nam hoang vu chờ phục hưng, không thể vượt sông để tấn công hai nước Triệu, giành lại Trung Nguyên.

Vì vậy, trong bốn năm qua, thiên hạ không xảy ra trận chiến tranh lớn nào, tạo ra thế chân vạc ba nước Tiền Triệu, Hậu Triệu và Đại Tấn.

Trong bốn năm qua, Phan mỹ nhân đã đến Kiến Khang, sống ở biệt viện Lâu Hồ, an hưởng tuổi già với Tào Thục. Thanh Hà và Vương Duyệt vẫn luôn ở bên ngoài giúp đỡ học trò bình dân hàn tộc đọc sách viết chữ, phổ biến Nho giáo. Cho dù Giang Nam hay là Trung Nguyên, đều lưu lại bước chân của bọn họ và tiếng đọc sách lanh lảnh.

Tháng chạp, tuyết mịn phủ vùng Giang Nam, bên ngoài lạnh lẽo ẩm ướt, bên trong ấm áp như mùa xuân. Trong lò nung đất nhỏ đun nóng một bình rượu gạo, rượu gạo không làm say lòng người, chỉ có ngọt lịm vui sướng, nhưng uống nhiều lại mang đến vài phần kích động.

Vương Duyệt, Thanh Hà nằm nghiêng hai bên trái phải, nằm trên một lồng xông, đầu chạm đầu, bên cạnh đặt ly rượu bằng gốm, phía sau có bình gốm to cắm ba nhành hoa mai rơi xuống đất.

Hôm nay là sinh nhật của Thanh Hà, hai người họ đều đã ngoài ba mươi. Bởi vì họ thường dùng tiền kinh doanh thực phẩm và bán bánh để bồi dưỡng nhân tài ở tầng lớp thứ dân, lập chí thay đổi cục diện sĩ tộc lũng đoạn quan trường. Cả hai người đều rất bề bộn công việc. Sinh nhật của Thanh Hà và Vương Duyệt chỉ cách nhau có một ngày, vợ chồng già rồi, nên Vương Duyệt dứt khoát “ăn nhờ” ngày sinh nhật của Thanh Hà, sinh nhật của Vương Duyệt tổ chức cùng ngày với Thanh Hà, tiết kiệm thời gian, tránh xa hoa lãng phí.

Thanh Hà ngả ngớn dựa vào lồng hun khói, cười nói: "Năm nay chàng ăn nhờ sinh nhật ta, năm sau ta lại ăn nhờ sinh nhật của chàng. Mỗi năm chúng ta đều tổ chức sinh nhật cùng nhau, ai cũng không bị tủi thân."

Vương Duyệt dụi đầu vào tóc vợ, nói: "Diệu kế của nương tử, ở tuổi ba mươi, ta đã sớm xem nhẹ rồi. Sinh nhật có hay không có cũng không sao, ta chỉ muốn trải qua với nàng thôi."

Lời tình ý mà Vương Duyệt nói, Thanh Hà nghe suốt mười sáu năm cũng không chán, nàng sờ vào bụng nhỏ của mình, nói: "Hôm nay ta viết một bức thư cho Hoán Nương, nói với muội ấy ta muốn hủy ước, chính là cái ước định chỉ phúc vi hôn đó. Lúc xuôi năm, cơ thể của ta bị tổn thương nặng nề, lại uống quá nhiều thuốc của bọn lang trung giang hồ kê, làm chậm trễ việc điều trị. Qua tuổi ba mươi rồi mà bụng vẫn không có động tĩnh, đoán chừng là sau này cũng sẽ không có. Chu Sở đã mười hai tuổi Hai tuổi rồi, thêm mấy năm nữa, đứa trẻ này sẽ phải định thân rồi. Ta không thể để Chu Sở mãi chờ đợi vô ích như thế này, làm trễ nãi hôn sự của hắn được. Vì vậy hủy ước không cần phải chờ đợi thêm nữa."

Vương Duyệt nghe thấy lời này, trong lòng rơi xuống một tảng đá. Hắn và Thanh Hà đều là những đứa trẻ lớn lên dưới sự yêu thương của cha mẹ, tất nhiên cũng muốn làm cha mẹ, yêu thương con của mình, mang đến tình yêu thương của cha mẹ mà bọn họ từng nhận được.

Nhưng tất cả những khó khăn mà Thanh Hà phải chịu đựng, dẫn đến vô sinh, đều là những tai họa mà đáng lẽ ra hắn phải là người gánh chịu. Làm sao hắn có thể để cho Thanh Hà buồn được?

Cuộc sống không thể thập toàn vẹn mỹ, luôn có một vài khuyết điểm, ngoại trừ việc không có con, bọn họ đều có được hạnh phúc mà những cặp vợ chồng Đại Tấn bình thường có được, những hạnh phúc mà những cặp vợ chồng Đại Tấn không thể có được, bọn họ cũng có được.

Hơn nữa, Vương Duyệt tuyệt đối sẽ không bao giờ cho phép Thanh Hà mạo hiểm với nguy cơ thai chết lưu hoặc khó sinh để sinh con.

Vương Duyệt đứng dậy bế Thanh Hà.

Thanh Hà hơi say rượu, thân thể đột nhiên bay lên không trung, kinh hô một tiếng: "Chàng làm gì vậy?"

Vương Duyệt nghiêm túc nói những lời lẳng lơ nhất: "Trong những năm này, đây là lần đầu tiên chúng ta làm chuyện chăn gối mà không vì sinh con. Nàng không mong chờ sao? Ngược lại ta lại rất mong chờ."

Thanh Hà nghe vậy, đôi mắt long lanh trước đó, bây giờ lại chảy ra từng giọt nước mắt. Biểu hiện này của Vương Duyệt có tác dụng gấp nghìn lần so với câu nói "Không sinh con cũng không sao".

Vương Duyệt hôn lên nước mắt của nàng: "Đừng khóc - Nước mắt rất đắng, ta không muốn chịu khổ nữa."

Thanh Hà lại bị Vương Duyệt trêu chọc bật cười, ôm cổ chồng, cạ cạ mặt lên ngực hắn, lau khô nước mắt: "Được rồi, bây giờ không còn đắng nữa, chàng có thể hôn thê tử của chàng."

Hắn hôn nàng, nàng hôn hắn, nhiệt tình như lửa, giống như nụ hôn đầu tiên trong rừng mai ở Hoa Lâm viên của hoàng cung Lạc Dương lúc bọn họ mười bốn tuổi.

Sáng hôm sau, ba cành hoa mai được lò sưởi trong phòng sưởi ấm, bắt đầu nở rộ, tỏa hương thơm ngát khắp căn phòng.

Tứ Xuyên, Ba Đông.

Những năm gần đây, Chu Phủ và Tuân Hoán vẫn luôn trấn thủ ở đây. Chu Phủ là thứ sử Ích Châu. Láng giềng của bọn họ là Đê tộc thủ lĩnh gia tộc Lý thị thành lập một quốc gia nhỏ trên đất Thục, đầu tiên tự phong là Thành Đô Vương, sau đó tự xưng đế, quốc hiệu "Thành", lịch sử gọi là "Thành Hán". Tuy là nước nhỏ, không bằng một nửa nước Thục trước đây, nhưng sau này, trong sử sách lại là quốc gia đầu tiên lập Ngũ Hồ Thập Lục Quốc (*). Chim sẻ tuy nhỏ nhưng lại có cả năm cơ quan nội tạng.

(*)Ngũ Hồ Thập Lục Quốc: còn gọi là Ngũ Hồ loạn Hoa. là một tập hợp gồm nhiều quốc gia có thời gian tồn tại ngắn ở bên trong và tại các vùng lân cận Trung Quốc từ năm 304 đến 439 kéo theo sự rút lui của nhà Tấn về miền nam Trung Quốc đến khi Bắc triều thống nhất toàn bộ phương bắc, mở ra cục diện mới là Nam Bắc triều.

Trước đó Đại Tấn vừa mới khôi phục lại Kiến Khang, lại trải qua nhiều biến động, như loạn Vương Đôn, loạn Tô Tuấn,... Vì vậy, Vương Đạo làm thừa tướng lần thứ tư, vẫn lấy nghỉ ngơi khôi phục nguyên khí làm chủ, không chiến tranh bên ngoài.

Bốn năm sau, Đại Tấn cuối cùng cũng được phục hồi. Thành Quốc của Đê tộc Lý thị thành lập ở thủ phủ Tây Thục của Đại Tấn, thực lực cũng yếu nhất, vì vậy, Vương Đạo đã lên kế hoạch trước tiên thu phục đất Thục, diệt trừ đại họa tâm phúc, sau đó lại xuôi nam ứng phó với hai nước Triệu.

Chu Phủ và Tuân Hoán cứ như vậy từ Tương Dương đến Ba Đông, chiêu binh mãi mã ở đây, vì diệt Thành Quốc, chuẩn bị thống nhất Tây Nam.

Đường đến đất Thục khó khăn, khó ở chỗ lên Thanh Thiên. Có điều Ba Đông ở cạnh sông Trường Giang, thư của Thanh Hà đi bằng đường thủy đến tiệm bánh Vương Ký ở Ba Đông, rồi giao cho Tuân Hoán vừa vặn đúng dịp năm mới.

Mấy năm nay Tuân Hoán chỉ có một con trai duy nhất với Chu Phủ. Vợ chồng xem như báu vật, cho dù đi đâu cũng mang theo, đích thân dạy võ và binh pháp, kỳ vọng rất cao vào con trai. Hôm nay trời tuyết lớn, lại là lễ mừng năm mới, nhưng Chu Sở vẫn tập bắn cung giữa trời tuyết. Tuyết dày che phủ bàn chân của Chu Sở. Theo quy tắc của Tuân Hoán, không bắn xong một trăm mũi tên thì không được về nhà.

Chu Phủ đau lòng con trai, nhưng lại càng sợ Hoán Nương, vì vậy hắn dứt khoát đi tuần tra doanh trại, mắt không thấy thì tâm không đau.

Tuân Hoán vừa cắn bánh vừa đọc thư của Thanh Hà. Lúc nhìn thấy bạn thân của mình hủy ước định chỉ phúc vi hôn, cổ họng nghẹn lại, không nuốt xuống được. Nàng ấy đặt bánh xuống, cầm ấm trà đổ thẳng vào miệng, trà, cuối cùng cũng nuốt miếng bánh xuống được.

Nhìn con trai đang tập bắn cung trên tuyết bên ngoài cửa sổ, Tuân Hoán cảm thấy thật khổ sở. Sau khi Thanh Hà bước sang tuổi ba mươi, thì không còn ôm hy vọng chuyện sinh con nữa nên quyết định hủy ước, để Chu Sở cưới người khác. Tuân Hoán trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Nàng ấy cảm thấy tiếc hận cho Thanh Hà, cũng bắt đầu cảm thấy vui vẻ thay cho tỷ ấy.

Thanh Hà, Vương Duyệt vì lý tưởng thống nhất hòa bình lâu dài của thế gian mà bôn ba, ý nghĩa của những việc mà bọn họ làm vượt xa mục tiêu sống của những người bình thường là sinh con nối dõi.

Hai người bọn họ, từ trước đến nay đều không phải là người bình thường, không thể lấy ánh mắt của người bình thường để nhìn cuộc sống của bọn họ được.

Tuân Hoán thoải mái. Con trai à, cuộc đời này của con nhất định đã bỏ lỡ mất một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành rồi.

Lúc đang suy nghĩ, Chu Phủ trở lại, còn mang theo một thiếu niên bất phàm.

Tuân Hoán thấy vậy, hành lễ ngay: "Hoàn phò mã."

Chính là Hoàn Ôn, năm ngoái vừa mới cưới chị ruột của hoàng đế - công chúa Nam Khang. Mấy năm nay hắn là học sinh được Vương Duyệt bồi dưỡng bên người, vẫn luôn vì Hoàn Ôn mà lót con đường làm quan, sắp xếp trên dưới. Công chúa Nam Khang chính là do Vương Duyệt lợi dụng cha Vương Đạo, trước tiên để Hoàn Ôn làm phò mã, hiện nay Hoàn Ôn là nhà tư sản chính trị quyền lực nhất.

Chu Phủ nói: "Hoàn phò mã đến đây tìm phu nhân."

Năm mới, Hoàn phò mã không ở thành Kiến Khang phụng bồi công chúa Nam Khang, chạy đến Ba Đông nghìn dặm xa xôi làm gì?

Tuân Hoán tính tình thẳng thắn, có vấn đề sẽ trực tiếp hỏi thẳng: "Hoàn phò mã đường xá xa xôi đến đây là có chuyện gì?"

Hoàn Ôn có chút xấu hổ, nói: "Tháng trước, hoàng thượng chỉ hôn cho thân đệ đệ Tuân Tiễn của phu nhân với đại trưởng công chúa Tầm Dương, nhưng Tuân Tiễn đột nhiên đào hôn, chạy trốn khỏi nhà. Ta phụng mệnh hoàng thượng, ủy thác của Vương thừa tướng, đến đây tìm Tuân Tiễn, đưa hắn trở về thành thân."

Đại trưởng công chúa Tầm Dương là con gái duy nhất của hoàng đế Tư Mã Duệ, người sáng lập triều đại Đông Tấn. Dựa theo bối phận, là cô của hoàng đế và công chúa Nam Khang nên được phong là đại trưởng công chúa.

Tính như vậy, sau này Hoàn Ôn còn phải gọi Tuân Tiễn nhỏ hơn hắn ta mấy tuổi là dượng...

Hoàn Ôn đến bắt dượng về thành thân.

Em trai đào hôn? Tuân Hoán nghe xong suýt nữa nghẹt thở.

Tuân Tiễn cũng như nàng ấy, đều là thần đồng, có chị gái thiên tài tất có em trai thiên tài. Từ nhỏ đã không giống người thường, đều là thiên tài võ học. Lúc Tuân Tiễn bảy tuổi gặp loạn Tô Tuấn, Tô Tuấn ôm hắn ngồi trên đùi chơi đùa, hắn lại muốn cha cho một cây dao, nói "Nếu có một thanh đao sắt, vậy là đủ để giết kẻ tặc rồi", dọa cha Tuân Tung phải vội vàng bịt miệng hắn lại.

Bởi vì hoàng tộc yếu kém, hầu hết các phò mã được công chúa lựa chọn đều là những đàn ông quý tộc cực kỳ quyền lực, chẳng hạn như Vương Đôn (A Hắc) trước đây, lấy công chúa Tương Thành được sủng ái nhất.

Hoàn Ôn được chọn làm phò mã của công chúa Nam Khang, là bởi vì lúc hắn ta mười lăm tuổi đã nổi danh khắp thiên hạ dùng diệu kế giết cả nhà Giang Bá báo thù cho cha.

Tô Tiễn lúc bảy bảy tuổi đã nói một câu: “Nếu có một thanh đao sắt, vậy là đủ để giết kẻ tặc rồi", bởi vì đúng lúc gặp phải thời loạn, hoàng gia vẫn còn xu hướng tìm kiếm phò mã có năng lực cho công chúa, để bảo vệ sự an toàn cho công chúa.

Tuân Hoán uống cạn ly trà cuối cùng trong ấm trà, hỏi Hoàn Ôn: "Tại sao Hoàn phò mã lại đến Ba Đông tìm đệ đệ của ta?"

Hoàn Ôn nói: "Ta đã hỏi qua người Tuân gia và bằng hữu của Tuân Tiễn, người hắn khâm phục nhất là phu nhân, tỷ tỷ của hắn. Ngoại trừ thành Kiến Khang, hắn cũng không có nơi nào khác để đi. Từ trong lời nói của hắn, thường để lộ ra muốn đến Ba Đông bình định Thành Quốc với tỷ tỷ, thu phục đất Thục. Vì vậy ta cảm thấy hắn hẳn là đang trốn ở nơi gần Ba Đông."

Chu Phủ vội vàng bổ sung thêm một câu: "Tuân Tiễn chạy trốn quá vội vàng, nhất định trên người không mang theo nhiều bạc. Hoàn phò mã nghi ngờ tiểu cữu tử mai danh ẩn tích, gia nhập vào đội quân chiêu mộ ở Ba Đông, kiếm chút quân lương nuôi sống bản thân."

Tuân Hoán đứng ngay lên, vặn cổ: "Đưa ta danh sách tất cả những tân binh được tuyển vào tháng trước, tập hợp bọn họ ở giáo trường, ta sẽ đích thân thao luyện."

Quân doanh Ba Đông.

Hơn ba trăm thanh tráng niên bày trận, cứ mỗi hai người sẽ đánh nhau, người thắng cuộc sẽ được vào vòng tiếp, sau khi phân định thắng bại sẽ bước vào vòng mới. Ba người đứng đầu sẽ được thưởng một nghìn bạc, năm trăm bạc và một trăm bạc.

Có tiền tài động viên, tinh thần chiến đấu tự nhiên lên cao.

Thẳng đến chiều ngày hôm sau, cuối cùng cũng có ba người chiến thắng. Người đứng thứ nhất bị đánh bầm dập mặt mũi, vui vẻ đi tới phòng thu chi nhận tiền. Vừa vào trong phòng, nóc nhà rơi xuống một cái lưới đánh cá, người đứng thứ nhất càng giãy dụa, lưới càng siết chặt.

Cuối cùng người đứng thứ nhất bị trói thành một con tằm không ngừng ngọ nguậy.

Một người bước vào, nhìn thấy người đó, bé tằm ngừng giãy dụa ngay tức thì, bất động.

Tuân Hoán cầm một hộp tiền, nện một nghìn bạc lên người Tuân Tiễn: "Đây là đại lễ ta tặng cho đệ và trưởng đại công chúa Tầm Dương, cất cho kỹ vào."

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment