Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy (Đổi Nữ Thành Phượng)

Chương 209

Vương Đạo, Dữu Lượng, Si Giám, ba ngôi sao lớn của Đại Tấn lần lượt rơi xuống. Theo lý mà nói, là ngày tốt để Hậu Triệu vượt sông san bằng Giang Nam, nhưng vì Thạch Hổ Hậu Triệu giết nghĩa cả nhà cha nuôi Thạch Lặc đăng cơ, hắn ta đã cực kỳ thỏa mãn rồi, không có lòng tiến thủ. Hắn ta cả ngày đều cùng Lưu hoàng hậu tìm vui.

Lưu hoàng hậu trở thành "Yêu cơ họa quốc". Thạch Hổ yêu cầu mười sáu vạn dân công, xây cung Vị Ương vô cùng xa hoa cho nàng ta. Hai người ở trong cung Vị Ương làm chuyện ph0ng đãng. Thạch Hổ tăng cân thần tốc, béo đến nỗi ngay cả lúc đi săn cũng ép chết tuấn mã, đến nỗi cưỡi ngựa cũng không được.

Thạch Hổ dứt khoát ra lệnh cho thợ thủ công chế tạo ra chiến xa có giá trị nghìn lượng, hắn ta ngồi trên chiến xa đi săn.

Từ đó về sau, một vị hoàng đế đoạt thiên hạ trên lưng ngựa sa vào hưởng lạc, không có ý tiến thủ. Tin tức ba ngôi sao Đại Tấn rơi xuống đất truyền đến Hậu Triệu, Thạch Hổ thờ ơ, ngồi chiến xa đi săn, theo sau là một nghìn nữ kỵ binh bảo vệ, người nào người nấy đều xinh đẹp mạnh mẽ.

Kể từ khi tự tay gi3t ch3t hai thái tử, Thạch Hổ càng ngày càng không tin tưởng vào đám con trai của mình. Hắn ta lo lắng hoàng tử sẽ thông đồng với thị vệ, nên dứt khoát lựa chọn nữ tử trong dân gian làm thị vệ. Bởi vì bản thân nữ tử như bèo lục bình, giống như Lưu hoàng hậu, chỉ có thể dựa vào hoàng đế để sinh tồn.

Thạch Hổ mất đi cơ hội tuyệt vời để tấn công Giang Nam. Đại Tấn lại tránh được một kiếp nạn.

Thật là tạm thời an phận thì tạm thời thoải mái, vẫn luôn sống an phận thì vẫn luôn sống thoải mái. Năm đó Lưu Diệu và Thạch Lặc tiêu diệt Đại Tấn, phá hủy thành Lạc Dương. Thạch Lặc giết Lưu Diệu, Thạch Hổ lại giết Thạch Lặc. Đại Tấn không tự mình ra tay, vẫn luôn sống an phận ở Giang Nam, vậy mà kẻ thù diệt quốc đều bị gi3t ch3t.

Vận mệnh đất nước thật khó nắm bắt.

Sau khi ba ngôi sao lớn của Đại Tấn rơi xuống đất, một ngôi sao khác mọc lên, chính là Hoàn Ôn chinh phạt thành công đất Thục.

Hoàn Ôn trở về Kiến Khang, nhận khen thưởng của hoàng đế, được phong là Đại tướng quân Chinh Tây, Lâm Hạ quận công.

Lúc này, triều đình đang dấy lên việc phân chia sông núi - Sĩ tộc muốn biến núi thậm chí cả sông làm tài nguyên tư nhân.

Ba người Vương Đạo, Si Giám, Dữu Lượng đã chết, không kìm hãm được đủ loại lòng tham vô liêm sỉ của sĩ tộc. H4m muốn của con người là bất tận. Bọn họ có đất đai, nô tỳ còn không đủ, ngay cả sông núi đất đai cũng không buông ta, muốn chiếm làm của riêng.

Hoàng đế sắp tức giận đến nổ tung rồi!

Lúc này hoàng đế nhớ đến điểm tốt của ba vị lão thần. Đương nhiên bọn họ cũng có lòng riêng, muốn câu kéo lợi ích về phía gia tộc của mình. Nhưng ba vị lão thần đều có giới hạn, biết có thể chạm vào cái gì, không thể chạm vào cái gì.

Nhưng mà hoàng đế không có nhiều thực quyền, và triều đình bị sĩ tộc khống chế, hắn ta chỉ có thể nói để bàn lại, năm lần bảy lượt từ chối. Sĩ tộc thì năm lần bảy lượt thúc giục, để hoàng đế hạ chỉ, phân chia sông núi.

Ánh mắt của đám sĩ tộc rơi vào Lang Gia Vương thị có lực ảnh hưởng nhất, hy vọng Vương gia sẽ quyết định chuyện này.

Sau khi Vương Đạo chết, người có danh vọng nhất trong Lang Gia Vương thị là Vương Hy Chi.

Vương Hy Chi chịu sự ảnh hưởng từ Thanh Hà và Vương Duyệt, cảm thấy việc đám sĩ tộc muốn biến sông núi đất đai làm của riêng là rất quá đáng, nhưng hắn ta chỉ là một người nói cà lăm, nói không rõ ràng, làm sao có thể tranh biện với một đám sĩ tộc ở trong triều được?

Vương Hy Chi dứt khoát đưa cả nhà rời khỏi Kiến Khang, đến Hội Kê Quận sống ẩn dật ở Sơn Lâm!

Sĩ tộc thấy Vương Hy Chi bỏ chạy, thì chạy đến tìm con thứ Vương Điềm của Vương Đạo ra mặt.

Vương Điềm bên ngoài lơ mơ, nhưng lòng thì rõ như gương. Biết chuyện này không thể làm, sĩ tộc thật sự là lòng tham không đáy, không quan tâm đến sống chết của bách tính. Hắn ta mở rộng vạt áo, tóc tai bù xù, mỗi lần sĩ tộc đến tìm hắn ta, Vương Điềm không uống rượu thì cũng là chơi ngũ thạch tán, căn bản không có lúc nào đầu óc tỉnh táo.

Cả Vương Hy Chi và Vương Điềm đều né tránh, đám sĩ tộc chỉ đành phải buông tha Lang Gia Vương thị.

Sĩ tộc bận rộn tìm kiếm giúp đỡ, hoàng đế cũng không nhàn rỗi. May mắn có phò mã Hoàn Ôn giúp đỡ.

Sau khi Hoàn Ôn trở về Kiến Khang, hắn đã cố gắng phản đối chuyện này, trở thành người ủng hộ đắc lực nhất của hoàng đế.

Nếu nói quyền lực đến từ nòng súng, thì môn đệ Tiêu Quận Hoàn thị của Hoàn Ôn không phải là sĩ tộc đứng đầu, nhưng Hoàn Ôn có thể đánh. Lần này chinh phạt đất Thục, Hoàn Ôn đã xây dựng uy tín trong quân.

Hoàng đế và Hoàn Ôn đều phản đối, sĩ tộc không dám làm càn, vì vậy chuyện phân chia sông núi không giải quyết được gì.

Ngay lập tức, các sĩ tộc lập coi Hoàn Ôn như cái gai trong mắt, nghĩ cách ngáng chân hắn ta.

Bọn họ đặt mục tiêu vào mối quan hệ giữa Hoàn Ôn và công chúa Nam Khang

Cho dù Hoàn Ôn nở mày nở mặt như thế nào, có năng lực ra sao, thì vợ là công chúa Nam Khang kiêu ngạo lại không để hắn ta vào mắt. Mối quan hệ giữa Hoàn Ôn và công chúa Nam Khang cũng giống như mối quan hệ giữa Vương Đôn và công chúa Tương Thành.

Hôn nhân chính trị nhu cầu cần thiết điển hình là vợ chồng không có tình cảm. Thành thân hơn mười năm mà không có con nối dõi. Có điều sau khi Hoàn Ôn công phá Thành Quốc đã lén lút nạp thị thiếp sau lưng công chúa. Vì không được sự đồng ý của trưởng công chúa Nam Khang cho nên Hoàn Ôn đưa Lý phu nhân sống trong biệt viện Thanh Khê.

Đám sĩ tộc nói chuyện Lý phu nhân cho trưởng công chúa Nam Khang nghe.

Trưởng công chúa Nam Khang cầm ngay đao, đưa người hô đánh hô giết xông vào Thanh Khê.

Lý phu nhân đang ngồi bên cửa sổ chải đầu, tóc dài xõa xuống đất, giống như thác nước đen.

Đầu tóc rất đẹp, trưởng công chúa Nam Khang thầm khen ngợi.

Lý phu nhân quay đầu, cúi đầu hành lễ với trưởng công chúa Nam Khang: "Thần thiếp nước mất nhà tan, Kiến Khang tuy tốt nhưng không phải là quê hương. Bị Hoàn tướng quân đưa đến đây. Thiếp là một nữ tử yếu đuối, thân bất do kỷ. Hôm nay có thể chết dưới đao của công chúa, là kết quả mà thiếp vẫn luôn mong chờ."

Nói xong, Lý phu nhân nhắm mắt lại, vươn cổ, chờ công chúa Nam Khang ra tay.

Ai biết được trưởng công chúa Nam Khang ném đao xuống, đỡ Lý phu nhân dậy, nói: "Ta nhìn cái là thương liền, huống chi là lão nô (Hoàn Ôn)? Hãy trở về với ta, sau này ta sẽ là tỷ tỷ của muội."

Trưởng công chúa Nam Khang thực sự đưa Lý phu nhân về phủ công chúa!

Hai tỷ muội hợp nhau, quan hệ hài hòa. Dựa theo quy củ, sau khi công chúa và phò mã thành thân thì sẽ có phủ đệ, công chúa có phủ công chúa, phò mã có phủ phò mã. Hoàn Ôn và trưởng công chúa Nam Khang gặp mặt, trước tiên phải đưa thiếp mời hẹn trước, công chúa gật đầu, phò mã mới được vào phủ công chúa.

Bây giờ Lý phu nhân và trưởng công chúa Nam Khang sống cùng nhau. Hai người bọn họ đều ở trong phủ công chúa. Hai người thân thiết, tính cách hợp nhau, đúng lúc bầu bạn cùng nhau. Hai người vui vẻ không nhớ nhung gì "phu quân". Hoàn Ôn muốn gặp cũng khó khăn.

Trưởng công chúa Nam Khang không làm khó Hoàn Ôn. Nàng ta bắt chước cách làm của Tào Thục năm đó, hẹn gặp Hoàn Ôn: "Ta khó khăn lắm mới có được một người tri kỷ, phò mã đừng có cướp của ta. Nhưng mà dù sao ta cũng là thê tử của ngươi, sinh con nối dõi là trách nhiệm của ta. Ta đã lựa chọn cho ngươi một vài dân nữ xuất thân trong sạch, cơ thể khỏe mạnh nạp làm thiếp cho ngươi. Ngươi đưa bọn họ trở về, khai chi tán diệp cho Tiêu Quận Hoàn thị.”

Tiêu Quận Hoàn thị ở thời kỳ Tam Quốc đã từng bị diệt tộc vì Tư Mã gia. Vì vậy Hoàn gia rất nặng chuyện con nối dõi. Trưởng công chúa Nam Khang dùng Lý phu nhân đổi thị thiếp có thể sinh, Hoàn Ôn chấp nhận.

Sau này Hoàn Ôn có sáu trai ba gái, số lượng người nối dõi chỉ sau mỗi Vương Hy Chi. Đương nhiên đây là chuyện sau này.

Nghe nói dưới sự ủng hộ của Hoàn Ôn, hoàng đế giảm bớt áp lực, ngăn cản đám sĩ tộc phân chia đất đai sông núi. Đám sĩ tộc gây mâu thuẫn giữa trưởng công chúa Nam Khang và Hoàn Ôn, muốn khiến cho Hoàn Ôn mất đi thánh tâm, lại bởi vì câu nói thương tiếc "Ta nhìn cái là thương liền, huống chi là lão nô" của Nam Khang mà thất bại.

Trưởng công chúa Nam Khang không ngốc, nàng ta biết em trai hoàng đế cần sự ủng hộ của Hoàn Ôn. Vì vậy sau khi tiếp nhận Lý phu nhân, nàng ta cũng chủ động nạp mấy thị thiếp cho Hoàn Ôn để khai chi tán diệp cho Tiêu Quận Hoàn thị, làm việc đến giọt nước cũng không lọt.

Trong trận chiến này, sĩ tộc thua rồi.

Biệt viện Lâu Hồ, Vương Duyệt hẹn gặp Hoàn Ôn.

Vương Duyệt nói: "Sau khi phong ba lắng xuống, ngươi phải thừa thắng xông lên, liên tiếp làm hai chuyện. Nếu ngươi làm thành công hai chuyện này, Đại Tấn sẽ có đủ năng lực chinh phạt phương Bắc."

Sau thắng lợi chinh phạt đất Thục, mục tiêu tiếp theo của Hoàn Ôn là chinh phạt phương Bắc. Hoàn Ôn vội vàng cúi đầu: "Xin thầy chỉ dạy."

Vương Duyệt nói: "Việc đầu tiên, Dữu Lượng đã chết, ngươi cần phải cướp lấy đội quân của Dữu Lượng, huấn luyện thành đội quân của ngươi. Ngươi chỉ cần làm như vậy..."

Vương Duyệt nói ra một loạt kế hoạch cho Hoàn Ôn.

Hoàn Ôn nghe xong, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi. Thầy chính là thầy, quả thực lợi hại.

Hoàn Ôn nói: "Ta sẽ theo kế mà làm... Chuyện thứ hai thì sao?"

Vương Duyệt nói: "Không vội, làm tốt việc thứ nhất, ngươi mới có thể làm được việc thứ hai."

Hoàn Ôn cáo lui.

Sau khi Hoàn Ôn rời đi, Thanh Hà từ sau bức bình phong bước ra, nói: "Từ khi Hoàn Ôn chinh phạt đất Thục trở về, khí chất và tưởng mạo đã thay đổi rất nhiều. Trước đây có chút kiêu ngạo và tự phụ, nhưng không mất đi vẻ ngây thơ, nho nhã. Bây giờ ngang ngược lộ ra bên ngoài, ngay cả thể xác cũng không giấu được sự ngang ngược này. Hắn ta còn để râu, mỗi sợi râu đều dựng thẳng mở ra từ hai bên ra, giống như hai tấm da nhím."

Vương Duyệt nghe xong mỉm cười: "Lời nàng tả nghe rất giống."

Vương Duyệt và Thanh Hà ở Kiến Khang với Tào Thục để tang ba năm. Thừa dịp tang kỳ, bọn họ lại bắt đầu lên kế hoạch phát triển công danh cho Hoàn Ôn.

Thanh Hà có chút lo lắng: "Ta nhìn Hoàn Ôn từng bước lớn lên. Bây giờ hắn ta vẫn cần dựa vào chúng ta, nhưng một khi làm xong chuyện thứ hai, hắn ta đủ lông đủ cánh, một bước lên trời. Nếu hắn ta có thể không quên được tư tưởng ban đầu thì tốt. Ta sợ hắn sẽ bị quyền thế làm hỏng nội tâm. Lỡ như đi theo con đường cũ của Vương Đôn, đến lúc đó Đại Tấn sẽ không có người nào có thể kiềm chế hắn ta được.”

Vẻ mặt khao khát chiến thắng của Hoàn Ôn lúc nãy rất giống Vương Đôn.

Vương Duyệt vỗ tay nàng: "Nàng chớ lo lắng. Phụ thân vừa mất, Lang Gia Vương thị cũng rút lui khi đang trên đỉnh vinh quang. Vương Hy Chi ở ẩn, nhưng hàng xóm Tạ gia ở ngõ Ô Y lại đang quật khởi. Tạ Thương đã thành danh, hắn có cháu trai Tạ An, tư chất không tệ. Chúng ta phải dùng Hoàn Ôn kiềm hãm đám sĩ tộc bành trướng, dùng sĩ tộc mới quật khởi đến hãm chân Hoàn Ôn."

Thanh Hà gật đầu: "Giống như ta làm đồ gốm vậy. Đất sét nhiều thì thêm nước, nước nhiều thì thêm đất sét, linh hoạt như vậy là được."

Vương Duyệt sửng sốt một chút, cười nói: "Chính là đạo lý đó. Trị quốc chính là phải trung lập."

Sau khi Dữu Lượng chết, binh quyền của Dữu gia rơi vào trong tay em trai thứ hai Dữu Băng. Dữu gia là gia tộc có binh quyền mạnh nhất Đại Tấn.

Hoàn Ôn bắt đầu hành động, từ từ đoạt binh quyền Dữu gia.

Vương Doãn Chi, thứ sử Giang Châu, hiện đang nắm binh quyền của Lang Gia Vương thị, đã nhận được một vò rượu từ Dữu Dịch - Tam đệ của Dữu Lượng.

Do mâu thuẫn giữa Dữu Lượng và Vương Đạo, Dữu gia và Vương gia coi như là kẻ thù. Vương Doãn Chi không trực tiếp uống rượu mà trước tiên cho một con chó uống——

Thực ra đó là mưu kế của Vương Điềm, muốn Vương Doãn Chi phối hợp.

Con chó chết, Vương Doãn Chi dâng tấu, nói Dữu Dịch muốn độc chết hắn ta.

Hoàng đế vội vàng truyền cậu ba Dữu Dịch vào cung tra hỏi. Tất nhiên Dữu Dịch không chịu thừa nhận. Trong lòng nghĩ mặc dù hắn ta muốn giết Vương Doãn Chi, nuốt chửng Giang Châu, nhưng hắn ta không ngốc như thế, bỏ độc vào trong rượu đưa qua.

Hoàng đế bị sự bình tĩnh của cậu ba làm cho tức giận. Hắn ta nhớ đến chuyện năm đó cậu cả Dữu Lượng vì muốn đoạt binh quyền của Tô Tuấn, cương quyết gọi Tô Tuấn về thành Kiến Khang làm Tư mã nông, lại bức ép Tô Tuấn tạo phản. Loạn Tô Tuấn, Đài Thành bị đốt rụi, mẫu hậu tự tử, thành Kiến Khang sinh linh đồ thán. Hắn ta còn nhỏ lo sợ trong lòng Vương Đạo, ngồi trên long ỷ chờ phản quân Tô Tuấn đánh vào Đài Thành.

Hoàng đế không tin lời của cậu ba, hắn ta lựa chọn tin lời Vương Doãn Chi. Bởi vì năm đó cậu cả Dữu Lượng cũng làm ra chuyện giống như vậy. Dữu gia vì binh quyền, chuyện gì cũng có thể làm.

Hoàng đế lạnh lùng nói: "Năm đó đại cữu cữu vì binh quyền, gây ra loạn Tô Tuấn, mang đến tai họa cho Đại Tấn. Bây giờ tam cữu cữu cũng làm giống như vậy sao?"

Dữu Dịch nghe vậy thì không còn bình tĩnh nữa. Hắn ta biết chuyện này, bất kể là Lang Gia Vương thị, hay là hoàng thượng đều không dễ dàng buông tha, nhất định phải đưa ra một kết quả.

Để không làm liên lụy đến gia tộc, một tháng sau Dữu Dịch lựa chọn tự tử, Dữu gia tổn thất một vị tướng.

Vì cái chết của em trai thứ Ba, hoàng đế đối với thân cữu cữu càng thêm lạnh lùng, Dữu Băng buồn bực không thôi, mới biết đại thế đã mất. Thật ra hoàng đế vẫn luôn nhớ đến loạn Tô Tuấn, chịu đựng Dữu gia nhiều năm nay. Bây giờ Hoàng đế đã đủ lông đủ cánh, muốn qua cầu rút ván, bức Dữu Dịch tự vận, thật ra là muốn cảnh cáo.

Họ ngoại mất đi sự tín nhiệm của hoàng đế là số phận gì? Dữu Băng nản lòng thoái chí, cũng theo gót anh cả và em ba. Ba anh em Dữu gia chết, đời sau không làm nên trò trống gì. Hoàn Ôn nhân cơ hội ra tay, nuốt trọn binh quyền của Dữu gia, trở thành đại thần có quyền thế nhất Đại Tấn.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment