Editor: Xoài
Beta: Hoàng Lan
Sinh nhật mười hai tuổi của Vương Duyệt nhận được hai phần quà, đàn cổ của Thái Văn Cơ và công việc - quan cấp dưới của Vương Nhung - Thượng Thư Lệnh của Thượng thư đài.
Kể nghe thông tục một chút, chính là thư ký của bộ trưởng, hơn nữa còn không có biên chế, không có tài chính quốc gia cấp phát, không có các loại trợ cấp, hoàn toàn dựa vào lương tâm của Thượng Thư Lệnh tự lấy tiền túi trả lương, là một cộng tác viên. Là một nghề ba không điển hình.
Bởi vì tuổi tác của hắn nhỏ, còn là lao động trẻ em thời vụ.
Mà lòng dạ của Nhung kẹt xỉ đều là tiền tài, đến lúc đó nói không chừng ngay cả tiền lương cũng không có, Vương Duyệt tám phần phải bỏ tiền ra vì công việc cộng tác viên này.
Tào Thục cũng rất tình nguyện nhìn Vương Duyệt đến Thượng thư đài làm cộng tác viên, bà từ nhỏ đã hơn người, con gái ruột kiêm con dâu tương lai là công chúa, phò mã Đại Tấn đòi hỏi ba điểm là đẹp mắt, xuất thân sĩ tộc, có tài hoa.
Hai điểm trước Vương Duyệt đều phù hợp, còn thiếu hạng mục tài hoa này. Vương Duyệt là một thần đồng, kỳ lân tử của Lang Gia Vương thị, nhưng có ai biết sau khi lớn lên thành niên rồi thì có thể chẳng khác gì so với người thường hay không chứ?
Công chúa Đại Tấn sẽ không gả thấp cho một người tầm thường — đương nhiên, phò mã Tôn Hội không biết gì kia của công chúa Hà Đông đơn thuần là ngoài ý muốn. Hơn nữa, hôm qua Hoàng đế đã hạ chỉ cho hai người hòa ly, Tôn Hội không còn là phò mã nữa.
Cho nên, Tào Thục có ý thức nguy cơ, đối với việc bồi dưỡng Vương Duyệt xưa nay sẽ không lơi lỏng, lấy tiêu chuẩn cao nhất để yêu cầu Vương Duyệt.
Con rể tương lai kiêm con trai không thể lạc hậu được, hắn nhất định phải ưu tú xuất chúng mới có thể lấy được công chúa. Ngày hôm sau, Tào Thục gọi con trai dậy thật sớm, còn vì hắn mà chuẩn bị một xe lễ vật, thuận tiện cho Vương Duyệt đi thiết lập quan hệ trên dưới Thượng thư đài.
Vương Duyệt rời giường, Tào Thục tự mình ra tay chải đầu cài trâm cho con trai: “... Hoán Nương Tuân gia đã dậy rồi, chịu gió lạnh luyện tập bắn tên ở sân, nữ tử còn như vậy, con là nam tử, phải chăm chỉ hơn nó mới đúng.”
Tào Thục luôn dùng đủ loại lý do để khuyên Vương Duyệt tiến bộ, Vương Duyệt có chút không kiên nhẫn, nói: “Công chúa Thanh Hà còn đang ngủ nhỉ.”
Tào Thục nhẹ nhàng vỗ sau gáy hắn: “Nó là công chúa, thiên chi kiều nữ, con không biết xấu hổ mà so với nó? Nói đi phải nói lại, tối hôm trước sao con lại để Thanh Hà ngủ ở phòng con? Ngày thường những vật dụng riêng kia con đều không cho đụng vào.”
Vương Duyệt thản nhiên nói: “Ngày đó là sinh thần của muội ấy, con không có quà tặng muội ấy nên để muội ấy ngủ ở phòng con xem như là quà.”
Tào Thục hỏi: “Nhưng hôm qua là sinh thần con, Thanh Hà cũng không tặng quà cho con mà.”
Vương Duyệt nói: “Con cũng không phải là con nít, cần quà làm gì?”
Đều là sinh nhật mười hai tuổi, Vương Duyệt đối đãi với bản thân và Thanh Hà là hai tiêu chuẩn khác nhau. Nghiêm khắc với bản thân, rộng lượng với Thanh Hà.
Mười hai năm qua Tào Thục xem con trai như con rể mà nuôi, luôn luôn tẩy não con trai, muốn con trai tốt với Thanh Hà. Hiệu quả rõ rệt, ngoài miệng Vương Duyệt lạnh nhạt nhưng trên hành động thì luôn giúp Thanh Hà một cách vô thức.
Tào Thục rất hài lòng với con rể tương lai, chụp một cái bạch ngọc quan lên búi tóc, dùng cây trâm có cùng chất ngọc ghim lại, Vương Duyệt trong gương quân tử như ngọc, bồng bềnh như tiên.
Con trai của Dương Hiến Dung đúng là xinh đẹp nha! Tương lai Thanh Hà nhà mình có phúc rồi.
Trong lòng Tào Thục thầm khen, dáng vẻ kiêu ngạo vì nhà mình có con rể sắp trưởng thành.
Đưa con trai đến Thượng thư đài làm lao động trẻ em xong, Tào Thục suy nghĩ thực đơn của ba bữa cơm hôm nay, vắt óc tìm kế làm món mà Thanh Hà thích, còn phải cân nhắc sở thích của khách quý Tuân Hoán.
Trong lúc trầm tư, quản gia đến báo, nói gia chủ Vương Đạo phái người đưa tin mang thư nhà từ Kiến Nghiệp Giang Nam.
Tào Thục và Vương Đạo là một đôi vợ chồng liên hôn gia tộc điển hình, hai người không có tình cảm gì. Tào Thục xuất thân Tiếu Quận Tào thị, tổ tiên là Ngụy Võ Đế Tào Tháo.
Bà có sự quyết đoán và dã tâm của tổ tiên Tào Tháo, năm đó bí quá hóa liều tham dự vào kế hoạch trộm long tráo phượng, ngoại trừ trợ giúp Dương Hiến Dung bảo vệ con ruột, còn có một nguyên nhân quan trọng, chính là Tào Thục thân là một người phụ nữ của Lang Gia Vương thị, bà cần có một đứa con trai ruột bên người.
Dòng dõi ở thời đại này là thẻ đánh bạc vô cùng quan trọng để phụ nữ đã kết hôn đặt chân ở nhà chồng.
Tiên Hoàng hậu Giả Nam Phong bày mưu nghĩ kế, cầm giữ triều chính mười năm, trên mặt chính trị dân sinh đều rất có thành tích, nhưng bởi vì bà ta là phụ nữ, lại không sinh được con trai, Thái tứ là con vợ nhỏ. Chờ Thái tử lớn lên, đủ lông đủ cánh, muốn đoạt quyền, Giả Nam Phong mới có thể trúng kế mượn đao giết người của Tôn Tú, làm cho trong lòng đại loạn, giết Thái tử, kết quả là bị ngụy đế Tư Mã Luân nắm được nhược điểm, một chén rượu độc xong việc.
Nếu như không có Dương Hiến Dung đổi con trai, Tào Thục sau khi sinh hạ con gái Thanh Hà thì sẽ không có chút thấp thỏm nào mà tiếp tục mang thai, cho đến khi sinh ra con trai mới thôi. (如果没有羊献容调换儿子,曹淑会在生下女儿清河后,毫无悬念的继续怀孕,一直生出儿子为止。)
May mà Tào Thục đã có Vương Duyệt. Tướng mạo xuất chúng, thiên tài thần đồng. Chồng bà Vương Đạo yêu thích không buông tay, xem con trai như sinh mạng, cưng chiều đủ thứ.
Tào Thục “sinh ra” Vương Duyệt, có con trai là có đủ mọi thứ, không muốn ngủ với Vương Đạo nữa, chia phòng ngủ với chồng ngay lập tức, đồng thời ngàn chọn vạn tuyển, nạp thiếp cho trượng phu, chọn thiếu nữ Lôi thị của một gia đình trong sạch, thông minh xinh đẹp, biết chữ thông văn còn biết gảy đàn đánh cờ, giải quyết nhu cầu s1nh lý của Vương Đạo.
Tào Thục làm chủ nạp Lôi thị vào cửa, nhét vào phòng của Vương Đạo.
Mười hai năm này Lôi thị sinh ra ba con trai cho Vương Đạo, Tào Thục làm mẹ chính, địa vị vững như Thái Sơn, trong gia tộc cũng rất có hiền danh.
Năm nay về quê Lang Gia tế tổ, Lang Gia vương bái Vương Đạo làm quân sư, đến Kiến Nghiệp Giang Nam, cả nhà Vương Đạo xuôi Nam theo, nhưng vừa tới nơi thì Vương Duyệt trước hết đã trốn nhà đi đến Kinh Thành tìm Thanh Hà, Tào Thục cũng nhớ thương đám người Dương Hiến Dung và Phan Mỹ nhân, lấy cớ tìm con trai để quay lại Lạc Dương, trên thực tế là có chủ ý ở hai nơi khác nhau với Vương Đạo, hoàn toàn không có ý định về Kiến Nghiệp — một khi đến Kiến Nghiệp thì không biết lúc nào quay về. Hai năm sau công chúa Thanh Hà cập kê, phải chọn phò mã, Vương Duyệt ở xa xôi, hoàn toàn hết trò vui rồi.
Thế nhưng Vương Đạo luyến tiếc con trai bảo bối! Vội phái người đưa tin thúc giục vợ con nhanh chóng quay về Kiến Nghiệp.
Tào Thục mở thư ra xem, quả nhiên không ngoài dự đoán của bà, chính là thúc giục hai mẹ con bọn họ về nhà.
Tào Thục quay về phòng ngủ, ngồi trước bàn trang điểm, lấy bột chì ra bôi lên mặt, ngay cả bờ môi cũng được bôi phấn, dáng vẻ tái nhợt ốm yếu, mặt không có chút máu.
Tào Thục mềm nhũn nghiêng người dựa vào lồng hun ấm áp, tóc mai xõa tung, gọi người đưa tin đi vào.
Người đưa tin bái kiến chủ mẫu, Tào Thục ỉu xìu nói: “Gần đây ta nhiễm phong hàn, thân thể khó chịu, nghe nói mùa đông ở Giang Nam ấm áp, thân thể lão gia vẫn tốt chứ?”
Người đưa tin nói: “Mùa đông Giang Nam lạnh ẩm, có điều lão gia đã sửa phòng xá, dưới đất đốt địa long, ở trong phòng sẽ không bị cảm lạnh, thân thể lão gia rất tốt.”
Tào Thục lại hỏi: “Nhị Lang, Tam Lang và Tứ Lang học hành thế nào rồi?”
Đây chính là ba con trai thứ của Lôi thị. Tào Thục thân làm mẹ chính, phải quản lý việc dạy dỗ của các con thứ.
Người đưa tin nói: “Gần đây lão gia lệnh cho phu tử tạm dừng dạy dỗ cho ba vị tiểu lang quân. Muốn bọn họ học nói tiếng Giang Nam, hiểu rõ phong tục nơi đó, còn muốn bọn họ đi khắp Giang Nam mở mang hiểu biết, rất ít về nhà.”
Tào Thục lại hỏi: “Lôi di nương vẫn khỏe chứ? Gần đây nàng ấy làm những gì?”
Đây là một câu hỏi mất mạng, người đưa tin nơm nớp lo sợ nói: “Lôi di nương trông coi nội trạch và quà cáp lui tới, lúc lão nô đến Lạc Dương, Lôi di nương còn ngóng trông phu nhân và Thế tử sớm về nhà, nàng ấy có thể có chút thời gian thanh nhàn.”
Tào Thục nói: “Ngươi cầm thư hồi âm của ta giao cho lão gia, nói với lão gia, ta chợt cảm phong hàn, thân thể khó chịu, bên ngoài trời băng đất tuyết, đường khó đi, chỉ sợ liên lụy Thế tử. Đợi đến khi mùa xuân hoa nở, thân thể ta cũng khôi phục rồi thì sẽ mang theo Thế tử lên đường về Kiến Nghiệp.”
Tào Thục có chủ ý kéo dài, đến mùa xuân, bà tự có một lý do thoái thác khác, ví như con trai Vương Duyệt làm cộng tác viên ở Thượng thư đài, có lợi với con đường làm quan tương lai của hắn, con trai phải rèn luyện nhiều, người làm mẹ như bà phải chăm sóc con trai vân vân mây mây.
Dù sao không cưới được công chúa Thanh Hà thì Vương Duyệt không thể về nhà được.
“Nhất định là lão gia sốt ruột chờ hồi âm, ta không giữ ngươi lại ăn cơm nữa, ngươi mau đưa thư của ta đến Kiến Nghiệp đi.” Tào Thục xua tay: “Ta mệt rồi.”
Tào Thục ở gia tộc rất có uy tín, hơn nữa đều là lý do chính đáng, người đưa tin không có cách nào, đành phải cầm thư nhà về Kiến Nghiệp giao nộp.
Người đưa tin vừa đi, Tào Thục tẩy trang ngay, dặn dò thị nữ: “Món chính trưa hôm nay làm ngó sen ủ mật hoa quế, nói với nữ đầu bếp phải giảm nửa lượng đường. Nướng con dê ướp ngày hôm qua, thêm hai phần muối so với bình thường.”
Khẩu vị của Thanh Hà thanh đạm, ngó sen ủ mật hoa quế là làm cho nàng. Tuân Hoán luyện tập võ nghệ, hao phí thể lực, thịt và muối ắt không thể thiếu.
Quả nhiên, Thanh Hà và Tuân Hoán ăn rất vui vẻ.
Hai người ăn no, nghỉ ngơi một chút, Tuân Hoán lại muốn ép Thanh Hà kéo chân. Thanh Hà sắp đau đến phát điên rồi, hôm nay còn đau hơn hôm qua, cảm thấy từng tấc xương cốt của mình như bị gậy đập nát, đau tận xương tủy.
Nhưng Tuân Hoán không phải là Vương Duyệt, Thanh Hà vừa kêu đau là Vương Duyệt sẽ không có chút nguyên tắc nào mà dừng lại, Tuân Hoán có ý chí sắt đá, hoàn toàn không để ý tới tiếng kêu thảm của Thanh Hà.
Tào Thục đã sớm biết điều đi ra ngoài tìm mấy người chị em bạn dâu đánh bài rồi, không đành lòng nghe tiếng thét của con gái.
Vương Duyệt làm lao động trẻ em ở Thượng thư đài, không thể nào “giải cứu” Thanh Hà bị “tra tấn”.
Lần này Tuân Hoán hung ác hơn, ngồi thẳng lên đùi Thanh Hà, giúp nàng kéo gân giống như cái chày cán bột.
Cuống họng của Thanh Hà đều sắp kêu đến khàn, nàng chỉ có thể tìm cách tự cứu mình.
“Ngừng!” Thanh Hà bắt đầu dời mục tiêu: “Hoán Nương, muội có muốn đi trộm quả của nhà Nhung kẹt xỉ để ăn không?”
Tuân Hoán có hứng thú: “Tỷ biết chỗ hầm băng nhà bọn họ?”
Tuân Hoán vẫn nhớ thương lê nhà Vương Nhung.
Chỉ cần không kéo gân thì làm gì cũng được. Thanh Hà mang theo Tuân Hoán đi vào góc tường, chuyển ra một cái thang trúc dựa vào tường rào, Tuân Hoán tò mò leo lên cái thang đến đầu tường.
Trong sân nhà Vương Nhung đều là các loại cây ăn quả, vườn hoa là vườn rau, xưa nay không nuôi trồng thứ nhìn được mà không ăn được, trời băng đất tuyết, vạn vật tàn lụi nhưng có một cây hồng nổi bật giữa thế giới băng tuyết.
Từng quả hồng đông lạnh giống như đèn lồng đỏ dính trên đầu cành, bên ngoài kết một lớp đường trắng, Nhung kẹt xỉ có tuyệt kỹ chăm sóc quả, hồng đông lạnh nhà ông đều lớn hơn một chút, đỏ hơn một chút so với nhà khác.
Trông dáng vẻ ăn rất ngon.
Tuân Hoán ch4y nước miếng đầy miệng ngay lập tức. Thanh Hà lấy ra một cây gậy trúc thật dài từ góc tường, đầu cây gậy trúc đính lấy một con dao cong, dưới con dao cong dùng dây kẽm vòng thành vòng tròn, phía dưới vòng tròn là cái túi lưới bắt cá.
Thanh Hà thông thạo chỉ đạo Tuân Hoán làm sao để sử dụng vật kỳ lạ này.
“Muội đưa cây gậy trúc đến dưới cây, dùng dao cong câu đứt cành, quả sẽ rơi vào trong túi lưới.”
“Một lần đừng câu quá nhiều, hai quả là đủ rồi, chúng ta mỗi người một quả, câu nhiều thì Nhung kẹt xỉ sẽ phát hiện ra.”
Tuân Hoán hỏi: “Sao lại là ta?”
Thanh Hà nói: “Cánh tay ta không có tí sức lực nào, không cầm được gậy trúc, bình thường đều là Vương Duyệt hỗ trợ câu quả. Thứ này cũng là do Vương Duyệt làm.”
Tuân Hoán chưa ăn được hồng đã bị nhét cho một miếng cơm chó trước rồi.
Tuân Hoán một lần nữa cảm thán, không nghĩ ra huynh là Vương Duyệt như vậy. Tên này có hai bộ mặt, đối với bên ngoài là “mạch thượng nhân như ngọc, quân tử thế vô song”, mặt còn lại thì lừa gạt ăn trộm, vì Thanh Hà mà không “việc ác” nào không làm.
Từ khi biết Thanh Hà, Tuân Hoán đã bắt đầu nhận thức lại Vương Duyệt.
Tuân Hoán siêng năng rèn luyện, lực cánh tay không thua Vương Duyệt thường xuyên rèn sắt, rất nhanh nàng ấy đã trộm hai quả hồng đông lạnh, đặt trước lò lửa cho mềm nóng lên, gần như vào miệng là tan, thơm thơm ngọt ngào, không hề chát chút nào.
Ăn người miệng ngắn, lúc Tuân Hoán lại huấn luyện Thanh Hà thì không có ý ra tay tàn nhẫn nữa, bắt đầu học theo Vương Duyệt mà mở một mắt nhắm một mắt.
Tuân Hoán ăn nghiện rồi, buổi chiều mỗi ngày đều thay Vương Duyệt cầm thần khí trộm quả đi trộm hồng đông lạnh nhà hàng xóm.
Rất nhanh đã đến hai mươi ba tháng Chạp, hết năm cũ.
Thi thể trên đường đã được dọn dẹp sạch sẽ hoàn toàn, vết máu cũng đã được cọ rửa. Hết năm cũ, từng nhà phải bắt đầu lo liệu đồ Tết, chuẩn bị ngày lễ long trọng nhất hàng năm - Tết, cửa hàng bên đường sôi nổi lần nữa mở cửa kinh doanh.
Trước tai họa của con người, thành Lạc Dương cho thấy sức khôi phục kinh người. Hai mươi ngày ngắn ngủi mà đã khôi phục sức sống và sự phồn hoa trước kia. Đám người mua sắm đồ Tết ở đường Đồng Lạc rộn ràng, giống như chiến loạn chưa từng xảy ra.
Bất kể như thế nào, cuộc sống cũng phải tiếp tục, đau khổ có lớn hơn nữa thì cũng sẽ qua.
Dương Hiến Dung đã dọn dẹp cung đình, phái Phan Mỹ nhân đón Thanh Hà hồi cung, Tuân Hoán cũng cáo từ Tào Thục: “... Đa tạ sự chăm sóc trong những ngày này của hai vị.”
Tuân Hoán thông minh, nàng hiểu được bắt đầu từ ngày hai mươi ba tháng Chạp là chính thức vào lễ Tết, bởi vì một câu “năm hết Tết đến” là có thể tạm thời gác lại các loại mâu thuẫn lớn bằng trời.
Trong thời gian này người lớn coi trọng một chút đều sẽ không đánh mắng trách phạt con trẻ, tất cả đều chờ qua Tết, thậm chí là qua Tết Nguyên Tiêu mười lăm tháng Giêng rồi lại nói.
Thiên thời địa lợi nhân hòa, hết năm cũ là thời cơ tốt nhất để về nhà.
Tính cách Tào Thục vui vẻ, bà thích Tuân Hoán dứt khoát như vậy: “Sau này thường tới nhà ta chơi.”
Vào ngày Tết ông Táo này, các nha môn lớn đậy ấn nghỉ lễ, sớm cầm bổng lộc về nhà ăn Tết.
Thượng thư đài cũng như thế. Tiền lương của Vương Duyệt là do Thượng Thư Lệnh Vương Nhung tự mình bỏ tiền ra, lao động trẻ em Vương Duyệt ôm thái độ thử một lần, đi tìm ông chủ lãnh lương.
Vương Nhung lấy cái bàn tính nhỏ ra: “Quả hồng trên cây hồng nhà chúng ta đều không nhiều, tất cả một trăm tám mươi chín quả, mỗi ngày ta đều đi đếm một lần. Nhưng bắt đầu từ mùng hai tháng Chạp thì mỗi ngày thiếu đi hai quả, đến hết tối hôm qua thì tổng cộng thiếu mất bốn mươi quả.”
Vương Duyệt biết hồng đã vào bụng Thanh Hà, có điều hắn không ngờ tới mỗi đêm về nhà Vương Nhung đều kiểm kê quả cây hồng.
Vương Nhung gảy bàn tính: “Một quả hồng nhà ta bán hai mươi đồng, bốn mươi quả là tám trăm đồng.”
“Bổng lộc mỗi tháng của con là như nhau, một ngàn đồng, trừ đi tám trăm đồng, còn lại hai trăm đồng.”
Vương Nhung lấy ra hai xâu tiền từ trong ngăn kéo, một xâu là một trăm đồng: “Đây là tiền lương tháng này của con, cầm về nhà ăn Tết vui vẻ.”
Nhìn hai xâu tiền trên bàn trà, một cái đầu heo tế tổ cũng không đủ, Vương Duyệt nói: “Không cần nữa, đón Tết cũng không có gì để hiếu kính ngài, hai xâu tiền này ngài cất đi.”
“Ôi chao, chuyện này sao mà được chứ.” Vương Nhung vừa nói vừa để hai xâu tiền vào ngăn kéo.
Kết quả là, tháng đầu tiên Vương Duyệt làm việc ở Thượng thư đài, hoàn toàn là làm không công.
Không có cách nào, chồng hiền thì thua vợ mà.