Editor: Dứa
Beta: Hoàng Lan
Trong lòng Vương Đôn và Tuân Tung hiểu rõ mà không nói ra, “cứu hoả” là giả, cứu người trong gia tộc mình mới là thật, hai nhà bọn họ có tổng cộng tám nghìn tư binh, số lượng người “cứu hoả” cũng không nhiều, lúc này cần sự hợp tác.
Vương Đôn nói: “Được, hai nhà chúng ta cùng đi. Chất nhi Vương Duyệt của ta đã đi cứu hoả trước một bước, tuổi tác nó còn nhỏ, thế đơn lực mỏng, nếu ngươi thấy nó, làm phiền dẫn hắn ra khỏi đám cháy, chớ có thể hiện.”
Tuân Tung sốt ruột cứu con gái, đồng ý hợp tác với Vương Đôn, nói: “Nữ nhi của ta Hoán Nương cũng đang ở trong đám cháy, từ nhỏ ta đã quen chiều chuộng nó, chiều tới mức nó không biết trời cao đất dày, hiện tại nó vẫn chưa hiểu cái gì gọi là tàn nhẫn vô tình, nhất định muốn xông vào, nếu ngươi nhìn thấy nữ nhi của ta, xin hãy đưa nó ra.”
Vương Đôn và Tuân Tung đạt được thỏa thuận chung, cùng nhau chạy về hướng hoàng cung.
Nửa đường lại gặp khoảng ba trăm kỵ sĩ, nhóm người này đều là binh lính mặc khôi giáp, trên lưng ngựa có đầy đủ cung tiễn, mũi tên, bình và đao kiếm, mang theo cờ xí của phủ công chúa Hà Đông, dẫn đầu lại là một người đàn bà cao lớn, trang điểm đậm. Bà ta cũng mặc áo giáp toàn thân, sau lưng còn có một thanh đao dài sáng chói.
Không biết vì sao, Vương Đôn và Tuân Tung lại cảm thấy người phụ nữ này hơi quen mắt.
Khi người phụ nữ đó nhìn thấy cờ xí của Lang Gia Vương thị và Dĩnh Xuyên Tuân thị, thì thúc ngựa tới chào hỏi, nói: “Ta là nhũ mẫu của công chúa Hà Đông, kinh ngạc khi nhận được tin Tư Mã Quýnh tấn công hoàng cung, mưu phản bức vua thoái vị. Công chúa Hà Đông đặc biệt lệnh cho ta dẫn theo hộ vệ của phủ công chúa tiến tới tiêu diệt phản tặc. Vương gia và Tuân gia cũng tới cứu giá đi, đúng lúc, chúng ta đi cùng nhau.”
Đúng là Tôn Hội cải trang.
Công chúa Hà Đông nghe nói hoàng cung gặp nạn, vội đẩy chồng cũ đi cứu giá.
Vương Đôn và Tuân Tung vội vàng thề thốt phủ nhận: “Chúng ta không có, chúng ta không có, chúng ta chỉ tới cứu hoả thôi.”
Tôn Hội sửng sốt, sĩ tộc thật sự quá xảo trá, khó trách ông nội Tôn Tú của hắn không thể chơi lại bọn họ.
Tôn Hội cáo từ, mang theo ba trăm kỵ binh tiến về phía cổng Tây Dịch, nơi chiến sự ác liệt nhất hoàng cung, để chi viện cho đội quân Hồng Tụ.
Lúc này đã là nửa đêm, Tề vương Tư Mã Quýnh phát động đợt công kích thứ hai, ỷ vào quân số gấp năm lần đội quân Hồng Tụ, đánh xa luân chiến (*), tiêu hao sức lực của đội quân Hồng Tụ.
(*): Tương tự như chiến tranh tiêu hao, nhiều người thay phiên nhau chống lại một người, hoặc nhiều nhóm người thay phiên nhau chống lại một nhóm người, khiến đối thủ thua trận do mệt mỏi. Chiến thuật này được gọi là chiến tranh bánh xe.
Cổng Thiên Thu của hoàng cung là cổng gần nhất với cổng Tây Dịch, nơi chiến sự đang căng thẳng, chỉ cần công phá cổng Thiên Thu, đội quân của Tề vương có thể xông vào hoàng cung, giáp mặt công kích quân Hồng Tụ cả trước và sau.
Cho nên, Tề vương chia năm mươi nghìn quân tấn công cổng Thiên Thu, nhất định phải công phá được cổng này.
Khi đội cứu hỏa của Vương Đôn và Tuân Tung tới nơi này, quân đội của Tề vương đang phát động các đợt tấn công vào cổng Thiên Thu như thủy triều kiến, thi thể chồng chất dưới tường thành, gần như song song với tường thành.
Đó là thang leo tự nhiên làm bằng thi thể, gọi tắt là thi thang.
Quân đội của Tề vương dẫm lên thi thang bò trên tường thành, chiến đấu ác liệt với đội quân Hồng Tụ, quân Hồng Tụ thiếu thốn binh sĩ, tình hình rất nguy cấp.
Tuân Hoán cầm kiếm Phong Tùng, lấy một địch bốn, bốn tên quân địch vung kiếm chém tới tấp, nàng dùng kiếm chặn ngang. Dù sao thì nàng vẫn còn nhỏ tuổi, bị bốn thanh kiếm áp chế, phải lui một đường về phía sau, cho đến khi sống lưng va vào tường thành, nửa người trên uốn cong, gần như rơi khỏi tường thành.
“Đại tiểu thư! Ta nhìn thấy đại tiểu thư!” Tư binh của Tuân gia chỉ vào bóng dáng bấp bênh nguy hiểm trên tường thành.
Tuân Tung thấy thế, ném luôn thùng nước “Theo ta đi cứu Hoán Nương!”
Năm nghìn tư binh của Tuân gia ùa lên, chém giết quân đội Tề vương đang chắn đường, muốn trèo lên tường thành đưa Tuân Hoán rời đi.
Lúc này Vương Đôn cũng đang đi tìm cháu trai Vương Duyệt, không nhìn thấy tung tích của Vương Duyệt ở cổng Thiên Thu, nhưng năm nghìn tư binh của Tuân gia đã tiến lên, ông cũng chỉ huy ba nghìn tư binh của Lang Gia Vương thị từ bên sườn xung phong liều chết lao về phía tường thành, hai nhà hợp lực, nhất định phải mở ra một con đường máu.
Quân đội của Tề vương sắp đánh hạ được cổng Thiên Thu, bất ngờ bị địch tấn công từ hai phía, đột nhiên không biết từ nơi nào xuất hiện hai đội quân áp sát, nhất thời không kịp đề phòng, phải ùn ùn tháo chạy.
Khi Tuân Hoán sắp bị bốn quân địch ép rơi khỏi thành, bỗng dưng kiếm Phong Tùng nhẹ bẫng, hai quân địch ngã xuống đất, chính là Vương Duyệt vung đao giải vây. Tuân Hoán lấy một địch hai, hét lớn một tiếng, vòng eo tựa như cây trúc bắn ngược, chém giết chống trả.
Giải quyết xong đối thủ, Vương Duyệt và Tuân Hoán lưng tựa lưng, th0 dốc nặng nề, yểm hộ lẫn nhau, chém giết đến nửa đêm, bọn họ đều mệt mỏi, mà quân địch lại giống như sóng biển, hết đợt này đến đợt khác, vô cùng vô tận, thậm chí bọn họ còn không có thời gian để hít thở nhẹ nhàng.
Ngay khi bọn họ sắp kiệt sức, tư binh của hai nhà Vương gia và Tuân gia lại công phá từ phía sau, tựa như hai thanh kiếm sắc bén, cắt qua quân địch, hợp lực đẩy lùi làn sóng công kích thứ hai của kẻ thù.
Tuân Hoán: “Cha?”
Vương Duyệt: “Thúc phụ?”
Thanh Hà bị hai người nhét vào mật thất của cổng thành, nghe thấy tiếng đánh nhau tạm dừng, vội vàng chạy tới tường thành, vừa lúc nhìn thấy Tuân Tung và Vương Đôn giẫm lên “Thi thang” mà leo lên.
Sĩ tộc xuất binh cứu giá?
Khoảnh khắc đó, Thanh Hà hoài nghi mình đang nằm mơ, nàng dụi hai mắt, rồi cắn đầu lưỡi, đau quá!
Không phải nằm mơ. Thật sự đã xảy ra kỳ tích, đây chính là đồng đội cấp thần!
Thanh Hà vui mừng, vội vã chạy chậm tới nghênh đón “Lang Gia Vương thị và Dĩnh Xuyên Tuân thị tới cứu giá, phụ hoàng ta ——”
“Công chúa điện hạ.” Tuân Tung vội ngắt lời: “Chúng ta tới cứu hoả. Hoán Nương! Cùng ta trở về.”
Vương Đôn cũng nhìn thấy cháu trai nhà mình “Vương Duyệt, phụ thân con phó thác cho ta chăm sóc con, mau cùng ta trở về… Mẫu thân con ở đâu?”
Nụ cười của Thanh Hà cứng lại, hóa ra chỉ đến tìm con.
Vương Duyệt và Tuân Hoán chậm rãi lui về phía sau, đồng thanh nói: “Chúng con không đi.”
Con gấu nhỏ này! Tuân Tung nói: “Hoán Nương, ta không tới đây để thương lượng với con.”
Vương Đôn: “Vương Duyệt, tất cả mọi người trong dòng tộc đều đang lo lắng cho mẹ con con, đừng quá tùy hứng.”
Vương Duyệt và Tuân Hoán nhìn nhau, đồng loạt lao xuống dưới bậc thang, cứ chạy rồi nói tiếp.
Tuy nhiên, gừng càng già càng cay, tất cả những lối đi dẫn xuống lầu đều bị tư binh của Vương gia và Tuân gia canh giữ, không ai có thể chạy được.
Tư binh của hai nhà bao vây Tuân Hoán và Vương Duyệt, định cưỡng ép dẫn đi.
Tuân Hoán vung kiếm Phong Tùng: “Các ngươi đừng tới đây, kiếm của ta rất sắc bén, chính là thanh kiếm nổi tiếng có một không hai, ai trong số các ngươi muốn tới đây thử một lần?”
Vương Duyệt nắm chặt thanh đao chém ra ba lỗ hổng: “Con đã thề sẽ bảo vệ hoàng cung, tuyệt đối không bao giờ rút lui. Ý con đã quyết, mời thúc phụ trở về.”
Tuân Tung tức giận tới mức ném binh khí xuống mặt đất, tay không đi về phía con gái: “Ta muốn thử kiếm Phong Tùng của con một lần.”
Tuân Hoán sửng sốt, nàng cũng không thể vung kiếm về phía cha ruột của mình được.
Vương Đôn thu kiếm, tiến lại gần cháu trai: “Vương Duyệt, sao con có thể càng lớn càng không hiểu chuyện như thế? Sau khi về nhà, con phải đóng cửa suy nghĩ trong từ đường một tháng, đừng làm việc cho Thượng thư đài nữa.”
Vương Duyệt và Tuân Hoán đều khó xử.
Thanh Hà thấy thế, cũng chẳng biết làm sao, sĩ tộc hoàn toàn không nghe lời công chúa như nàng nói.
Dưới tình thế cấp bách, Thanh Hà giương cao ngọn cờ Bạch Hổ: “Tối nay Tư Mã Quýnh mưu phản, bức vua thoái vị, phụ hoàng phất cờ Bạch Hổ, hiệu lệnh cho thiên hạ cứu giá, hiện giờ Quýnh tặc chưa trừ, hai vị lại muốn lui binh, đây là đạo lý gì?”
Đạo lý ra sao, chẳng lẽ trong lòng ngài không biết?
Chúng ta chỉ tới cứu hoả, không phải tới cứu giá.
Trong lòng mọi người đều rõ ràng, chỉ là ngại nói ra lời này, Vương Đôn và Tuân Tung giả câm giả điếc, chỉ lo nhào tới bắt gấu con nhà mình.
Đúng lúc đó, một loạt tiếng la hét giết chóc đánh úp lại, binh lính của Tề vương bắt đầu vòng công kích thứ ba, dẫm lên thi thang để trèo lên tường thành, những người đang giết đỏ cả mắt ấy, có chú ý tới việc trên cổng thành đã thay đổi một nhóm người rồi không?
Thật đúng là đối thủ như heo!
Đã chém giết tới đầu mình rồi, để tự bảo vệ mình, tư binh của Lang Gia Vương thị và Dĩnh Xuyên Tuân thị chỉ có thể nâng đao phản kháng, hai bên đánh giáp lá cà, hoàn toàn không kịp báo tên gia tộc đã phải chiến đấu.
Lại là một trận chiến ác liệt, Tuân Tung và Vương Đôn không hẹn mà cùng đẩy Tuân Hoán và Vương Duyệt gần như đã hết sức về phía sau: “Đợt công kích này cứ giao cho chúng ta, các con quay về điều chỉnh trước đi.”
Không có cách nào, dù sao thì cũng Tết nhất rồi, tới cũng tới rồi, đúng không!
Vương Duyệt và Tuân Hoán vội vàng kéo Thanh Hà đang sợ ngây người đi xuống.
Chỉ trong giây lát, Thanh Hà đã trải qua những biến động của cảm xúc như vui mừng, thất vọng, kinh ngạc, rồi lại cực kỳ mệt mỏi, mặc cho hai người lôi kéo. Phan Mỹ nhân dẫn theo cung nhân tới đưa canh thịt nóng hổi, bên trong có lá cải, củ cải, gạo lúa mì, v..v, ném mọi thứ trong phòng bếp vào một cái nồi to rồi nấu, chín là được.
Sau khi đội quân Hồng Tụ uống canh, khôi phục lại chút sức lực, bọn họ lại cầm lấy đao kiếm gi3t ch3t những người đang bò lên tường thành.
“Thanh Hà!” Có người gọi nàng.
Thanh Hà quay đầu lại, là Kê Hầu trung.
Hóa ra Kê Hầu trung nghe tin Tư Mã Quýnh bức vua thoái vị, lập tức dẫn theo một trăm hộ vệ trong nhà thúc ngựa tới chi viện, đúng lúc nhìn thấy tư binh của Lang Gia Vương thị và Dĩnh Xuyên Tuân thị đang tranh đoạt cổng Thiên Thu cùng binh lính của Tề vương.
“Con đi theo ta, chúng ta có chuyện quan trọng hơn phải làm —— cầm lấy cờ Bạch Hổ.” Kê Hầu trung đưa Thanh Hà ra ngoài từ cổng Đông Dịch do bên ta khống chế, một đường vội vã giương cao cờ Bạch Hổ, đi bộ tới các con phố nơi sĩ tộc tụ tập, tuyên truyền tin tức khắp bốn phía rằng, Lang Gia Vương thị và Dĩnh Xuyên Tuân thị đã xuất binh cứu giá.
Ngay cả Thanh Hà cũng sửng sốt, thấp giọng nói: “Kê Hầu trung, hai nhà bọn họ không tới cứu giá, chỉ đi cứu hoả thôi.”
Kê Hầu trung: “Đã đao thật kiếm thật đánh nhau rồi, cứu hoả cũng biến thành cứu giá.”
Vương gia và Tuân gia vốn chiếm cứ nửa giang sơn của sĩ tộc, địa vị chính là dê đầu đàn.
Kê Hầu trung là Hầu trung của Môn hạ tỉnh, diện mạo tuấn mỹ, là một lão tiên hạc phiêu dật xuất trần, lời nói của ông rất có trọng lượng, cộng thêm công chúa Thanh Hà giương cao cờ Bạch Hổ ở bên cạnh, thế nên không có ai nghi ngờ Kê Hầu trung nói dối.
Nhóm sĩ tộc nghe nói hai đại gia tộc Vương Tuân đều đã hưởng ứng lời kêu gọi cứu giá của cờ Bạch Hổ, nếu nhà mình không đi, tương lai…
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng các đại sĩ tộc cũng sôi nổi phái tư binh đi cứu giá.
Thanh Hà nhìn theo đội ngũ đang đi về hướng hoàng cung, quả thực không thể tin được: “Kê Hầu trung, lời nói của thầy thật sự có tác dụng, vừa rồi con cũng nói những lời gần giống như vậy, Tuân Tung và Vương Đôn đều giả câm giả điếc không để ý tới con.”
Kê Hầu trung: “Thời thế đều có, tuy rằng thực lực của chúng ta yếu, nhưng lại giữ lẽ phải, đêm nay, kinh thành vốn là một đêm không ngủ.”
Nói xong, Kê Hầu trung quay đầu ngựa, chạy tới một con phố khác, tiếp tục huy động cứu giá, Thanh Hà theo sát, giương cao cờ Bạch Hổ.
Hai người tiến vào Vĩnh Khang lý - nơi ở của Lang Gia Vương thị, tộc trưởng Vương Nhung đang nôn nóng chờ đợi Vương Đôn bắt gấu con Vương Duyệt trở về. Nhưng không đợi được Vương Duyệt, lại nhìn thấy Kê Hầu trung và Thanh Hà, cùng với cờ Bạch Hổ trưng binh cứu giá.
Kê Hầu trung: “Thượng Thư Lệnh đại nhân, Vương Đôn đang quyết chiến với Quýnh tặc tại cổng Thiên Thu, nhân lực không đủ, ta và công chúa Thanh Hà đặc biệt tới đây xin tiếp viện.”
Hiện giờ cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, tới nông nỗi ngươi chết ta sống rồi, nếu Vương Nhung không tiếp tục “góp vốn” vào, ba nghìn tư binh của Vương Đôn sẽ trở thành “Phí tổn chìm nghỉm”, lãng phí một cách vô ích.
Không còn lựa chọn nào khác, Vương Nhung bị ép bước lên con thuyền rách tràn ngập nguy cơ của hoàng thất, ông đành phải ra lệnh cho ba nghìn tư binh còn lại trong tộc tới cổng Thiên Thu của hoàng cung để chi viện.
Muốn chơi lớn thì trận chiến này nhất định phải chiến thắng. Vương Nhung đã lớn tuổi, bây giờ lại bị bắt chơi trò “ đặt cược”, cược hết mọi lợi thế của mình vào.
Thanh Hà vui mừng khôn xiết: “Đứng trước quốc nạn, Thượng Thư Lệnh dùng sức mạnh của gia tộc, xuất binh cứu giá, Thanh Hà vô cùng cảm kích.”
Cứ như thế, Thanh Hà và Kê Hầu trung mang theo hàng trăm lá cờ đến hai trăm hai mươi phố phường thành Lạc Dương để trưng binh, kéo lông cừu khắp nơi, tích tiểu thành đại, thăm viếng cho đến bình minh, lần lượt có năm mươi nghìn tư binh từ các gia tộc khác nhau tới hoàng cung cứu giá.