Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy (Đổi Nữ Thành Phượng)

Chương 57

Editor: Dứa

Beta: Hoàng Lan

Hai cha con Dương Huyền Chi và Dương Hiến Dung, cha yếu đuối từ trong xương cốt, con gái yếu đuối do ngụy trang.

Bị bao phủ dưới bóng ma của tiên Hoàng hậu đầy quyền lực Giả Nam Phong, người đã bị độc chết tại thành Kim Dung, yếu đuối là màu sắc tự vệ của Dương Hiến Dung. Thực ra bà vẫn luôn suy nghĩ biện pháp để đấu tranh, bà cho rằng mình cũng đủ kiên cường, có thể tiếp nhận mọi kết quả, nhưng khoảnh khắc nghe tin cha đang sống sờ sờ bị dọa chết, trái tim bà vẫn đau đớn.

Mẹ Dương Hiến Dung mất sớm, cha cũng không đi bước nữa, thời thơ ấu và niên thiếu, tình cảm giữa cha và con gái vẫn luôn tốt đẹp.

Thực ra Dương Huyền Chi không muốn Dương Hiến Dung tiến cung làm Hoàng hậu. Đời trước Thái Sơn Dương thị đã sản sinh ra Hoàng hậu Dương Huy Du rồi, không muốn có thêm Hoàng hậu thứ hai, huống chi còn là Hoàng hậu gả cho tên Hoàng đế ngốc chẳng khác gì con rối, Hoàng hậu không có giá trị gì đối với gia tộc.

Nhưng dưới sức ép của Thừa tướng Tôn Tú và áp lực từ Triệu vương Tư Mã Luân, Dương Huyền Chi không thể không đồng ý.

Kể từ đó, ngay khi bước vào cửa cung sâu như biển, mối quan hệ giữa Dương Hiến Dung và cha cùng gia tộc đã phai nhạt.

Nghe được tin dữ cha bị dọa chết, trái tim Dương Hiến Dung run lên, bà ôm lấy Thanh Hà như cọng rơm cứu mạng, một lúc sau mới bình tĩnh trở lại, nói: “Thanh Hà, con đến Dương gia một chuyến, thay ta bái tế phụ thân.”

Thanh Hà đại diện cho mẹ, Kê Hầu trung với tư cách là sứ thần của vua, thay vua bái tế quốc trượng Dương Huyền Chi, hai người đi cùng nhau.

Cả hai người đều thay trang phục tế lễ màu trắng. Lúc lên xe bò, Thanh Hà hỏi Kê Hầu trung: “Ngoại tổ phụ của con đã qua đời, những tội danh của ngoại tổ phụ bị liệt kê trong thư thảo phạt, có phải sẽ trở thành vô cớ xuất binh hay không?”

Kê Hầu trung có chút không đành lòng, tuy nhiên, ông ấy vẫn quyết định đối mặt với hiện thực: “Quốc trượng vừa chết, Thành Đô vương có thể nói là sợ tội mà chết, vừa lúc chứng thực các tội danh trong thư thảo phạt.”

Tóm lại, Dương Huyền Chi vẫn không thể thoát chết.

Hiện tại không chết thì sau này cũng sẽ chết.

Thanh Hà nghe xong, một chút ảo tưởng cuối cùng cũng biến mất.

Tuy rằng hiện tại Thái Sơn Dương thị đang xuống dốc, mấy năm gần đây không có nhân vật lớn nào nắm giữ quyền lực thực tế, nhưng con rết trăm chân có chết cũng không ngã xuống. Ngoại trừ quan hệ thông gia với Tư Mã gia, Dương gia còn kết thông gia với các các sĩ tộc lớn của kinh thành.

Ví dụ như, Lang Gia Vương thị.

Đầu mùa xuân năm nay, khi hoa đào nở, Vương Đôn – người đã đưa mẹ con Tào Thục Vương Duyệt đến Kiến Nghiệp, chính là cháu của Thái Sơn Dương thị!

Dương thị - mẹ của Vương Đôn cũng xuất thân từ gia tộc lâu đời này.

Vương Đôn là phò mã của công chúa Tương Thành, Thanh Hà phải gọi ông là dượng. Nhưng nếu xét theo bối phận từ dòng họ mẹ Dương thị, Thanh Hà còn là cháu họ của Vương Đôn.

Bởi vì Thái Sơn Dương thị đối xử lạnh nhạt với Dương Hiến Dung, thế nên Thanh Hà cũng không thân với người nhà ngoại. Khi bái tế ông ngoại Dương Huyền Chi, giữa đám người mặc y phục màu trắng xoá, gương mặt quen thuộc duy nhất trong mắt Thanh Hà không ngờ lại chính là Vương Đôn của Lang Gia Vương thị.

Sau khi Vương Đôn hộ tống mẹ con Tào Thục Vương Duyệt đến Kiến Nghiệp rồi trở về Lạc Dương, triều đình cũng phong cho ông một chức quan chính thức nhưng ông cứ mãi không chịu đi nhậm chức, ông vẫn luôn ở lại Vĩnh Khang lý, huấn luyện tư binh của Lang Gia Vương thị, không hiểu rốt cuộc ông muốn làm gì.

Nhưng chẳng mấy chốc, Thanh Hà đã biết Vương Đôn muốn làm gì.

Sau khi bái tế Dương Huyền Chi, Thanh Hà tới nhà Thượng Thư Lệnh Vương Nhung ở Vĩnh Khang lý —— Hôm nay nhìn thấy thư thảo phạt, ông lão gian xảo kia lập tức giả bệnh, cáo ốm không tảo triều, làm tổ ở nhà.

Trong cuộc phân tranh giữa Thành Đô vương và Trường Sa vương, Lang Gia Vương thị đóng vai trò quan trọng nhất, vậy nên Thanh Hà muốn tới cửa bái phỏng Vương Nhung, cố gắng kéo Vương Nhung về phe Trường Sa vương.

Sau đó, Thanh Hà đã phát hiện ra điều không ổn.

Toàn bộ Vĩnh Khang lý ngựa xe như nước, tất cả những con phố lớn ngõ nhỏ đủ các loại xe ngựa xe bò, còn có cả xe la cho hạ nhân.

Trong xe chất đầy hòm xiểng, Vương Đôn dẫn năm nghìn tư binh của Lang Gia Vương thị tuần tra trên phố, nhà nào cũng mở rộng cửa lớn, đám nô tỳ vây quanh chủ nhân bước lên xe bò hoa lệ.

Nhìn tư thế này, có vẻ như Lang Gia Vương thị định đi xa tập thể?

Hoặc giống như năm trước, trở về quê nhà của Lang Gia Vương thị để tế tổ?

Thanh Hà chặn Vương Đôn đang tuần tra trên phố lại: “Phò mã, các người muốn đi đâu?”

Vương Đôn nhàn nhạt nói: “Về quê của Lang Gia để tế lễ.”

Khi một gia tộc lớn giống như Lang Gia Vương thị đi du ngoạn, bọn họ mang theo của cải kinh người, gần như phú khả địch quốc, vậy nên cần phải nuôi dưỡng tư binh có sức chiến đấu để hộ tống họ suốt chặng đường, tránh gặp phải cướp bóc.

Vương Đôn văn võ song toàn, đặc biệt giỏi chiến đấu quân sự, mấy năm nay ông luôn dẫn theo tư binh của gia tộc đi huấn luyện chiến đấu, trở thành “Thần hộ mệnh” của gia tộc.

Thanh Hà rất khó hiểu: “Lang Gia Vương thị các ngài mười năm mới tổ chức tế lễ một lần, bây giờ mới qua hai năm, cả tộc lại muốn lên đường?”

Rõ ràng năm kia Vương Duyệt mới trở về.

Vương Đôn nói: “Năm nay có chút đặc biệt, gia tộc quyết định cùng nhau về quê tế lễ.”

Về phần nguyên nhân cụ thể, Vương Đôn không nói cho người ngoài như Thanh Hà mà thúc ngựa rời đi.

Thanh Hà chú ý tới một gia đình mặc đồ tang trong đoàn xe khổng lồ, đó là Dương Giám - cậu của Vương Đôn, vừa rồi còn nhìn thấy trong tang lễ của Dương Huyền Chi.

Lang Gia Vương thị về quê tế lễ, vì sao Vương Đôn lại dẫn theo cả nhà cậu đi cùng?

Thanh Hà không hiểu, cũng không tiện chặn người ta lại hỏi chuyện, sĩ tộc đều cao ngạo, hoàng thất cũng không thể ép buộc sĩ tộc. Có nhiều lúc, thậm chí sĩ tộc còn bao trùm phía trên hoàng thất.

Thanh Hà đến nhà Vương Nhung, cửa lớn nhà Vương Duyệt ở bên cạnh đang đóng chặt, bậc thềm trước cổng đã phủ đầy rêu xanh, vừa nhìn liền biết không có ai sống ở đó.

Thanh Hà cưỡng ép bản thân không được nhìn nhà Vương Duyệt nữa, bước tới gõ cửa nhà Vương Nhung.

Gõ hồi lâu, không có ai đáp lại.

Con cáo già Vương Nhung này lại đang giả chết rồi.

Nhưng Thanh Hà đã sớm có sự chuẩn bị, nàng lấy ra một chiếc chìa khóa, mở cửa lớn nhà Vương Duyệt ở bên cạnh ——Tào Thục cho nàng chiếc chìa khóa này, bà nói chỉ cần con đến, nhà ta chính là nhà của con, cửa lớn nhà ta luôn rộng mở vì con bất cứ lúc nào.

Thanh Hà giẫm lên đám rêu trơn trượt, bước vào nhà Vương Duyệt, mới ba tháng không có chủ, phòng ốc như có dấu hiệu mục nát cũ kỹ, cỏ xanh chui ra khỏi kẽ đất, sinh trưởng hoang dã, trước cửa hiên còn có thêm một chiếc tổ chim, một đàn én nhỏ đang kêu gào, én cha én mẹ bay tới bay lui, đút thức ăn cho đàn én nhỏ.

Thanh Hà đi thẳng tới sân sau, thuần thục di chuyển chiếc thang, leo dọc theo cây thang lên đầu tường.

Sân vườn nhà Vương Nhung trồng đầy cây ăn quả, tuyệt đối sẽ không lãng phí bất cứ một khoảng đất trống nào, ở góc tường còn có một cây táo lớn.

Thanh Hà trèo từ đầu tường sang cây táo, sau đó tụt xuống theo nhánh cây, may mắn mấy năm nay nàng vẫn luôn đi theo Tuân Hoán học võ nghệ, mặc dù không thể chiến đấu, nhưng trèo tường leo cây thì hoàn toàn không thành vấn đề.

Thanh Hà trèo xuống khỏi cây táo, đi tới dưới gốc cây sung sai trĩu quả, lớn tiếng gọi: “Thượng Thư Lệnh đại nhân, con tới tìm ngài, nếu ngài còn không ra, con sẽ hái hết sung nhà ngài!”

Lần này nàng đã túm được tấc thứ bảy của Nhung kẹt xỉ.

Vương Nhung chống gậy, lê đôi giày vải bước ra: “Đừng hái, chưa chín hẳn đâu, không thể ăn được.”

Thanh Hà chạy tới đỡ Vương Nhung: “Con nghe nói Thượng Thư Lệnh bị bệnh, nên tới xem một chút.”

Thanh Hà đánh giá sắc mặt Vương Nhung: “Con thấy sắc mặt ngài cũng không tệ lắm.”

Vương Nhung: “Hồi quang phản chiếu (*) mà thôi.”

(*): Hồi quang phản chiếu là hiện tượng một người đang bị bệnh nặng, cơ thể suy yếu, đột nhiên trở nên tỉnh táo, thân thể khỏe mạnh, hoặc nói cười sảng khoái, muốn ăn uống. Thông thường người bệnh rơi vào trường hợp này thì khoảng hai tiếng đồng hồ sau sẽ tử vong. Hiện tượng này được ví với hình ảnh ngọn đèn trước khi tắt, ánh lửa tự nhiên rực sáng.

Thanh Hà ngậm miệng hít vào: “Sao không ngửi thấy mùi thuốc? Đã bệnh tới mức không thể thượng triều, vì sao lại không uống thuốc?”

Vương Nhung: “Thuốc quá đắt, ta chịu đựng một chút sẽ qua thôi.”

Thanh Hà sẽ không tin chuyện ma quỷ của ông!

Thanh Hà: “Thư thảo phạt vừa truyền tới Kinh Thành, ngài bị bệnh ngay tức khắc, thật trùng hợp.”

Vương Nhung: “Như thế có là gì, ta còn nghe nói quốc trượng bị thư thảo phạt dọa chết khiếp đấy, ta vẫn khỏe chán.”

Thanh Hà nghẹn họng, nàng không muốn úp úp mở mở đấu võ mồm với con cáo già này nữa, dứt khoát nói thẳng: “Thượng Thư Lệnh, hiện giờ Thành Đô vương chỉ hươu gọi ngựa, lấy danh nghĩa khởi binh cứu giá, thật ra định bức vua thoái vị, ép chúng ta phải lập ông ta làm Hoàng thái đệ, ngài là Thượng Thư Lệnh, ngài không thể không quan tâm.”

Vương Nhung nói: “Ta già rồi, hơn nữa lại sinh bệnh, con người mà, không thể cưỡng lại tuổi già, thân thể và tuổi tác của ta, không thể đảm đương trọng trách nặng nề này, so với việc ngồi không ăn bám, chi bằng cáo lão hồi hương. Hiện tại ta muốn xin từ chức Thượng Thư Lệnh, cũng mong Hoàng thượng hãy mời người tài giỏi khác.”

Nói xong, Vương Nhung định cầm bút viết đơn xin từ chức, nhưng Thanh Hà đã giật lấy bút lông: “Rốt cuộc Lang Gia Vương thị các ngài muốn làm gì? Chỉ mới hai năm ngắn ngủi đã phải về quê tế lễ, liệt tổ liệt tông nhà các ngài không chịu nổi cô đơn, báo mộng gọi các ngài trở về?”

Vương Nhung gật đầu nói: “Công chúa đoán quá đúng! Chính là báo mộng, chúng ta làm con cháu, không thể bất hiếu, tổ tông đã gọi, không ai dám từ chối, Lang Gia Vương thị chúng ta vốn dùng chữ hiếu để lưu danh muôn đời.”

Ông đang nói đến Vương Tường, nhân vật có ảnh hưởng nhất của thế hệ trước, đối mặt với sự trách móc nặng nề của mẹ kế, Vương Tường vẫn nằm lên băng, chờ băng tan để bắt cá chép cho mẹ kế, tạo nên điển cố về sự hiếu thuận mà mọi người đều biết, nổi tiếng khắp Đại Tấn.

Con cáo già Vương Nhung tích thủy bất lậu (*), Thanh Hà không có cách nào lôi kéo ông, nói: “Thượng Thư Lệnh không nên vội vàng từ quan.”

(*): Một giọt nước cũng không để nhỏ ra ngoài; hình dung lời nói, việc làm vô cùng cẩn mật, không có chút sơ hở.

Vương Nhung: “Vì sao?”

Thanh Hà vắt hết óc, chỉ vào hàng cây ăn quả trong sân: “Ngài cáo lão hồi hương, trở về quê nhà Lang Gia, những cây ăn quả này không thể đào lên mang đi được, quả sung cũng sắp chín rồi, cây táo còn hai tháng nữa, cây lê đắt tiền nhất nhà ngài đã ra quả to bằng móng tay, ngài nhẫn tâm bỏ hết số trái cây này? Đợi quả chín, hái bỏ vào hộp mang về quê thì tuyệt biết bao.”

Vương Nhung ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng có lý, vì vậy ông không viết đơn xin từ chức nữa, chỉ giả bệnh không thượng triều.

Thanh Hà trở về hoàng cung, bí mật hạ lệnh cho Si Giám: “Ngươi phái mấy người do thám, bí mật theo dõi đoàn xe của Lang Gia Vương thị, xem bọn họ trở về quê nhà Lang Gia, hay thay đổi tuyến đường đi đến nơi khác”

Si Giám hỏi: “Công chúa cảm thấy Lang Gia Vương thị sẽ thay đổi tuyến đường đi đến nơi nào?”

Thanh Hà nói ra khả năng tồi tệ nhất: “Kiến Nghiệp Giang Nam.”

Hôm nay các dòng họ ở Vĩnh Khang lý gần như mười nhà thì chín nhà trống! Lang Gia Vương thị tiếp tục ở lại nơi này, ngoại trừ những người đảm nhiệm chức vị quan trọng trong triều đình, những dòng họ còn lại, cũng như vợ và con cái của bọn họ v..v, đều gia nhập vào đoàn xe gia tộc và được bảo vệ bởi phò mã Vương Đôn.

Cảnh tượng này khiến Thanh Hà vô cùng chấn động, đây không giống như về quê tế lễ, ngược lại giống như cả tộc đang di dời!

Si Giám lập tức lui xuống sắp xếp.

Thanh Hà kể lại những gì mình đã nghe và nhìn thấy khi đi bái tế ông ngoại Dương Huyền Chi, còn có chuyện ở Vĩnh Khang lý cho Dương Hiến Dung, đồng thời nói ra lo lắng của bản thân mình: “Nếu Lang Gia Vương thị thật sự di dời gia tộc, như vậy chắc chắn sẽ khiến kinh thành khủng hoảng, các sĩ tộc khác cũng sẽ lần lượt rời bỏ kinh thành. Không còn sĩ tộc, đến lúc đó Trường Sa vương hay hoàng thất đều giống như lục bình không rễ, cây không gốc.”

Lúc này, Dương Hiến Dung đã trấn định lại sau nỗi đau mất cha, nghe con gái nói, bà cũng không hoảng loạn, chậm rãi đáp: “Sĩ tộc đã trải qua mấy trăm năm rung chuyển, triều đại thay đổi, nhưng vẫn có thể kế thừa cơ nghiệp của gia tộc, mỗi một thế hệ đều có người trong dòng họ xuất sắc chiếm giữ địa vị cao, tất nhiên cũng nuôi dưỡng ra khứu giác nhạy bén, lợi hại hơn hoàng tộc chúng ta rất nhiều. Lang Gia Vương thị đã có lịch sử hàng trăm năm, còn Tư Mã gia của chúng ta mới có mấy năm? Vẫn rất Nông cạn.”

“Sĩ tộc, chính là con kiến bò ra trước khi trời mưa, chim én bay thấp, cá nhảy trên sông, bọn họ có thể ngửi được mùi mưa gió sắp tới. Trước kia Tề vương Tư Mã Quýnh đánh Triệu vương Tư Mã Luân, Trường Sa vương Tư Mã Nghệ đánh Tề vương Tư Mã Quýnh, ít nhất bọn họ đều có danh nghĩa, có tổ chức để xuất binh. Hiện tại Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh soạn ra thư thảo phạt, viết tên của phụ thân ta lên đó, có thể dỗ dành bá tánh vô tri nhưng không thể lừa được sĩ tộc.”

“Sĩ tộc nhìn thấu âm mưu không mấy cao thâm của Thành Đô vương, hiểu được hai mươi mấy vị phiên vương còn lại chỉ muốn tranh giành ngai vàng. Thành Đô vương phá hỏng quy củ, phá vỡ quy tắc, khi điểm mấu chốt đã không còn, mọi người sẽ học theo cách tương tự, tất cả đều không có điểm mấu chốt, như vậy sẽ rơi vào cảnh hỗn loạn.”

“Lang Gia Vương thị có thể dự cảm được thiên hạ sắp đại loạn, di chuyển tập thể, rời khỏi tâm bão thành Lạc Dương.”

Nhận định của Dương Hiến Dung rất sáng suốt, ba ngày sau, Si Giám tới báo, Lang Gia Vương thị căn bản không về quê, bọn họ đồng loạt đi về phía Nam, vẫn luôn xuôi Nam, tám phần là muốn đến Kiến Nghiệp Giang Nam, nhờ cậy cha Vương Đạo của Vương Duyệt.

Cùng lúc đó, một con thuyền nhỏ đang trôi bồng bềnh trên sông Trường Giang, Tào Thục hóa trang thành người đàn bà đánh cá, Vương Duyệt đóng giả làm lái thuyền, hắn giương buồm, cưỡi gió vượt sóng, băng qua Trường Giang cuồn cuộn, đến bờ Bắc sông Trường Giang.

Khi người gia tộc Lang Gia Vương thị đang tiến về phía Nam thì hai mẹ con này lại một đường đi về phía Bắc.
Bình Luận (0)
Comment