Đại Thái Giám

Chương 7

Hạ Đỉnh Thừa một lần nữa đi mà quay lại, lúc này mới thật sự khiến gương mặt Chiêu Dương toát vẻ kinh ngạc.

“Hạ khanh gia…” Nữ hoàng bệ hạ lên tiếng kêu, móng tay của nàng còn chưa được cắt sửa gọn gàng, hai huynh đệ hầu hạ ngự tiền đã bị thị vệ xông vào bịt miệng kéo đi ra ngoài.

Làm cho người ta ngạc nhiên đó là, Chiêu Dương Nữ hoàng ấy thế mà không ngăn cản, ngược lại rất mực hứng thú nhìn sang Hạ Đỉnh Thừa, môi đỏ khẽ mở, cười nói: “Khanh gia đây là muốn bức vua thoái vị sao?”

“Bức vua thoái vị? Thần há có lá gan đấy?” Hạ Đỉnh Thừa cười châm biếm một tiếng. Vừa lúc huynh đệ Trương thị bị lôi đến trước mặt y, Hạ Đỉnh Thừa giẫm một chân lên tay Trương đại, không chút do dự, tàn nhẫn nghiền ép hai lần trên đôi tay thon dài trắng nõn được chăm sóc cẩn thận kia.

Nghe được Trương đại giãy giụa kêu la thê lương thảm thiết, Hạ Đỉnh Thừa rủ mi hạ mắt, dửng dưng phân phó: “Chặt ngón trỏ và ngón cái tay phải của hắn cho ta.”

Chính hai đầu ngón tay này đã thân mật lau vệt bẩn nước nho bên môi Chiêu Dương. Người này, chắc hẳn từng dùng chính hai đầu ngón tay đó, ở mỗi một ngày, mỗi một giờ, dùng bất cứ thủ đoạn nào lấy lòng nàng?

Hạ Đỉnh Thừa không tự chủ được mà dùng sức dưới chân hung ác thêm hai phần, tựa như chỉ giẫm thôi cũng đủ giẫm gãy chúng nó.

Bản thân y cũng không biết khuôn mặt mình bây giờ tàn nhẫn đến mức nào, y chỉ nhìn chằm chằm vào hai ngón tay chướng mắt tới tột cùng kia, giẫm lên, nghiền nát, gằn từng chữ nói: “Thần vì bệ hạ, diệt trừ gian nịnh.”

Trên chỗ ngồi truyền đến một tiếng thở dài nhè nhẹ, đồng tử Hạ Đỉnh Thừa co rụt lại, y vội vã ngẩng đầu trông lên, y rất sợ nhìn thấy vẻ chán ghét hoặc phẫn nộ của nàng.

Nhưng nàng chỉ xoa nhẹ vầng trán, bất đắc dĩ phất tay: “Cũng được, trước tiên kéo xuống nhốt vào nhà lao, sau đó giao cho Đại lý tự thẩm tra đi.”

Sự hỗn loạn trong noãn các diễn ra nhanh và hạ màn cũng rất nhanh. Cho người lui xong Chiêu Dương mới giải thích: “Người đứng sau huynh đệ Trương thị là hai nhà Tưởng, Thẩm, ta vốn nghĩ chiều bọn họ thêm một thời gian, đợi đến thời điểm hai nhà này kiêu căng nhất sẽ ra tay, giờ thì tốt rồi, bị ngươi xáo trộn cả.”

Y chú ý rằng… nàng tự xưng “Ta”, ngữ khí của nàng ngầm mang sự oán trách quen thuộc, đấy đều là cử chỉ riêng với y mới có, nhưng như thế vẫn chưa đủ, còn thiếu nhiều lắm.

Y muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa, phải hơn rất nhiều so với bây giờ.

Ngọn lửa dưới đáy lòng Hạ Đỉnh Thừa không bởi thế mà ngừng cháy, nó vẫn cháy hừng hực như trước, hơn nữa ngày càng lớn.

Thiêu cháy toàn thân y.

“Loại chuyện này Bệ hạ giao cho ta xử lý là được, hai nhà đấy không gây nổi sóng lớn, Bệ hạ không cần phải hư tình giả ý với người ngài không thích.” Hạ Đỉnh Thừa đi từng bước một lên bậc thềm, chăm chú nhìn gương mặt Chiêu Dương, ánh mắt kia tựa như muốn giết người, lại tựa muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

Chiêu Dương khẽ giật mình, bỗng nhiên có hơi sợ.

Bộ dạng này của Hạ Đỉnh Thừa, nàng chưa từng gặp qua, như núi lửa sắp phun trào, dung nham nóng rực đến bỏng chết người, vừa chạm vào lập tức bùng nổ.

Hạ Đỉnh Thừa đi mà quay lại lần thứ ba, quả thực nằm ngoài dự liệu của nàng.

Lưu huynh đệ Trương thị lại, chính trị là yếu tố chính để cân nhắc, nhưng hơn nữa là muốn y ghen, đây là lý do không nói ra được.

Dù cho hôm ấy nàng quyết tâm không được trói buộc y nữa, muốn thả y rời đi, nhưng sâu trong lòng nàng căn bản không thể cam tâm.

Nếu nói tình bạn thời thơ ấu chỉ là một bóng hình mềm mại nho nhỏ, vậy thì từ khi kết thành đồng minh là sinh tử không rời, nhiều năm làm bạn, không một giây một phút nào giả dối, tuy thuở ban đầu muốn có được y mang theo vài phần vui đùa giận dỗi, nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, trái tim nàng sớm đã chìm đắm thật sâu.

Bởi thế mới bất mãn với sự thờ ơ của y, khi nàng cầu hoan, y đón ý lấy lòng, nhưng xưa nay không bộc lộ cảm xúc chân thật, dường như vĩnh viễn là một người ngoài cuộc.

Đương nhiên không cam tâm, sao nàng có thể bằng lòng cứ như vậy mà dễ dàng buông tha y? Ngoài miệng cứng rắn đấy, nhưng đến khi huynh đệ Trương thị được đưa tới đây, chẳng phải cuối cùng nàng vẫn muốn lợi dụng để thử y một lần sao?

Nào ngờ đến lúc cách làm ấy thực sự có hiệu quả, nàng lại sợ.

“Chiêu Dương, Chiêu Dương, nàng nói cho ta biết đi, tại sao vậy? Nàng thực sự không thích huynh đệ Trương thị sao? Vậy Bệ hạ thích kiểu người gì, hửm? Nô tài đều có thể tìm tới cho Công chúa, bất luận kẻ nào đều được.” Hạ Đỉnh Thừa cầm tù nàng chặt chẽ trong ngực, nửa người áp lên giường, cử chỉ tựa điên rồ mà lẩm bẩm nói chuyện với nàng, xưng hô lộn xộn lung tung.

“Ta…” Chiêu Dương vừa mở miệng nói một chữ đã bị y cắn mạnh một ngụm thật đau vào bả vai, kim long trường bào cũng bị cởi ra một nửa, Hạ Đỉnh Thừa ngẩng đầu nhìn nàng mỉm cười: “Bệ hạ, ngài vừa nói thích dạng người nào, nói đi, Công chúa muốn ai đều được, cho dù là nô tài cũng không sao, thần sẵn lòng vô cùng.”

Tẩu hỏa nhập ma, thực sự là tẩu hỏa nhập ma, Chiêu Dương bị ánh mắt như lang sói của y hù đến giật nảy mình, bỗng nhận ra bản thân sai quá nhiều.

Chiêu Dương, ngươi sai. Y không phải không thích ngươi, chỉ là y kiềm nén chính mình kiềm nén đến quá lâu, quá nghiêm khắc, đến mức ngay cả chính y cũng quên mất.

Mà ngươi chẳng những không dẫn dắt y, lại còn muốn bức bách y, dồn ép đến tàn nhẫn như thế, làm sao y không bị kích thích đến điên cuồng cho được?

Chiêu Dương vừa ngây người chốc lát thì thân dưới bỗng nhiên mát lạnh, ngay sau đó là cảm giác đau đớn khi vật lạ tiến vào, lối nhỏ nửa tháng không được khuếch trương, khô khốc thít chặt, bị vật lạ xâm nhập chỉ cảm thấy đau nhức.

“Cái này thì sao? Nghe nói vật ấy của huynh đệ Trương thị không giống người thường, thiên phú dị bẩm, chắc hẳn thoải mái hơn nhiều so với thứ này? Có lẽ Bệ hạ không thỏa mãn đúng không?”

Giọng điệu dịu dàng, mặt mang nét cười, hành động lại như ma quỷ, y cầm thanh ngọc như ý trên kệ đâm trực tiếp vào trong.

Chiêu Dương không biết rằng khi Hạ Đỉnh Thừa nói những lời ấy, ngọn lửa đố kỵ trong lòng y thiêu đốt mãnh liệt ra sao…

Mỗi một câu y nhắc đến huynh đệ Trương thị, đều hận không thể siết Chiêu Dương thật chặt để nàng nằm gọn lại trong vòng tay y, không cho bất cứ ai gặp nàng, mỗi một câu y nhắc đến huynh đệ Trương thị, đều hận không thể chém thành muôn mảnh tất cả những ai tơ tưởng Chiêu Dương trên khắp thiên hạ.

Chiêu Dương là của y, của y! Trước đây ngay cả Tôn Thiên cũng tranh không thắng được y, bây giờ huynh đệ Trương thị càng tranh không được, ai cũng đừng mơ đoạt Chiêu Dương từ trong tay y, ai cũng đừng mơ!

Kẻ nào đoạt, kẻ đấy chết!

“Đỉnh Thừa, lấy nó ra đi, đau quá.”

Một giọt nước mắt nóng hầm hập rơi xuống trên tay Hạ Đỉnh Thừa, nóng đến tay y run rẩy, giọt nước mắt ấy nhanh chóng trở nên lạnh buốt, khiến lòng y bỗng nguội lạnh.

Tựa như vừa tỉnh lại sau một giấc mộng dài, Hạ Đỉnh Thừa thoát khỏi tẩu hỏa nhập ma, chợt nhận thức được chuyện mình làm quá đáng đến mức nào.

Trên ngọc như ý hiện từng đường tơ máu, đó là của Chiêu Dương, là y gây ra cho Chiêu Dương.

“Chàng đừng quỳ, đừng quỳ với ta, ta không chịu nổi.” Chiêu Dương đau đến ách giọng, lại nhất định phải đến ôm y, không để y quỳ xuống.

Vì thế mà suýt nữa ngã từ trên giường xuống đất, lại vẫn cố chấp giải thích cho y: “Ta là một nữ nhân không thể sống thiếu người bất nam bất nữ, lúc trước, lúc trước là ta định dùng huynh đệ Trương thị lập uy, diệt bớt thứ uy thế bất chính kia. Ta nghĩ kỹ rồi, An Nam vương vừa mới qua đời, nhi tử duy nhất của ông còn nhỏ tuổi, tư chất không tệ, rất phù hợp để bồi dưỡng thành Thái tử. Trước nay ta chưa từng nghĩ một lần nữa lập Hoàng phu, vốn dĩ chưa từng có…”

Đầu óc Hạ Đỉnh Thừa ong ong, dường như nghe rõ những gì nàng nói lại, lại giống như không nghe thấy gì, y không biết nên ôm nàng như thế nào mới phải, cứ như chỉ mới nửa tháng không thân mật mà y đã quên ôm nàng ra sao mới thích hợp nhất.

“Nên chàng đừng giận, từ trước tới nay ta chỉ thích chàng, luôn luôn như thế. Chẳng qua ta không xác định được chàng có thích ta hay không, vẫn mãi lo rằng do ta tùy hứng trói buộc chàng, chuyện cung nữ lần đó, chỉ là tác động thêm mà thôi…” Chiêu Dương đau đớn cực kỳ, nói chuyện câu chữ lộn xộn, giọng nói còn đang run rẩy, nhưng vẫn cố chấp đưa tay tìm kiếm trong ngăn kéo dưới bàn và từ trong đấy lấy ra một cái hà bao nhỏ với đường may xiêu xiêu vẹo vẹo, tay run run nhét vào trong tay áo Hạ Đỉnh Thừa.

“Lúc xét nhà, nhất định mất rồi, ta luôn muốn bù lại một cái cho chàng nhưng may kém quá không đưa ra được, cũng không biết nói gì cho phải, sợ chàng hiểu lầm… Chàng luôn nhạy cảm… Ta lo… Cứ cảm thấy mình cưỡng ép chàng là rất xấu xa, nhưng không nhịn được…”

Nàng nói chuyện đứt quãng, mặt mày trắng bệch, còn ỷ mạnh mà định sờ trán của y. Ấn tội nhân trên trán đã bị tẩy sạch bằng nước thuốc từ lâu, chỉ để lại một ít vệt trắng bệch khác với màu da bình thường, nàng cố sức vươn tay qua sờ, lại còn cười: “Cho rằng xóa cái này đi, cho chàng địa vị và quyền thế để chàng sống tốt hơn một chút, lại quên chàng không giống người thường, tâm tư luôn luôn mẫn cảm yếu ớt hơn người khác, chàng vất vả kiềm nén, ta cũng vất vả kiềm nén… Giờ đây, nên phạt?”

Đầu óc Hạ Đỉnh Thừa loạn vòng vòng, hạnh phúc tới quá nhanh, quá dễ dàng, y không dám tin. Sợ chỉ là một giấc mộng đẹp, y khẽ nhúc nhích, lập tức tỉnh lại, lập tức vỡ mộng.

“Thật sự, thật sự như thế sao?” Y ngơ ngác hỏi, trong khoảnh khắc lên tiếng hỏi ấy, trong lòng y bỗng suy nghĩ thông suốt.

Thực ra, từ trước đến nay Chiêu Dương vẫn luôn thật lòng thật dạ với y, tình nghĩa hai mươi năm, sao có thể làm giả?

Y nên nhận ra ngay từ khi xử lí Tôn Thiên nhiều năm trước, nhưng y hết lần này tới lần khác không tin, dù cho tiềm thức tin, cũng dốc hết sức nói với bản thân đừng tin.

Bởi vì y tự ti, ở trước mặt Chiêu Dương, y sớm đã không còn là đích trưởng tôn tướng môn Hạ gia năm ấy.

Y chỉ là một thái giám mất căn.

Y tự ti vô cùng.

“Nàng nói thật đúng không? Thật vậy chăng? Hả, Chiêu Dương, Chiêu Dương?” Y vừa nôn nóng vừa bức thiết mà hôn nàng, từ ngực đến cổ, lại lên gò má, đến môi, đó là khu vực cấm y chưa bao giờ dám hôn, giống như hôn môi của nàng là một loại khinh nhờn vậy. Nếu không phải tất cả những chuyện xảy ra hôm nay cho y dũng khí, có lẽ cả đời y cũng không dám hôn lên nơi ấy.

“Truyền thái y, đúng, truyền thái y, nàng bị thương, bị thương…” Từ tẩu hỏa nhập đến hoảng sợ luống cuống tay chân, hôm nay Hạ Đỉnh Thừa không có tí nào giống một đại thái giám quát tháo triều đình hay Quốc công gia, y như một người điên, người ngốc, qua lại lung tung khắp khơi như con ruồi không đầu.

Cơn đau của Chiêu Dương giảm đi chút ít, có sức lực mắng y: “Hạ Đỉnh Thừa, chàng đứng lại đó cho ta! Khi thái y đến, chàng nói thế nào? Nói nơi riêng tư của Bệ hạ bị chàng làm cho chảy máu à? Chờ thái y khen Hạ ti giám thiên phú dị bẩm, quả nhiên là đại thái giám đầu tiên của vương triều sao? Đừng cho người ta cười chết!” Nàng vung tay ném thanh ngọc như ý gây tai họa kia đập vào y, mày liễu dựng ngược: “Trong tủ có thuốc!”

Đúng, có thuốc, y phân phó chuẩn bị sẵn cống phẩm, chỉ sợ ngộ nhỡ. Hạ Đỉnh Thừa như bừng tỉnh ngộ, xông qua vội vã bận bịu đổ thuốc ra, sau đó y lại thoa lên đầu lưỡi!

Chiêu Dương còn chưa phản ứng kịp đã bị y nắm lấy hai đầu gối rồi tách ra, duỗi đầu vào trong, vươn đầu lưỡi thoa thuốc đưa vào nơi bị thương.

“Ưm…” Giờ lại không đau, toàn thân Chiêu Dương xụi lơ trên giường, không cầm được cắn mu bàn tay, nén lại để không mở miệng rên rỉ.

“Ta thoa cho nàng thế này đây, nàng có thích không?” Chứng tẩu hỏa nhập ma của Hạ Đỉnh Thừa hiển nhiên còn chưa khỏi hẳn, y ngẩng đầu lên, ánh mắt y nhìn chằm chằm vào Chiêu Dương tựa như con sói nhìn chăm chú vào miếng mồi, tỏa ra ánh sáng xanh, vẫn giữ sát khí dữ tợn: “Chiêu Dương, chúng ta đã nói rõ, nàng chỉ có ta, chỉ một mình ta. Không có cơ hội đổi ý, hiểu rõ không?”

“Biết rồi mà…” Chiêu Dương bị y nhìn đăm đăm đến run rẩy cả người, nhưng lại mang chút thẹn thùng, cầm gối che đi gò má nóng rực hơi đỏ lên của mình, nhỏ giọng lầu bầu oán trách: “Luôn chỉ mỗi mình chàng, gây ra nhiều chuyện như vậy, tất cả đều tại sự lo sợ không đâu của chàng làm hại…”

*

Năm Thái Bình thứ ba, Chiêu Dương Nữ hoàng đón nhi tử độc nhất của tiền An Nam vương nhập cung, kế thừa tước vị An Nam vương, đồng thời thụ phong Thái tử, tự mình giáo dưỡng. Năm Thái Bình thứ hai mươi, Nữ hoàng ban chiếu, chính thức truyền hoàng vị cho An Nam vương, từ đó lui về ở ẩn, an dưỡng tuổi thọ đến lúc già đi.

Chiêu Dương Nữ hoàng chấp chính hai mươi năm, không lập Hoàng phu, càng không nam sủng, hậu cung trống rỗng, chỉ thân mật cùng Chưởng ấn thái giám Ti lễ giám, Hạ Quốc công Hạ Đỉnh Thừa. Thái tử điện hạ, tức An Nam vương ngày trước từng hỏi chuyện này, Đế cười đáp: “Bởi ta yêu.”

Thái tử kinh sợ, bèn truy vấn: “Hạ ti giám không phải nam tử, cớ gì yêu?”

Đế cười không đáp, Thái tử hỏi lại, Đế mới trả lời: “Trong chuyện tình yêu, chẳng ngại nam nữ. Nếu bàn về chuyện thật khiến người ta nhục nhã, quả chính là chế độ hoạn quan của triều ta.” Thái tử trầm tư thật lâu, hồi lâu không đáp.

Năm An Nam thứ ba, Đế lập Hoàng hậu, ban chỉ không lập phi tử, hậu cung chỉ có Hoàng hậu, phân phát an trí hoạn quan chốn hậu cung, giảm bớt quy mô trong cung, chế độ hoạn quan từ đó dần dần biến mất, thậm chí sau cùng bị hủy.

Truyền rằng, sau khi Chiêu Dương Nữ hoàng thoái vị, Chưởng ấn đại thái giám Ti lễ giám Hạ Đỉnh Thừa cũng theo đó rời chức, sau khi hai người thoái ẩn cầm sắt hòa minh, cực kỳ ân ái, cho đến lúc tuổi già, đương thời truyền là kỳ đàm.
Bình Luận (0)
Comment