Đại Thần, Em Muốn Sinh 'Khỉ Con' Cho Anh

Chương 24

Edit: Thanh Hưng

Một, hai, ba......

Đường Viên ở trong lòng yên lặng đếm ba con số, sau đó quay đầu lại.

Dung Giản vẫn đứng yên ở đó.

Trong bóng đêm, trong ánh mắt của cô, anh chỉ cần đứng yên tại chỗ cũng phát ra ánh sáng rực rỡ.

Trong nháy mắt đó Đường Viên cảm giác cả bầu trời như cũng sáng bừng lên, cô đứng trên bậc thang phất phất tay với Dung Giản, sau đó lại cười với anh một tiếng, khoảng cách của bọn họ có chút xa, cô không biết Dung Giản có thấy hay không.

Cố Ly nói, lúc cô cười lên là xinh đẹp nhất.

Đường Viên rất muốn nói chút gì đó nhưng cuối cùng vẫn chỉ nhanh chân chạy trở về kí túc xá, lúc lên lầu, Đường Viên gần như có chút không thể chờ đợi, cô vội vàng nhảy một lần 2-3 bậc thang muốn nhanh chóng trở lại kí túc xá, lấy khỉ con bị khóa ở trong ngăn kéo ra, lần nữa thả vào đầu giường.

Mở khóa màn hình, Đường Viên mới phát hiện tối ngày hôm qua biên tập ở 123 ngôn tình gửi cho cô vài tin nhắn QQ. Đọc tin nhắn xong, Đường Viên cũng đờ đẫn cả người.

Top-moe biên tập viên giỏi nhất tốt nhất: Thấy cập nhật mới của cô, không tệ á, tôi rất thích.

Top-moe biên tập viên giỏi nhất tốt nhất: Đúng rồi, chúng tôi chuẩn bị lập một bảng danh sách truyện hot, tôi có ý định cho tác phẩm sinh khỉ con này của cô lên, là trụ cột đứng đầu bảng, cô có trang bìa không?

Top-moe biên tập viên giỏi nhất tốt nhất: Tôi thật sự là thiên sứ nhỏ á, tôi đã làm một ảnh bìa giúp cô, đặc biệt tốt, không cần cám ơn tôi.

Top-moe biên tập viên giỏi nhất tốt nhất: Giúp cô treo lên á..., một dây chuyền phục vụ! Phải cố gắng lên, mỗi ngày đều cập nhật nhé!

Tròn vo: 【 khóc lớn 】【 khóc lớn 】【 khóc lớn 】【 khóc lớn 】

Top-moe biên tập viên giỏi nhất tốt nhất: Cảm động muốn khóc đi! Tôi vẽ cho cô đấy, còn để cả tên nam chủ nữ chủ lên! Vừa xem đã hiểu ngay!

Đường Viên là thật sự cảm động muốn khóc.

Danh sách 123 ngôn tình đã đăng lên thì không thể tùy tiện gỡ bỏ, cũng không thể tùy tiện đổi ảnh bìa. Cho dù cô lần lượt thay (di.da.l.qy.do) thế hết tên Dung Giản cùng với Đường Viên trong nội dung tiểu thuyết đi, thì hai cái tên này cũng vẫn ở trên trang bìa, không thể gỡ xuống được.

Cô lặng lẽ đón nhận sự thật này, không muốn chấp nhận cũng chỉ có thể chấp nhận.

Cũng may Thẻ Cá Bơi cũng không liên lạc với cô nữa, cũng làm cho Đường Viên thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra thì đến thời điểm này, cô mới ý thức được Dung Giản xem không hiểu sinh khỉ con nghĩa là gì cũng rất tốt, nam thần à, xin cứ không dính khói bụi trần gian mà sống như vậy đi!

Tròn vo: Cám ơn biên tập.

Top-moe biên tập viên giỏi nhất tốt nhất: Trên bảng danh sách là 2 vạn chữ, nhớ cập nhật.

Đường Viên rất muốn hỏi biên tập viên của cô, gõ thêm vài gương mặt biểu cảm có được coi là số chữ không?

Đêm đã khuya, Đường Viên khoác tay lên bàn phím, gối lên cánh tay mềm mại của mình nghĩ tình tiết. Chim cánh cụt lại kêu hai tiếng, lần này Đường Viên lập tức bò dậy, cô không bao giờ muốn bỏ lỡ bất kỳ tin nhắn nào nữa.

Khung đối thoại đang sáng lên là nhóm lớp mười một của bọn họ.

Không biết ai khởi xướng nói ngày 31 tháng 12 này là kỷ niệm tròn bảy mươi năm ngày thành lập trường trung học phụ thuộc Tây đại, tất cả mọi người ở trong đám Đường Viên đều muốn nhân cơ hội này mà tụ tập, Đường Viên cũng rất muốn tụ họp một lần, cô nhận lời, từ trang cá nhân của mọi người mà tìm ra địa chỉ mới của bọn họ để chuẩn bị liên lạc.

Lớp trọng điểm chỉ có ba mươi sáu người, không tới một giờ, Đường Viên đã gọi xong cho mỗi người một lần.

Chỉ còn lại người cuối cùng.

Sau khi cô gửi danh sách những người đồng ý tham gia tụ hội lên, trong đám đột nhiên xuất hiện một tin nhắn ——

Tiểu vĩnh viễn: Lớp trưởng cậu nhớ liên lạc với học thần á! Chúng tớ cũng đã liên lạc rồi nhưng không tìm được anh ấy, hai các cậu không phải đều học ở Tây đại sao, thật vất vả chúng ta mới tụ tập được một lần đấy!

Đường Viên châm chước câu chữ, trước tiên viết một đoạn dài sau đó chỉnh sửa vô số lần, gõ tên Dung Giản, sau đó gửi đoạn thoại kia đi.

###

Đưa điện thoại di động cho ĐườngViên xong, Dung Giản lập tức lái xe về nhà.

Phòng ốc trống rỗng không có một bóng người. Trước lúc Dung Hoa ra nước ngoài còn nói nhà lớn như vậy tốt nhất là anh nên nuôi con gì đó, cũng có thể bầu bạn. Chị ấy còn hào hứng ôm tới một con Alaska cho anh, vậy mà con Alaska kia cũng không hề ở lại.

Mỗi ngày nó đều cần một lượng vận động (lqd) lớn, nhưng Dung Giản không có thời gian chăm sóc nó, sau đó Dung Giản tặng nó cho bé trai sát vách đặc biệt thích nó.

Trong mắt rất nhiều người thì đó là làm bạn, nhưng đối với Dung Giản mà nói, đó chỉ là gánh nặng.

Có lúc, Dung Giản cảm thấy thầy tướng số kia nói mạng anh cứng rắn không phải không có lý, mặc dù thầy tướng số kia nói xong câu đó đã bị anh đánh một quyền. Từ nhỏ anh nuôi con gì thì con đó sẽ chết, tằm, cua, tôm, cá vàng......

Dung Giản nhớ mỗi một lần cá vàng anh nuôi chết đi, anh đều rất đau lòng.

Sau đó cá vàng nhỏ không chết nữa.

Bởi vì lúc anh đi học, cha của anh sẽ đổi cá vàng đã chết kia thành cá sống.

Sau khi cá vàng trong hồ bị đổi hết một vòng, Dung Giản bèn thả hết chúng đi, anh thở phào nhẹ nhõm, cha của anh cũng thở dài một hơi.

Từ khi ba anh đổi cá lần đầu tiên, anh đã phát hiện ra, bởi vì anh nhớ được hoa văn của chúng.

Sau này khi ba anh dẫn anh tới bờ sông câu cá, lúc câu được một con rùa lên cho anh, còn nói là con rùa ngàn năm, lần này con của ba chắc chắn sẽ không nuôi chết nó nữa rồi.

Con rùa kia sống được đến mùa đông, sau đó bị đông cứng mà chết rồi.

Dung Giản có chút phiền não, gần đây anh rất hay suy nghĩ linh tinh, lập tức từ Đường Viên nhảy đến thầy tướng số nhảy đến cá vàng lại nhảy tới rùa.

Anh đi vào thư phòng, theo thói quen liếc mắt nhìn tủ bảo hiểm, sau đó mở máy vi tính trên bàn ra.

Vừa lên mạng, cửa sổ khung chat với Đường Đôn Nhi đã nhảy ra.

Đường Đôn Nhi: Dung Giản, sắp đến trường ngày kỷ niệm thành lập ( ngày 31 tháng 12) của trường trung học phụ thuộc Tây đại rồi, tất cả mọi người đều muốn tụ tập một lần, anh có thể tới không?

Đường Đôn Nhi: Chính là người lớp mười một trên một của chúng ta.

Dung Giản không muốn trả lời "Muốn", cho nên anh trả lời một chữ “Tốt”.

Trước khi ngủ, Dung Giản dựa vào trí nhớ đánh địa chỉ trang web đó ra, mặt biên lập tức chuyển đến tiểu thuyết ngày đó.

Đường Viên tối nay ra một chương.

Dung Giản động động ngón trỏ, mở chương mới nhất ra ——

......

Dù sao, tôi vẫn còn thích anh ấy.

Dù sao thì giờ vừa đúng, dù sao cuộc sống vẫn còn dài.

......

Đường Viên nghĩ như vậy, nhưng cô cũng đã thật lâu không gặp Dung Giản rồi.

Kỹ thuật tài chính thực hành đến ĐH năm 3, khóa trình đặc biệt nhiều. Đường Viên mỗi ngày đi qua đi lại ở học viện, giữa những dãy nhà hình lập phượng và tòa nhà cao tầng, loay hoay tới trời đất mù mịt, vì gần đây phải đi học, cô đều tự học ở thư viện.

Hơn nữa, cơ hội để cô và Dung Giản cùng xuất hiện thật sự là quá ít.

Cứ như vậy, Đường Viên càng ngày càng mong đợi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường trung học phụ thuộc Tây đại rồi.

Mấy ngày trước ngày kỷ niệm thành lập trường, thành phố C bắt đầu có tuyết rơi, trong thời gian mấy ngày, toàn bộ vườn trường rộng lớn của Tây đại đều được phủ thêm một tầng áo khoác trắng tuyết.Kí túc xá của Đường Viên là lão túc xá, đối diện còn là dãy phòng có các loại truyền thuyết ma quỷ kinh khủng.

Sau bão tuyết, quỷ lâu tựa như một tòa thành trong đồng thoại.

Trước khi ra cửa, Đường Viên căn cứ vào độ dầy trên tầng thượng của quỷ lâu, mà trong ba tầng ngoài ba tầng hoàn toàn bao bọc mình thành một người tuyết, còn đội mũ đeo khăn quàng cổ chụp tai và bao tay ấm áp, mặc dù như thế, trong nháy mắt đẩy cửa kính của kí túc xá ra Đường Viên vẫn bị lạnh cóng đến run rẩy.

Tuyết đã nhỏ đi rất nhiều, nhưng trên đất vẫn đọng một tầng tuyết thật dầy.

Hậu quả của việc ăn mặc quá cồng kềnh chính là hành động bất tiện, Đường Viên thất thểu đạp lên dấu chân của người đi trước, mỗi một bước đạp lên một cái hố cẩn thận từng li từng tí đi về phía trước. Từ nhỏ khả năng thăng bằng của cô đã không quá tốt, đến mùa đôngsẽ luôn bị các loại té ngã.

Lúc Lê Họa mới vừa rời đi, mỗi buổi sáng mà giáo sư Đường có lớp đều sẽ đưa cô đi nhà trẻ trước, làm một người chatrẻ tuổi có rất nhiều việc không chú ý tới, thường là ông sẽ bước đi thật nhanh ở phía trước, Đường Viên tự mình ở phía sau nâng đôi chân ngắn đuổi theo bước chân của ông, rất nhiều lần cô ngã xuống nhưng giáo sư Đường cũng không biết, chỉ có thể tự bò dậy tiếp tục chạy theo ở phía sau.

Đi chưa được mấy bước, lòng bàn chân Đường Viên đã bị trượt làm cả người bổ nhào về phía trước, mạnh mẽ ngã vào trong tuyết.

Cô nằm trên tuyết muốn bò dậy, sau lưng có hai cái tay vươn ra, xuyên qua eo của cô, thoải mái ôm cô từ trong tuyết ra.

Cái tư thế này......

"Cám ơn!" Vừa chạm vào đất, Đường Viên đã quay đầu nhìn Dung Giản.

"Đừng động." Một tay Dung Giản đè lại bả vai của cô, một cái tay khác phủi tuyết trên người cô, cô mới vừa ngã vào trong tuyết nên toàn thân đều là tuyết, khăn quàng cổ và chụp tai cũng không thoát khỏi, ngay cả trên lông mi cũng bị dính bông tuyết.

Đường Viên đứng tại chỗ, nhịp tim lại không tự chủ mà tăng lên.

So với cô quấn trong ba tầng ngoài ba tầng, Dung Giản ăn mặc cũng có chút mỏng manh, anh chỉ mặc một cái áo khoác lông cừu màu đen. Lúc anh cúi người giúp cô phủi tuyết, cô có thể nhìn thấy cần cổ trắng nõn của Dung Giản.

"Đi thôi."

Nghe thấy Dung Giản gọi cô, Đường Viên hồi hồn lại, đã thấy cái tay trước mắt kia.

Đường Viên đưa tay nắm lấy tay Dung Giản, lại vội vàng thu tay về.

"Bao tay của em ướt." Cô lấy bao tay lông nhung to kia xuống, giải thích một chút, không phải kéo một chút, là dắt một đường á, sao có thể cách một cái bao tay dầy như vậy!

"Ừ."

Đường Viên đưa tay nắm bàn tay Dung Giản.

Ngón tay Dung Giản tuy thon dài nhưng bàn tay lại rất lớn, anh trở tay nắm chặt, tay Đường Viên gần như hoàn toàn bị bao trong lòng bàn tay anh. Mu bàn tay cô dán vào lòng bàn tay anh, có lẽ là cô mới vừa đè tay vào trong đống tuyết, nên Đường Viên cảm giác lòng bàn tay của  Dung Giản rất nóng.

Trong lòng cô có chút không yên, đi theo phía sau anh đạp lên dấu chân của anh từng bước từng bước đi về phía trước. Lần đầu tiên, cô hi vọng tuyết cô không thích nhất này có thể rơi cả ngày, cô không thích đi trên một con đường phủ kín tuyết mênh mông vô tận.

Các tiết mục diễn ra vào ban ngày của lễ kỷ niệm ngày thành lập trường cũng rất nhàm chán, trường trung học phụ thuộc (di.da.l.qy.do) Tây đại quả không hổ là ngục giam thứ hai của thành phố C, một ngày kỷ niệm ngày thành lập trường cũng bị làm thành ngày gặp mặt bạn học cũ xuất sắc, nghi thức quyên tặng cùng với buổi lễ trao giải.

Được nửa chừng Đường Viên đã không nhịn được mà từ trong lễ đường chạy ra ngoài, gặp mặt rất nhiều bạn học cũ, lo lắng tới lúc đó không đặt được khách sạn, cô đặc biệt chạy tới khách sạn bên cạnh đặt phòng.

Buổi tối gặp mặt bạn học, Đường Viên thân là người tổ chức bị mọi người chuốc không ít rượu, da mặt cô mỏng, gần như là ai đến cũng không cự tuyệt, uống đến cuối cùng cả người cũng có chút phiêu.

Lúc Dung Giản từ bên ngoài tiến vào, Đường Viên đã bị người chuốc say, không biết là nhiệt độ máy điều hòa không khí quá cao, hay là do uống say, gò má cô hồng lên, khóe mắt cũng có chút ửng hồng.

Nhìn thấy anh đi vào, Đường Viên còn giơ cái ly cười trong tay lên cười với anh.

Sau khi tan cuộc, Dung Giản đưa Đường Viên trở về. Bên ngoài rơi một ngày tuyết, tuyết đọng trên đất vừa dầy lại nhiều, Đường Viên say đến giống như chỉ nhuyễn chân tôm, Dung Giản dứt khoát cõng cô lên.

Rạng sáng, trên đường gần như không còn lại mấy người nữa. Đường Viên ngoan ngoãn nằm ở trên lưng anh, hai cái tay mềm nhũn khoác lên lồng ngực anh, đầu tựa vào vai anh, sợi tóc mềm mại thỉnh thoảng lại chạm vào gò má của Dung Giản.

Lúc sắp đến cửa trường học, Đường Viên cọ xát trên lưng anh, nhỏ giọng nói câu gì đó.

"Hả?" Âm thanh của cô quá thấp, Dung Giản không nghe rõ.

Rất nhanh anh đã bởi vì lòng hiếu kỳ của mình mà phải trả giá cao.

Lúc đôi môi mềm mại của Đường Viên lập tức dán vào bên tai Dung Giản thì Dung Giản thiếu chút nữa ném cô ra ngoài: "Đừng động."

Dung Giản cảnh cáo một tiếng, Đường Viên cúi đầu "Ừ" một tiếng, đàng hoàng một lát.

Không bao lâu sau cô lại chứng nào tật nấy, dán vào lỗ tai anh nói cái gì đó, lúc cô nói chuyện rất nhẹ, giống như là đang hà hơi vào lỗ tai anh, hơi ngứa một chút.

Trong trời đông tuyết phủ, hơi thở ấm áp của cô phun ở bên tai Dung Giản, giống như là nguồn nhiệt duy nhất.

"Anh có biết không......"

Dung Giản nghe được cô dán vào lỗ tai anh, nhẹ nhàng nói, giọng nói của cô nhẹ giống như đang than thở, rồi lại mang theo vui mừng.

"Anh có biết không, em rất thích anh......"
Bình Luận (0)
Comment