“Á —— Au ——” Cơn đau nát cả lòng truyền tới từ ngón chân, Đường Viên đau tới mức hít sâu một hơi, kêu thảm thiết.
Thật sư là rất rất rất rất đau, lúc đó cô đi dép xăng đan, đầu ngón chân lòi ra ngoài một chút, một chút đó bị cuốn vào bánh xe.
“Két——” Nghe thấy tiếng Đường Viên kêu thảm thiết, Dung Giản phản ứng cực nhanh, bóp phanh, đồng thời một chân bám lấy đường để tránh bánh xe tiếp tục lăn.
Anh nhấc chân lên nhảy xuống xe, xoay người giữ lấy bánh trước, một tay nắm lấy mắt cá chân Đường Viên, lấy ngón chân cô ra khỏi bánh xe.
“Xin lỗi.” Dung Giản trầm giọng xin lỗi, ngón chân tròn vo của cô bị bánh trước kẹp sưng tấy, móng chân còn thấy lòi cả thịt, nhìn thấy mà đau lòng. Ngọn đèn quá mờ, Dung Giản không nhìn rõ, không biết móng chân Đường Viên có phải bị lật rồi không, cũng không biết có bị gãy xương không.
“Không sao, á ——” Là do cô tự nhấc chân lên nên mới bị cuốn vào. Đường Viên đau rụt chân lại, ôm chân suýt xoa.
“Tôi...” Đường Viên cảm thấy cô chỉ cần lên phòng y tế của trường băng bó là được, cô nói rồi chân sau nhảy lên trước, nhảy xa quá không giữ được thăng bằng, Đường Viên không tự giác mà đặt chân phải xuống để chống thân mình, chân vừa đặt xuống cả người đau vô cùng.
Dung Giản đưa lưng về phía cô gọi điện thoại, Đường Viên cẩn thận nhảy tới dưới tàng cây, ôm lấy chân.
Ký túc cách cửa tây không xa, một lúc sau đã có một chiếc xe taxi chạy vào, Đường Viên bị Dung Giản nhét vào trong xe, đưa đến bệnh viện gần nhất trường đại học.
Đến bệnh viện Dung Giản đưa cô đi chụp X-Quang trước tiên, may mà ngón chân không bị gãy.
Người xếp hàng khám ngoại khoa hơi nhiều, Dung Giản ngồi cùng Đường Viên đợi y tá gọi, Đường Viên ngồi trên ghế dài, cằm đặt lên gầu gối nhìn chân mình, nhìn qua trông rất tội nghiệp. Trước khi chụp X-Quang thì bác sĩ đã giúp cô tẩy trùng và sơ cứu qua miệng vết thương, ngón chân lớn của cô bị chèn sưng đỏ chảy máu, móng chân bị tước mất một nửa, gốc móng thì tụ nhiều máu nên đã chuyển sang màu đen, khác biệt hẳn so với những ngón chân trắng nõn mượt mà bên cạnh.
Đến lượt cô, đầu tiên bác sĩ bôi thuốc băng lại, rồi nói một chút những thứ cần kiêng và những việc cần chú ý, Dung Giản đứng ở bên nghe rất chăm chú.
Lúc lọc máu tụ, Dung Giản đi trước xếp hàng nhận thuốc.
Bác sĩ trẻ tuổi nhìn bóng lưng của Dung Giản còn đùa Đường Viên: “Bạn trai của em đẹp trai thế.”
“Không, anh ấy không phải...” Đường Viên đỏ mặt khoát tay.
Dung Giản đi lấy thuốc, lúc tìm Đường Viên thì anh nhìn đồng hồ, đã sắp hai giờ sáng rồi.
Bệnh viện còn phòng bệnh trống, anh giúp Đường Viên làm thủ tục nằm viện, đưa cô trở lại phòng rồi đi ra ngoài như muốn hút thở không khí trong lành. Chưa từng có nơi nào khiến anh cảm thấy bị đè nén không thở nổi như bệnh viện, Dung Giản đi tới cửa hàng tạp hóa đối diện mua một hộp thuốc, đứng ở đó hút một điếu thuốc.
Anh cũng không có thói quen hút thuốc.
Sau khi hút hết, anh ném vào thùng rác cách đó không xa.
***
Trong phòng bệnh.
Đường Viên vểnh chân phải được bó cẩn thận ngồi trên giường bệnh xem điện thoại, trong danh sách cuộc gọi thì có mấy cuộc của Nam An An, cô gọi lại báo mình không bị rơi rớt ở đâu. Sau khi cúp điện thoại, Đường Viên nhìn mặt của mình trên màn hình di động, ghê quá đi mất, tròn quá đi mất, sau này cũng không thể ngẩng mặt với Dung Giả rồi, không được, so về chiều cao của cô với Dung Giản thì không ngẩng mặt lên… cô cũng chỉ có thể trợn mắt nhìn Dung Giản.
Nhắm mắt làm ngơ, Đường Viên vứt di động qua một bên, cúi đầu nhìn đầu ngón chân đáng thương của mình, có thể là do đầu ngón chân bị sưng nên cô cảm thấy lớp gạc cuốn rất chặt, bị ép nên chân hơi đau, hơn nữa nút thắt của gạc không đều nhau làm cho tim gan Đường Viên cảm thấy rất khó chịu.
Cô ngẩng đầu, nhìn quanh phòng bệnh một vòng, cố gắng tìm cách dời lực chú ý của mình. Cả căn phòng bệnh sạch sẽ mà rộng rãi, ánh đèn sáng mà không chói, bên cạnh cửa vào còn có một căn phòng nhỏ, bốn phía còn có những chậu cây mà cô không biết tên, lớn hơn bồn hoa nhưng lại nhỏ hơn cây, nó xanh um tươi tốt, Đường Viên so sánh lần lượt, cây nhỏ ở bốn góc phòng đều cao tương tự nhau, nhìn rất sảng khoái… Nhưng mà nút thắt của gạc vẫn không đều nhau.
Rốt cuộc Đường Viên không chịu được nữa, cô cẩn thận mở băng gạc ra…
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, bóng dáng cao dài của Dung Giản xuất hiện tại phòng bệnh.
Ánh mắt anh nhìn vào chân cô, hơi lạnh lùng, dường như bị ánh mắt áp bách mãnh liệt, Đường Viên sợ tới mức nhanh chóng đem băng phủ lên đầu ngón chân mình, không cẩn thận đụng phải phần thịt, đau tới mức phải hít hà.
“Buông tay ra.” Dung Giản đi tới, cúi người đặt một tay lên giường bệnh, một tay cầm mắt cá chân của cô.
Có lẽ là anh vừa rửa tay, bàn tay lành lại, còn cả chút hơi nước. Đường Viên hơi rụt chân lại, nghĩ thầm, vừa rồi Dung Giản đã rửa sạch tay rồi.
Dung Giản giúp cô thay băng một lần nữa, lúc băng còn thắt một cái nơ con bướm rất đẹp, hai cánh dài ngắn giống như, Đường Viên nhìn thấy cũng vui vẻ, thoải mái hơn.
Quả nhiên, băng bó vết thương xong, Dung Giản lại sang phòng bên cạnh rửa tay, phòng đó cách âm không tốt, cô còn có thể nghe rõ được tiếng nước chảy.
Tiếng nước chảy ngừng lại, Đường Viên khẩn trương hơn, niềm vui ban đầu khi nhìn thấy Dung Giản đã bị chuyện ‘cuốn chân’ hoàn tan bớt, phần còn lại đã gần như là cảm giác e sợ.
Đêm khuya, phòng bệnh rất yên tĩnh, ngay cả hô hấp cũng bị phòng lớn, nghe được rõ ràng.
‘Két’ một tiếng, cửa phòng rửa tay mở, Dung Giản bước ra, có lẽ là ánh mắt của cô quá rõ ràng, Dung Giản đi tới ghế sofa, cúi đầu nhìn cô, trầm giọng hỏi: “Còn đau không?”
“Một chút.” Đường Viên thành thực gật đầu.
Cốc cốc.
Nghe tiếng gõ cửa, Đường Viên thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn qua, thấy là đồng bọn Nam An An thì mắt cô sáng lên.
Nam An An gọi ‘Đàn anh’ một tiếng rồi chạy tới ôm lấy mặt Đường Viên, cúi đầu nói: “Mập!”
Đường Viên: “…”
“Mập bị thương ở đâu, lại đây thổi thôi cho nào.”
Đường Viên yên lăng nhấc ngón chân được đeo nơ bướm.
Nam An An yên lặng thả mặt và tay cô ra.
Đường Viên nhìn khắp người, ghé sát vào người Nam An An, nói nhỏ: “An An, bà nhìn coi, tóc tôi có rối tung lên không?”
Đường Viên không có tóc mái, nhưng trán lại có những sợi tóc mới, đuôi ngựa hơi xòe ra, tóc rơi ra cũng nhiều. Nam An An gật đầu, lấy trong túi một cái kẹp tóc, định giúp cô kẹp những sợi tóc rơi ra, chợt nghe Đường Viên nói nhỏ: “Giúp tôi vén gọn nó lại với.”
Nam An An: “…”
Nam An An nghiêm túc giúp cô vén tóc, rồi thần bí nháy mắt với cô, chạy đi mất.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại cô và Dung Giản, và nó lại chìm vào trong sự yên lặng.
Đường Viên nhìn bốn cây nhỏ xung quanh phòng một lát rồi nhắm mắt lại. Một lát sau cô cảm giác có một cái bóng trùm lên người cô, Đường Viên lén hé mắt ra, nhìn thấy Dung Giản duỗi tay tắt đèn trên đầu giường cô. Dung Giản ngồi ghế bên cạnh giường bệnh, hơi cúi đầu xem điện thoại. Gương mặt của anh đang ánh sáng điện thoại chiếu vào lại càng sắc nét, thoạt nhìn vô cùng đẹp trai.
Được ở bên nhau thế này, giống như một giấc mơ vậy.
Tốt quá.
Khi tỉnh ngủ thì trởi đã sáng rồi.
Dung Giản đưa cô về ký túc xá, ôm!
***
Vừa về đến ký túc xá, Nam An An đã tìm tới cô nói chuyện phiếm: “Mập à, sao rồi sao rồi, có vui vẻ sảng khoái không?”
“Ừ, Vừa rồi anh ấy ôm tôi rất lâu, tôi khẩn trương không dám động đậy gì luôn.” Đường Viên vui vẻ gật đầu.
“Bà thích anh ta, sao cấp ba không tỏ tình?” Nam An An chống cằm, vô cùng hứng thú với tình sử đơn giản của cô.
“Tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến thành tích học tập.” Đường Viên trả lời nghiêm túc.
Nam An An tỏ vẻ không phục: “Nhưng anh ta là người học giỏi như thế, dù có hẹn hò thì cũng đâu ảnh hưởng đến thành tích học tập của anh ta, cả hai cùng học tập, có thể xin nghỉ vài môn tự học, còn lấy được học bổng Z.”
Đường Viên hắng giọng: “Tôi sợ ảnh hưởng tới thành tích của tôi.”
Nam An An: “…”
“Hơn nữa tôi béo mà.” Đường Viên nói tiếp: “Dung Giản không thích người mập.”
“Mập à.” Thiên sứ nhỏ Nam An An quay sang an ủi cô: “Không sao đâu, Dung Giản không thích bà cũng đâu có sao, thầy giáo của bà, chính là thầy giáo Khánh Nguyên vừa đi du học về, tôi thấy thầy ấy cũng thích bà mà?”
Đường Viên khoát tay, đang tính nói thì đã bị tiếng chuông điện thoại cắt đứt. Cô nhìn cái tên trên màn hình, nhận điện thoại, còn mở luôn loa ngoài.
Giọng của Khánh Nguyên – người thích cô trong truyền thuyết, nghe có vẻ hùng hổ: “Mập, em dám không học tiết của anh hả?”
“Anh à.” Dù là chuẩn bị kỹ càng nhưng Đường Viên vẫn bị anh ta làm cho hoàng sợ: “Mấy hôm trước chân em bị cuốn vào bánh xe…”
Người bên kia đầu dây dừng lại một chút rồi bùng nổ: “Ha ha ha ha ha ha ha ha… em đúng là ngốc mà… ha ha…”
Nam An An: “…”
***
Bị thương ở chân nên không cần đi học, Đường Viên muốn làm gì đó giết thời gian.
Lúc cô soát comment trên DĐLQĐ mới nhìn thấy một bạn đọc giục cô ra truyện mới. Đường Tròn còn chưa nghĩ gì đến truyện mới, cô chỉ là một tác giả nho nhỏ trong trang truyện, viết ba quyển truyện cũng không có gì. Nhưng lần đầu tiên cô được giục ra truyện mới, cô cảm thấy rất vui và không muốn để bạn đọc thất vọng.
Đường Viên nghĩ một lúc, ánh mắt nhìn quyển sổ ghi đầy tên Dung Giản, đột nhiên sáng bừng lên.
Cô nghĩ, cô đã thầm mến nhiều năm như vậy, có lẽ cũng sẽ không được sự đáp lại, nhưng mà chiều nay, cô lại đột nhiên muốn cho đoạn tình cảm thầm mến này của mình một kết cục tốt đẹp.
Kích động, Đường Viên mở hố mới ngay ——
Tên truyện —— “Nam thần, em muốn sinh ‘khỉ con’ cho anh”
Nhân vật —— tôi, nam thần của tôi
Từ khóa —— đơn phương, thầm mến
Sau khi mở giới thiệu, Đường Viên bắt đầu ôm laptop viết truyện ——
…
Tôi không nghĩ tới, khi đưa tôi đi, nam thần sẽ bế ngang tôi lên.
Tôi nhìn béo như vậy mà anh lại ôm nhẹ nhàng như thế, nam thần đúng là khỏe!
Lúc được ôm lên lầu, tay của tôi không biết để vào đâu, không dám ôm, đặt trước ngực như một chú cún. Tôi cũng không dám ngẩng đầu nhìn anh, bởi vì anh tôi đã nói, ở góc độ đó nhìn mặt tôi như cái chảo.
Hơi thở của anh phả ngay bên tai tôi, tôi cảm thấy lỗ tai tôi cũng sắp đỏ nhừ, luôn có cảm giác như anh đang thổ hơi vào lỗ tai tôi, tôi còn nghĩ, chỉ cần tôi hơi động một chút thì gò má sẽ chạm vào đôi môi mỏng của Dung Giản.
…
Mười ngón tay như bay hơi dừng lại một chút, cô sờ sờ môi, cảm xúc mềm lại khô ráo, cô cảm thấy gò má cũng hơi nóng lên.
Viết xong chương một, Đường Viên kiểm tra lại một lần lỗi chính tả và ngữ pháp.
Cô không ghi tên mình, nhưng mỗi lần đánh tới hai chữ Dung Gian đều cảm thấy mặt đỏ tim đập, cảm giác vô cùng xấu hổ.
Cô không dám nhìn vào màn hình nữa, nhanh chóng đăng lên trang web, rồi đóng laptop lại.
Phù ——
Cô thở dài một hơi, tự an ủi mình, dù sao cô chỉ là người vô danh trong trang truyện đó, độc giả cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cô có thể tin tưởng rằng câu chuyện này sẽ chỉ là tạp chí đêm khuya của cô, nam thần tuyệt đối không nhìn thấy câu chuyện này.
Tuyệt đối sẽ không.