Đại Thần, Em Muốn Sinh 'Khỉ Con' Cho Anh

Chương 62

Edit: Thanh Hưng

"Sao thế?" Nhìn Dung Giản biến sắc, Phương Kiếm hỏi theo bản năng.

Dung Giản không lên tiếng, lúc trước anh dạo chơi ở nước ngoài một thời gian quá dài, công việc còn tồn đọng rất nhiều, tối hôm qua mới chỉ xử lý được một phần. Lúc Phương Kiếm thao thao bất tuyệt, Dung Giản bèn vừa nghe vừa lật xem tài liệu trong tay.

Gần đây hạng mục hợp tác giữa công ty bọn họ và Tống thị kia thường xuyên xảy ra vấn đề.

Ngay từ khi bắt đầu, vụ hợp tác này đã là do Tống Khen một tay thúc đẩy vì có dụng ý khác, nhưng là sau khi hạng mục này đưa vào khai phá lại thu được lợi nhuận cao hơn mong đợi, ngay cả lão hồ ly Tống Khen kia cũng bắt đầu coi trọng hạng mục này, tăng thêm mấy lần đầu tư.

Gần đây thái độ của Tống Khen lại đột ngột trở nên khác thường. . . . . .

Dung Giản "Vèo" vứt tài liệu trong tay (di.da.l.qy.do) qua một bên, nhấn nút mở máy, trong 10 mấy giây chờ đợi máy vi tính khởi động, thậm chí anh còn phiền não hoảng hốt click chuột nhiều lần.

"Cứng đầu, cậu bận rộn đi, tôi đi trước nhé." Trên ghế sa lon, Phương Kiếm nhìn thấy Dung Giản đang chuyên chú, đứng dậy rời khỏi phòng làm việc.

"Ừ." Dung Giản cũng không ngẩng đầu lên, sau khi màn hình sáng lên, anh nhập địa chỉ website của Tống thị vào, nhanh chóng gõ bàn phím, lướt xem tiêu đề cùng nội dung của các bức thư điện tử, rất nhanh anh đã dựa vào Server trong hộp thư tìm được một câu khẩu lệnh.

Kế tiếp gần như là làm liền một mạch, Dung Giản dễ dàng tìm được email chủ quản trong danh sách thư điện tử, thử dùng tên đăng nhập và mật khẩu này đăng nhập vào hệ thống nội bộ của Tống thị.

Đăng nhập thành công.

Tất cả đều cực kỳ thuận lợi, Dung Giản búng tay phát ra tiếng. Thậm chí mạng tài vụ của Tống thị còn không đặt tường lửa, Dung Giản dễ dàng xâm nhập được vào hệ thống, dễ dàng lấy được bảng báo cáo tài vụ mấy tháng gần đây của Tống thị.

. . . . . .

Trong mấy ngày ngắn ngủi, Tống Dư Ca bay đường dài hai lần, sau khi máy bay hạ cánh cả người cô ta gần như đã mệt lả, lúc đạp lên nền gạch bóng loáng trên sân bay còn có cảm giác như giẫm trên mây, hoa mắt.

Cô ta đứng tại chỗ, dựa vào một cây cột mở điện thoại lên, vừa khởi động xong đã thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ đến từ Tống Khen.

Tống Dư Ca đang do dự xem có nên gọi lại cho ông ta hay không, điện thoại của Tống Khen lại gọi tới.

Cô ta nhận điện thoại, không chủ động nói chuyện, cô ta tự mình đột ngột ra nước ngoài, bây giờ khó tránh khỏi có cảm giác chột dạ với Tống Khen, nhưng cô ta lại có một chút oán hận Tống Khen, lúc đầu nếu không phải Tống Khen cố ý đưa cô ta ra nước ngoài, cô ta và Dung Giản cũng sẽ không đi tới bước này.

"Dư Ca." Lần này thế nhưng Tống Khen lại không lôi chuyện cũ ra như trước, cũng không khiển trách cô ta vì không nói tiếng nào mà đã đột nhiên ra nước ngoài. Trong ống nghe, âm thanh của ông ta không giống như xưa, có vẻ cực kỳ mệt mỏi: "Bây giờ con lập tức về đây một chuyến, ba có việc gấp."

"Con cũng có việc gấp." Tống Dư Ca quyết định đi tìm Dung Giản: "Hiện tại con không thể về được."

Cô ta nói xong mới nhớ ra cô ta muốn để cho Dung Giản và Tống Khen nói rõ ràng mọi chuyện với nhau, cô ta lại bổ sung: "Chờ con tìm được Dung Giản, con và anh ấy sẽ cùng nhau trở về."

Nói xong cô ta không đợi Tống Khen trả lời đã cúp điện thoại.

Tống Dư Ca đi giày cao gót nhếch nhác theo dòng người tới bãi đỗ xe ngầm bắt xe, đi được nửa đường lại bị lái xe của Tống Khen ngăn lại, cứng rắn mời trở về.

***

Nhà lớn nhà họ Tống.

"Ba nói cái gì?" Tống Dư Ca bỗng nhiên đứng dậy, chuyện Tống Khen nói làm cho cô ta cảm thấy vô cùng khó tin, cô ta run rẩy kinh hô: "Ba muốn cho con cùng người khác. . . . . . Kết hôn?"

"Đúng." Vẻ mặt Tống Khen tuyệt không giống như đùa giỡn.

"Không thể nào!" Tống Dư Ca bực tức hô: "Sao con có thể kết hôn với một người đàn ông con không quen biết chứ, ba biết rõ là con thích Dung Giản mà!"

"Con!" Tống Khen giận đến mức chỉ thẳng ngón tay vào cô ta, vỗ bàn một cái.

"Từ nhỏ con đã thích anh ấy rồi!"

Thấy Tống Khen quyết tâm muốn để cô ta lập gia (lqd) đình, cảm xúc của Tống Dư Ca có chút không khống chế được, tất cả uất ức vì từ trước đến nay bị Dung Giản thờ ơ đều xông lên đầu, cô ta hô to về phía Tống Khen: "Đều là tại vì ba!"

Tống Khen vẻ mặt chấn động, ánh mắt lạnh lùng: "Con thì biết cái gì!"

Tống Dư Ca ngây ngẩn cả người, phản ứng của Tống Khen làm cho cô ta cảm giác toàn thân rét run: "Quả nhiên là giữa ba và anh ấy từng có chuyện gì đó!" Cô ta không dám nghĩ sâu về khúc mắc giữa Tống Khen và Dung Giản.

Tống Khen không nhiều lời với cô ta, đi thẳng vào nhà.

Có thế nào Tống Dư Ca cũng không thể ngờ rằng Tống Khen sẽ vì lợi ích mà gả cô ta cho người mà cô ta không thích, hơn nữa thái độ lại còn kiên quyết như thế. Cô ta tự giam mình trong phòng ngủ, tè đầu tới cuối đều không ra khỏi cửa phòng, cuối cùng buổi trưa cô ta cũng tìm được cơ hội len lén chạy ra ngoài.

Cô ta một đường chạy như điên, rốt cuộc cũng bắt được một chiếc xe ở ven đường, chạy thẳng tới cao ốc Số hóa.

Dọc theo đường đi Tống Dư Ca vẫn một mực soi gương trang điểm lại, lúc đến cao ốc Số hóa thì cô ta liếc nhìn lại trang dung tinh sảo của mình trong gương một lần cuối cùng, hài lòng thu đồ trang điểm lại, lúc đi vào cao ốc Số hóa cô ta lại đưa mắt nhìn thủy tinh sáng ngời như gương, sờ mái tóc xoăn dài màu nâu ánh kim một chút, dùng tư thái tốt nhất đi vào đại sảnh, sau đó thì bị chặn lại.

Mãi cho đến năm giờ rưỡi tan việc, nhân viên trong cao ốc Số hóa đồ sộ tốp năm tốp ba từ bên trong đi ra, cô ta vẫn không thể đi lên, chỉ có thể ngồi chờ Dung Giản.

******

Hơn chín giờ, Dung Giản rót ly cà phê, ngón tay bấm bấm ấn đường, vò tập báo cáo tài vụ mới vừa xem xong của Tống thị thành một đống mà ném vào trong thùng rác.

Quả nhiên.

Hạng mục hợp tác giữa công ty bọn họ và Tống thị thường xuyên xảy ra vấn đề không phải vì Tống Khen cố ý nhằm vào, mà là tài vụ của Tống thị xuất hiện vấn đề. Lấy tài lực của nhà họ Tống, giải quyết vấn đề trước mắt này vẫn còn nằm trong phạm vi năng lực của Tống Khen.

Dung Giản buông tay cầm con chuột ra, nặng nề dựa vào ghế dựa, cười lạnh một tiếng.

Rất nhanh, nó sẽ không còn nằm trong phạm vi năng lực của Tống Khen nữa.

Dung Giản uống cà phê xong, cúi đầu nhìn điện thoại di động, hôm nay Đường Viên không gọi tới một cuộc điện thoại nào.

Thật ra Đường Viên đã không còn tâm trạng gọi điện thoại cho Dung Giản nữa rồi.

Giáo sư Đường và Lê Họa không biết bị làm sao, buổi trưa hôm qua giáo sư Đường còn hết sức phấn khởi đi đón Lê Họa, nhưng sau khi trở về thì cả người ông cũng trầm mặc hơn rất nhiều, mua vé máy bay chuyến sớm nhất, rõ ràng muốn về nước.

Đường Viên lái xe đưa giáo sư Đường tới sân bay, dọc theo đường đi cô luôn không dám lên tiếng.

Thừa dịp đèn đỏ, cô lấy ra một chai nước đá từ trong ngăn lạnh trên xe đưa cho giáo sư Đường: "Ba!"

Cô thử thăm dò nhỏ giọng hỏi ông: "Ba và mẹ cãi nhau sao?"

"Ừ." Giáo sư Đường mở nắp chai uống một ngụm nước lạnh, hóa giải phiền não và buồn bực trong lòng.

Mấy ngày trước ông đi tìm Lê Họa chất vấn bà, con gái mang thai là chuyện lớn như vậy mà sao phải lừa ông, lúc ấy đã thiếu chút nữa cãi nhau rồi, ông không đợi Lê Họa, tự mình đến tìm Đường Viên.

Ngày hôm qua lúc đi đón Lê Họa, ở trên xe bọn họ không tránh khỏi lại nói tới chuyện này, ông chất vấn Lê Họa có để người làm cha đứa bé này ở trong mắt không, Lê Họa bình tĩnh nói: "Không có."

Hai chữ, khiến Giáo sư Đường bị băng thùng khiêu chiến —— một thùng lớn nước đá kèm theo mảnh đá vụn đổ xuống đầu.

Nhiều năm như vậy, ông vẫn luôn cố gắng níu kéo Lê Họa, mỗi một lần đi công tác đều nhân cơ hội tới tìm bà, sống ở thành phố của bà, xem triển lãm tranh của bà, nghe bà  toạ đàm, cố gắng hòa vào cuộc sống của bà.

Cho dù Lê Họa vẫn không có lần nữa tiếp nhận ông, nhưng ông vẫn luôn cho là giữa bọn họ chắc chắn sẽ có chuyển cơ, thậm chí vào lúc Đường Viên sang bên này đi học ông còn cho là rốt cuộc ông cũng có cơ hội rồi, Lê Họa thích Đường Viên như vậy, có lẽ bà sẽ tiếp nhận ông. Nhưng ông lại chưa từng nghĩ rằng, từ ngày ly hôn kia, Lê Họa chưa từng muốn quay đầu lại.

Vẫn như thế, thái độ của bà vẫn luôn rất kiên quyết, chỉ cần đưa ra quyết định thì tuyệt đối sẽ không hối hận. Là ông nhất thời yêu thích cảm giác mới mẻ cùng ngưỡng mộ nơi đáy mắt nữ sinh kia, lúc bị Lê Họa chỉ trích vì tinh thần lạc lối, ở trong lòng ông vẫn còn vì mình mà tìm lý do, ông cảm thấy đó là bởi vì ông thân là giáo viên, là ý thức trách nhiệm với học sinh của mình.

Khi đó Lê Họa không tranh cãi với ông, chỉ quyết tâm muốn ly hôn, bà đi rất kiên quyết, bất kỳ thứ gì có liên quan tới ông, bà đều không mang đi, cho dù là Đường Viên.

Giáo sư Đường thở dài.

Trong buồng xe rơi vào trầm mặc, Đường Viên không biết an ủi giáo sư Đường thế nào, thật ra thì đã nhiều năm như vậy, giáo sư Đường và Lê Họa cũng đều không ở chung một chỗ với người khác, cô cũng từng nghĩ rằng bọn họ có khả năng hòa hợp.

Nhưng, trong khoảng thời gian sinh sống với Lê Họa này, cô cũng ý thức được, Lê Họa sống một mình rất tốt, bà và giáo sư Đường hoàn toàn không thể gương vỡ lại lành.

"Thôi." Giáo sư Đường đổi đề tài khác: "Bàn Bàn con nhất định phải học thật tốt, sang năm tốt nghiệp thì về nước."

"Dạ!" Đường Viên ngoan ngoãn gật đầu.

Thừa dịp lần này không có người chen ngang, giáo sư Đường hung hăng vỗ đầu Đường Viên một cái như ý nguyện: "Về sau nếu có việc gì thì nhất định phải nói cho ba biết."

"Về sau nhất định con sẽ nói cho ba biết." Đường Viên đồng ý rất nhanh, cực kỳ nghe lời.

Giáo sư Đường lại duỗi dài cánh tay vuốt vuốt đầu của cô, cũng lập tức nói nhiều hơn: "Con còn nhỏ, sau khi đi học thì tìm bảo mẫu cho Bịch đường đi, nếu không thằng bé sẽ khóc đấy, còn nữa, con phải tự ăn thật nhiều cơm. Con xem bây giờ gầy thành cái dạng gì rồi!"

Đánh một cái tát, vê xuống. . . . . .

"Bọn họ đều không biết chăm sóc con. . . . . ."

"Nhìn một chút xem." Giáo sư Đường quan sát cô một cái, vẻ mặt kiêu ngạo, mắt lộ ra vẻ hoài niệm: "Bàn Bàn, vẫn là ba nuôi con tốt nhất."

Đường Viên: ". . . . . ."

Đừng nói thế chứ, cô cảm giác không nhìn rõ con đường phía trước rồi.

Tiễn giáo sư Đường vào cửa an ninh xong thì Đường Viên có chút muốn khóc. Cô và giáo sư Đường đã gần nửa năm không gặp. Trước kia từ nhỏ đến lớn cô đều ở thành phố C, gần như chưa từng rời khỏi giáo sư Đường lâu như vậy, lúc ông tới, tràn đầy trong lòng cô đều là chột dạ thấp thỏm lo âu, giáo sư Đường không nói gì, cô lại vì tránh được một kiếp mà chìm đắm trong vui vẻ và nhẹ nhõm, cho đến khi giáo sư Đường thật sự phải đi, cảm xúc trong lòng cô mới tuôn ra mãnh liệt không thôi.

Sau khi đưa mắt nhìn giáo sư Đường rời đi, tiếng chuông điện thoại di động của cô lại vang lên.

Đường Viên liếc nhìn màn hình, nhận điện thoại: “A lô, Dung Giản?”

"Ừ." Dung Giản cầm điện thoại di động đi vào thang máy, âm thanh Đường Viên trong ống nghe không vui vẻ như trước, mang theo nức nở nhỏ nhẹ, Dung Giản căng thẳng: "Em làm sao vậy?"

"Ba em về nước rồi." Đường Viên dụi mắt.

"Mẹ em về rồi à?"

"Vâng, mẹ đã quay lại, rốt cuộc em cũng có cơm ăn rồi!" Đường Viên gật đầu: "Em vừa mới biết, mẹ đã (di.da.l.qy.do) sớm biết anh ở bên này rồi, chỉ là mẹ nói, tự mẹ muốn cô đơn tới già, sẽ không để em theo cùng."

Sau khi thang máy vang lên một tiếng "Đinh" —— , dừng ở tầng một.

Dung Giản đi ra khỏi thang máy, vừa trò chuyện với Đường Viên vừa đi tới khúc quanh.

Bóng người ngồi xổm trên mặt đất đen như mực đột nhiên đứng lên, vội vàng nói: "Dung Giản!"

Âm thanh của cô ta rất có lực xuyên thấu, Đường Viên cách điện thoại cũng nghe được, hơn nữa còn nhận ra là ai —— Tống Dư Ca!

Đường Viên nghe thấy Tống Dư Ca nói tiếp: "Dung Giản, em muốn nói chuyện với anh một chút."


Bình Luận (0)
Comment