Độc Cô Lạc lập tức bật dậy, đâu còn cái vẻ nửa sống nửa chết lúc nãy, hai mắt sáng quắc nhìn sang, Sở Duyệt bị nhìn đến choáng váng.
Tên đàn ông này yêu nghiệt quá, hắn sẽ đối tốt với Tiểu Trì không đây?
"Chị, chị nói Tiểu Trì vẫn thích em đúng không!" Độc Cô Lạc cười đến mắt cũng cong, hắn bất chấp hình tượng để lấy lòng Sở Duyệt.
Tả Khanh và Sở Duyệt cùng giật giật khoé mắt, cậu nhiệt tình thế làm gì vậy, ai là chị cậu chứ!
Sở Duyệt thầm thở dài, cô có thể thấy tên nhóc này cũng yêu em trai cô đến khổ, nhưng có một việc cô nhất định phải biết.
"Cậu đừng nhìn tôi như thế tôi giúp cậu cũng được, nhưng có một điều kiện."
Độc Cô lạc ngoan ngoãn ngồi xuống nhìn cô.
"Chị nói đi ạ."
Sở Duyệt đảo mắt nhìn quanh "Có thể tìm cho tôi chỗ ngồi xuống không?"
= - = ||| Tôi đứng cũng mệt lắm chứ bộ!
Umm.
Tả Khanh và Độc Cô Lạc lúc này mới đột nhiên nhận ra họ vẫn đang ở trong phòng ngủ, nên lập tức dẫn cô ra phòng khách để nói chuyện.
Sở Duyệt đợi bọn hắn ngồi xong mới nói: "Tôi muốn biết ba năm rưỡi trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu như tôi nhớ không nhầm thì năm đó Tiểu Trì vẫn đang đi học, các cậu nước sông không phạm nước giếng thì làm sao mà quen nhau được?"
Nói đến chuyện của ba năm rưỡi trước, Tả Khanh cũng ôm một bụng nghi ngờ, anh cũng khẽ liếc sang chỗ Độc Cô Lạc đợi hắn khai ra.
Độc Cô Lạc trầm mặt, nghĩ một lúc rồi nhẹ giọng nói: "Được"
Ba năm rưỡi trước, Độc Cô Lạc giống như mặt trời lúc ban trưa, độ hot cực cao, trước công chúng thì đem vầng hào quang, nhưng sau lưng lại phải gánh áp lực mà ít ai có thể ngờ đến.
Công ty hay fan thời điểm đó đều hi vọng hắn có thể tiến xa hơn.
Vốn là người đã đạt được một trăm điểm, để duy trì được điểm tối đa đã khó, nhưng để vượt qua cả điểm tối đa là một việc vô cùng khó.
Độc Cô Lạc bình sinh đã là một người có chút lười biếng mà lại còn tuỳ ý, năm đó hắn bước vào giới giải trí cũng vì niềm yêu thích mãnh liệt đối với âm nhạc, chứ bản thân hắn cũng không hề có ý nghĩ gì khác, chỉ vì hắn muốn bản thân có thể làm ra CD ghi lại những ca khúc của bản thân mà thôi.
Hồi mới ra xong album đầu tay hắn đã muốn rút khỏi giới, chỉ là nhìn Tả Khanh làm đến vui vẻ, rất có cảm giác thành tựu, vậy nên hắn mới để Tả Khanh tiếp tục sắp xếp công việc.
Kết quả là hiện tại so với giấc mơ ban đầu cách nhau rất xa rồi, hơn nữa còn áp lực của công ty, áp lực của công chúng, tất cả mọi thứ vô hình chung tạo thành áp lực rất lớn đối với hắn.
Độc Cô Lạc chỉ cảm thấy mệt mỏi rồi, hắn muốn rời đi, nhưng không thể nói thẳng với Tả Khanh, nên vì thế hắn đã làm chuyện mà trước giờ chưa từng làm, đó là bỏ nhà đi bụi.
Trên người hắn cũng không có tiền, bình thường chỉ dùng thẻ tín dụng nhưng bỏ nhà thì không thể sử dụng thẻ được, nên hắn không thèm đem theo.
Nghĩ thì hay lắm, nhưng đến khi trời tối, đói lại còn buồn ngủ, hắn héo úa luôn rồi.
Đi đâu cũng sợ bị nhận ra, Tả Khanh có thiên lý nhãn, chỉ cần hắn lộ mặt ra là sẽ lập tức bị bắt về ngay.
Không có cách nào, Độc Cô Lạc liền chạy đến chỗ sân bóng xem những thiếu niên trẻ tuổi kia phấn đấu, sắc trời đã tối, hắn lại còn mặc áo hodie rồi kéo mũ trùm lên, may mà đội cái mũ này chỉ làm người khác hơi buồn cười vì phong cách lạ chứ không thu hút nhiều sự chú ý của người qua đường.
Ngày hôm đó Độc Cô Lạc ngồi ở sân bóng tình cờ gặp được cậu nhóc Sở Trì vì bị thương ở chân mà không thể lên sân đấu.
Lần đầu hắn gặp Sở Trì, cậu vẫn chỉ là một học sinh tràn đầy hơi thở thanh xuân, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn về phía sân bóng, bóng vào rổ sẽ nhảy lên vì vui mừng.
Nhưng nếu chỉ như thế sẽ không thu hút được sự chú ý của Độc Cô Lạc, đến lúc đồng đội của cậu rời sân nghỉ ngơi, Độc Cô Lạc mới phát hiện một chuyện, cậu nhóc kia có chút lạnh lùng.
Khi không có người quen ở sân bóng nữa, cậu chỉ hờ hững mà ngồi ngẩn người, không biết đang nghĩ cái gì, nhưng cái cảm giác lạnh lùng ấy làm hắn có cảm giác động tâm.
Cho đến thẳng lúc cậu dùng giọng bình thường nghe điện thoại thì hắn mới giật mình nhận ra cái cậu nhóc thỉnh thoảng mới thốt ra một câu này có một chất giọng làm người ta kinh ngạc.
Không biết lúc đó có chuyện gì, hắn đột nhiên nghĩ người như vậy, kể cả có biết thân phận của hắn thì có lẽ cũng không giống người khác bám riết không tha, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại chủ động tiến đến nói chuyện với cậu.
"Bạn học."
Hắn mở miệng ra bắt chuyện hoàn toàn không có chút thu hút được sự chú ý của Sở Trì, cậu nghe điện thoại xong lại khôi phục lại cái biểu tình thờ ơ lúc nãy, chăm chú nhìn về phía trước.
"Này!" Độc Cô Lạc có chút bực bội, hắn chưa bao giờ gặp ai như cậu.
Qua một lúc, Sở Trì chậm rãi quay đầu lại.
"Cậu gọi tôi?"
"...." Độc Cô Lạc cạn lời, "Ở đây còn người nào nữa à?"
"Ồ, xin lỗi, tôi không có thói quen nói chuyện với người lạ."
"..." Ok, hắn tự biết mình thuộc diện người lạ.
Độc Cô Lạc kéo mũ xuống, nhìn thẳng vào mắt người kia, nhẹ giọng hỏi: "Bạn học cậu có thể thu nhận tôi mấy ngày không?"
Sở Trì chớp chớp mắt nhìn cái tên con trai đẹp đến mức làm người ta ghen tị kia, Độc Cô Lạc cũng cảm thấy có chút đột ngột, một người lãnh đạm như cậu ấy làm sao có thể đem một người không hề quen biết về nhà cơ chứ, nhưng đúng lúc này, Sở Trì lại đồng ý.
"Được."
Độc Cô Lạc đột nhiên bị doạ, phát ngốc mất mấy giây, sau đó hắn nhìn Sở Trì cười nhẹ.
Sau này quen thuộc rồi, Độc Cô Lạc hỏi cậu sao lúc đó lại đồng ý.
Sở Trì nói, lúc đó nghĩ người đẹp trai như vậy nhất định lớn lên là người tốt.
Độc Cô Lạc tức đến nghiến răng, hắn lập tức đè cậu xuống muốn đại chiến một trăm hiệp.
Từ đó về sau, mỗi lần được hỏi, Sở Trì đều cắn môi nhìn hắn, kiên quyết không mở miệng trả lời, tên đàn ông này luôn có cớ để áp đảo người khác, khí thế lại còn vô cùng lớn!
Nhưng ngày hôm đó, khi Độc Cô Lạc cùng về nhà với Sở Trì, hắn phát hiện cậu chỉ sống một mình, hỏi ra mới biết, bởi vì đi học nên mới trọ một mình.
Độc Cô Lạc rất tò mò, sao cậu không ở trong ký túc xá, ở trường càng rẻ, lại còn có bạn bè chơi cùng.
Đợi đến tối khi phòng ngủ truyền ra một tiếng động cực lớn, hắn ôm chăn vào phòng ngủ thì nhìn thấy người nào đó nằm trên sàn, chăn vẫn còn một nửa vắt trên giường, một nửa quấn trên người cậu rơi xuống thảm, Độc Cô Lạc tự hiểu luôn rồi.
Cái tư thế ngủ kiểu này, thật sự không trọ nổi ở ký túc xá, từ giường tầng mà rơi xuống, không thành tàn tật cũng thành đứa ngốc.
Đêm đó Độc Cô Lạc nhìn cái tư thế ngủ của người kia một lúc thì cũng buồn ngủ, mắt cũng díp cả vào rồi nhưng sofa hơi nhỏ làm hắn không được thoải mái, nên hắn mặt dày mặc kệ chủ nhà vẫn nằm dưới thảm ngủ, hắn thì bò lên giường người ta rồi ngủ mất.
Sáng sớm hôm sau Sở Trì tỉnh dậy nhìn thấy người kia nằm trên giường, cậu nhẹ tau nhẹ chân đắp cho người ta cái chăn, sau đó đánh răng rửa mặt ăn sáng rồi đi học.
Độc Cô Lạc dậy thì thở dài một cái, thậm chứ hắn còn nghĩ bị bao dưỡng cũng tốt đó, hắn có làm gì người kia cũng không tức giận, buổi sáng còn có bữa sáng, hạnh phúc hơn đi làm nhiều.
Lúc đấy Tả Khanh đang tìm người đến muốn ói máu, thế mà hắn lại thản nhiên ở nhà chơi trò chơi xem tivi ăn đồ ăn vặt.
Kể từ lúc hắn debut, chưa có lúc nào hắn thoải mái như vậy.
Buổi tối lúc Sở Trì đi học về, Độc Cô Lạc đang làm ổ trên Sofa, sắp đói xỉu đến nơi.
Đồ ăn vặt cũng chỉ là đồ ăn vặt mà thôi, không ăn no được, một ngày chỉ được ăn một bữa, hắn cũng thảm quá rồi.
Sở Trì đeo balo cầm theo thức ăn, lại nhìn người phát ngốc trên sofa, được rồi, cậu quên béng mất trong nhà vẫn còn một người sống nữa.
Nhiều người còn cảm thấy kì lạ, đem một người lạ về nhà, lại còn để hắn ở đó một mình, não Sở Trì hẳn là có bệnh đi.
Nhưng Sỏ Trì đương nhiên không bệnh tật gì, cậu để Độc Cô Lạc ở nhà mình, đơn giản vì cậu thấy ánh mắt sạch sẽ của hắn, thậm chí cậu còn nhìn thấy trong ánh mắt ấy sự kiêu ngạo, cao quý, người như vậy cho dù cậu có đem tiền để trước mặt có khi người ta không thèm nhìn một cái.
Sở Trì luôn tin rằng trong cái xã hội như thế này, người có đôi mắt như vậy, dù gặp phải khó khăn hay sống rất thoải mái đi chăng nữa, họ cũng sẽ phải chịu những sự bất công.
Cậu chỉ cảm thấy, người có đôi mắt như thế sẽ không thể là người xấu được.
Sở Trì xách balo lên, cầm thức ăn vào bếp.
Độc Cô Lạc tủi thân đứng sau lưng cậu giống như một một chú chó lớn chờ thức ăn.
Sở Trì vừa nấu vừa nói: "Đợi tôi hai mươi phút là được ăn rồi"
Độc Cô Lạc nghe đến có thể ăn cơm là cả mặt đều sáng lên, vểnh đuôi đi thu dọn bát đũa.
Nếu bị Tả Khanh bắt gặp chắc anh sẽ tức đến nghiến răng mất, sao bình thường không thấy tên khốn này chủ động làm thế! Cản bản là hắn đâu có đói đâu!
Độc Cô Lạc vốn là đói đến xỉu rồi, hắn còn nghĩ sắp có đồ ăn chưa, rồi nhịn không được mà nhìn vào thân ảnh của người bận rộn trong phòng bếp kia qua lớp kính mờ, không hiểu sao đột nhiên lại bình tĩnh lại.
Rất nhiều năm rồi, hắn đều đi làm rồi ăn cơm hộp, ăn nhà hàng, hình như lâu rồi không có người xuống bếp nấu cơm cho hắn, lớp băng lạnh nơi tận cùng trái tim dần bị tan chảy, bất giác nở nụ cười ngốc.
Thật ra, có thể cùng bạn nhỏ này trải qua một người cũng rất tốt.
Người nào đó ở trong lòng yên tĩnh tự nghĩ thế mà chả quan tâm người ta có đồng ý hay không.
Hắn chỉ biết, người mà hắn tìm kiếm lâu nay, có lẽ chính là người trong phòng bếp kia.
Hắn không thể ngay lập tức nói hắn yêu Sở Trì, đối với hắn lúc đó, đến tên đối phương còn chưa biết, nhưng Độc Cô Lạc chỉ cảm thấy nếu cùng cậu ấy trong lòng hắn rất bình yên.
Hơn nữa, hắn cũng thích cảm giác này.
Sau bữa cơm, ăn xong hạt cơm cuối cùng trong bát lúc này Độc Cô Lạc mới mở miệng.
"Bạn nhỏ, cậu tên là gì?"
Sở Trì khẽ liếc hắn, bình thản nói: "Anh không cảm thấy anh nên tự khai báo trước à?"
Độc Cô lạc vui rồi, thật sự rất vui.
"Cậu không biết tôi là ai sao?" Ầy, trên đời này vẫn có người không biết hắn là ai, Tả Khanh nghe thấy chắc tức điên mất, anh ta luôn tự hào về khả năng tuyên truyền của mình cơ mà, hahahah.
"Tôi là...!gọi tôi là A Nhất là được" Độc Cô Lạc cười cười gắp đồ ăn, A Nhất, ừm, Nhất trong Duy Nhất, rất tốt.
Sở Trì hơi giật mình, không ngời người đẹp trai thế mà có một cái tên tuỳ ý đến vậy, hắn lại còn có vẻ rất tự hào nữa chứ, não chắc có vấn đề rồi.
Độc Cô Lạc chớp chớp mắt, sao hắn lại cảm thấy ánh mắt lúc nãy bạn nhỏ nhìn hắn lại tràn ngập cảm giác đồng tình ấy nhỉ?!.