Đại Thần Lấy Nhầm Nick Clone

Chương 20

Editor: Trường Thanh

Beta: Tửu Thanh

Khúc Hoàn Hoàn tự nhận bản thân không xấu, nhưng cũng chẳng đẹp như tiên nữ trên trời.

Từ trước đến nay Hà Mộng Thanh luôn là hoa khôi của khoa bọn cô, kể cả Khúc Hoàn Hoàn không chú ý đi chăng nữa thì  cũng đã nghe không ít chuyện liên qua tới cô ấy từ miệng đám bạn cùng phòng. Lúc thì thiếu gia nhà giàu vung tiền như rác vì cô ấy, lúc lại có nam sinh si tình đau khổ đợi dưới ký túc xá một đêm, xếp nến thành hình trái tim ở quảng trường để tỏ tình, và còn hôm nay anh bạn trai nào tặng quà gì cho Hà Mộng Thanh… Có thể nói, Hà Mộng Thanh là người tình trong mộng của tất cả con trai ở khoa.

Ngay cả Khúc Hoàn Hoàn cùng lén chảy nước bọt vì vẻ đẹp của cô ấy, cứ tưởng tượng mà xem, ngày nào mình tỉnh giấc cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp như thế thì hay quá.

Còn Khúc Hoàn Hoàn, nếu đứng một mình thì cô cũng được coi là xinh xắn thanh tú, nhưng là xinh theo kiểu cô em gái đáng yêu, không thể sánh với tiên nữ trên trời được.

Chính vì vậy mà cô không hiểu nổi tại sao Trương Mặc Thâm lại có thể nói rằng Hà Mộng Thanh không xinh bằng cô?

Khúc Hoàn Hoàn kinh ngạc đến ngây người.

“Anh chắc chắn chứ? Đấy là Hà Mộng Thanh đó, anh không biết lúc trước có bao nhiêu người thích cô ấy đâu.” Khúc Hoàn Hoàn không dám tin thốt lên: “Đàn ông muốn theo đuổi cô ấy có thể xếp thành một hàng vòng quanh khu du lịch sinh thái nông nghiệp này luôn. Cô ấy là người tình trong mộng của bao nhiêu người, vậy mà anh lại cảm thấy cô ấy không xinh ư?”

Trương Mặc Thâm khó chịu đáp một tiếng.

Khúc Hoàn Hoàn lập tức cảm thấy đau lòng thay cho Hà Mộng Thanh, lúc nãy cô ấy gần như đã áp sát vào người Trương Mặc Thâm rồi, ai ngờ ngay cả tên của người ta mà Trương Mặc Thâm còn không nhớ.

Trương Mặc Thâm nhìn cô, anh chủ động giải thích: “Cô ấy trang điểm đậm quá.”

“Hả?” Khúc Hoàn Hoàn sửng sốt.

“Phấn dày quá, tôi không thích.”

“…”

Khúc Hoàn Hoàn càng cảm thấy đau lòng hơn.

“Cô như thế này trông rất ổn.” Trương Mặc Thâm nhận xét: “Trang điểm cũng đẹp nữa.”

Khúc Hoàn Hoàn hỏi: “Anh biết tại sao tôi không trang điểm không?”

“Tại sao?”

“Bởi vì tôi lười đó.”

“…”

Khúc Hoàn Hoàn nhún vai: “Nếu tôi cần mẫn hơn một chút, có ai lại không muốn trang điểm cho mình đẹp hơn chứ?”

Trương Mặc Thâm ngẫm nghĩ lời cô nói, sau đó đồng cảm gật đầu phán một câu: “Cô trang điểm chắc chắn cũng rất đẹp.”

Thế hóa ra cô là nàng tiên có một không hai trong trời đất à?

Khúc Hoàn Hoàn dở khóc dở cười, cũng không nhắc đến chuyện liên quan tới Hà Mộng Thanh nữa.

Chính ra Trương Mặc Thâm không tệ chút nào, khá có khí chất, trông cũng ra dáng thành phần ưu tú lắm. Đợt trước, lúc anh mới chuyển đến tiểu khu, các cô bác còn đua nhau khen anh, họ nói những người khác trong tiểu khu có cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp anh. Bởi vậy, khi Trương Mặc Thâm mở cửa những chiếc xe sang trọng và bước xuống thì không ai cảm thấy không ổn, phản ứng đầu tiên của mọi người là anh thật sự rất giỏi. Từng cái nhấc tay hay nhấc chân của anh đã toát lên sự đẹp trai và thành công. Khúc Hoàn Hoàn không hề ngạc nhiên nếu Hà Mộng Thanh để ý tới anh, nói không chừng cô ấy còn nghĩ Trương Mặc Thâm là kim cương vương lão ngũ nữa cơ.

Vốn dĩ lần này Khúc Hoàn Hoàn còn muốn làm bà mối cho Trương Mặc Thâm, mà Trương Mặc Thâm không có ý gì thì thôi, cô đành từ bỏ vậy.

Nhưng Hà Mộng Thanh thì không.

Họ nghỉ trưa một lát, lúc ra khỏi khách sạn, không biết Hà Mộng Thanh từ đâu chui ra dính lấy hai người, nói là muốn đi cùng. Hai người không phản đối được nên đành phải dựa theo kế hoạch ban đầu đi đến vườn dâu tây.

Bây giờ vừa hay đang là mùa dâu tây chín, đưa vé vào cửa xong là có thể tha hồ hái, sau khi Khúc Hoàn Hoàn bước vào thì lập tức híp mắt lại, cô tiện tay hái quả dâu tây đỏ tươi chín mọng ngay bên cạnh rồi bỏ thẳng vào miệng.

Trương Mặc Thâm cứ lững thững đi theo sau Khúc Hoàn Hoàn, thấy cô như thế thì nhíu mày rồi lấy luôn quả dâu tây thứ hai mà cô hái: “Rửa trước đã rồi ăn.”

Từ lâu Khúc Hoàn Hoàn đã biết hàng xóm của mình bị bệnh sạch sẽ, cô lập tức thè lưỡi, không dám phản kháng, ngoan ngoãn nhận chiếc rổ mà Trương Mặc Thâm đưa rồi nghiêm túc hái dâu tây trong vườn. Còn Trương Mặc Thâm thì nhìn xung quanh một lượt, sau đó đi tìm nước để rửa.

Hà Mộng Thanh hơi do dự, cô ấy không đi theo mà ngồi xuống bên cạnh Khúc Hoàn Hoàn, cầm rổ giả vờ như đang hái dâu tây, thản nhiên hỏi thăm: “Hoàn Hoàn này, quan hệ giữa cậu với Trương Mặc Thâm là như thế nào vậy?”

Khúc Hoàn Hoàn cũng không ngẩng đầu lên, cô trả lời: “Anh ấy là bạn của tớ.”

“Tớ thấy quan hệ của hai người tốt lắm mà nhỉ?”

“Bọn tớ sống đối diện nhau, sao có thể không tốt được chứ?”

Hà Mộng Thanh nhíu mày, cô ấy lại hỏi: “Hai người thật sự không hẹn hò sao?”

“Đương nhiên.” Cuối cùng Khúc Hoàn Hoàn cũng ngẩng đầu lên, cô cười hì hì đáp: “Chúng tớ cũng chưa quen biết nhau được bao lâu, chỉ là quan hệ bạn bè đơn thuần, trong sạch thôi.”

“Tớ thấy anh ấy đối xử với cậu rất tốt.”

Khúc Hoàn Hoàn gật đầu thật mạnh: “Đúng thế, với người khác cũng tốt lắm!” Nói xong câu này, Khúc Hoàn Hoàn lập tức thao thao bất tuyệt khen Trương Mặc Thâm: “Tớ nói cậu nghe, Trương Mặc Thâm nấu cơm ngon lắm, còn ngon hơn đầu bếp ở bên ngoài ấy chứ, hơn nữa rất tài giỏi, bản thân anh ấy cũng là người mắc bệnh sạch sẽ nên quét dọn nhà cửa sạch miễn bàn, mà anh ấy lại còn biết nhiều thứ nên giúp đỡ tớ cực kỳ nhiều luôn. Tớ chưa bao giờ gặp người nào tốt như anh ấy. À, cậu biết không, tiểu thuyết anh ấy viết vẫn đang lọt top bán chạy nhất đó. Đứng đầu luôn…”

Hà Mộng Thanh bật cườu, cô ấy hỏi: “Vậy chắc chắn anh ấy được nhiều người theo đuổi lắm nhỉ?”

Khúc Hoàn Hoàn đang dốc sức khen ngợi bỗng dừng lại rồi im bặt, cô sờ mũi, trả lời một cách ngượng ngùng: “Tớ thật sự không rõ lắm.”

“Không phải các cậu là bạn bè sao?”

“Cũng có ai theo đuổi đến tận cửa nhà anh ấy đâu.”

“Vậy công việc của anh ấy là gì?” Hà Mộng Thanh giả vờ tình cờ hỏi thăm: “Chắc hẳn anh ấy là một người rất thành đạt nhỉ?”

“À, anh ấy là trợ lý ở tập đoàn Hoắc thị.”

Nét mặt Hà Mộng Thanh cứng đờ: “Trợ lý?!”

“Đúng.” Khúc Hoàn Hoàn gật đầu bổ sung: “Tổng giám đốc của tập đoàn Hoắc thị là Hoắc Minh Châu, còn Trương Mặc Thâm là trợ lý của tổng giám đốc Hoắc.”

Sắc mặt Hà Mộng Thanh liên tục thay đổi, đờ đẫn nói: “Không phải cậu đang đùa tớ đấy chứ…”

“Tớ lừa cậu làm gì?” Khúc Hoàn Hoàn vô tội nhìn cô ấy.

“…”

Gương mặt Hà Mộng Thanh càng ngày càng khó coi, cuối cùng cô ấy vội vàng ném lại một câu mình có việc rồi bỏ đi trước.

Khúc Hoàn Hoàn còn gì mà không hiểu nữa?

Ngày xưa hoa khôi được bao người theo đuổi mà bây giờ lại trở thành kiểu người ham hư vinh rồi, chọn đối tượng cũng phải xem người đó có tiền hay không nữa chứ, dù đẹp trai cũng vô dụng. Khúc Hoàn Hoàn thở dài, bỗng thấy đáng tiếc thay cho Trương Mặc Thâm.

Trương Mặc Thâm xách một thùng nước về đến nơi, dù thấy thiếu ai cũng không để ý, thậm chí còn không thèm hỏi thăm, chỉ nghiêm túc rửa dâu tây cho Khúc Hoàn Hoàn, anh rửa đi rửa lại nhiều lần, cuối cùng khi hài lòng mới yên tâm đưa cho Khúc Hoàn Hoàn ăn.

Hương vị ngọt ngào của dâu tây tràn ngập khoang miệng, Khúc Hoàn Hoàn hạnh phúc đến nỗi híp mắt lại, vừa quay đi quay lại đã vứt luôn Hà Mộng Thanh ra sau đầu.

Hai người ăn dâu tây đến lúc bụng no căng mới tiếc nuối quay về. Trước khi đi, Trương Mặc Thâm còn xách theo một túi nilon đựng không ít dâu, anh đồng ý với Khúc Hoàn Hoàn là buổi tối sẽ làm đồ ngọt cho cô ăn khiến Khúc Hoàn Hoàn cứ nhắc mãi về pudding dâu tây, bánh kem dâu tây, thạch dâu tây, sữa lắc dâu tây, kem dâu tây… suốt dọc đường. Nhắc đến nỗi nước bọt của cô cũng sắp chảy ra đến nơi rồi.

Họ lại đi dạo quanh núi, ngắm hết phong cảnh, trước khi trời tối mới về khách sạn.

Chủ của khu du lịch sinh thái nông nghiêp này đã đặc biệt chuẩn bị một buổi tiệc nướng. Lúc hai người quay  về, khu đất trống bên ngoài đang đặt không ít giá nướng. Khúc Hoàn Hoàn vội vàng đi theo Trương Mặc Thâm rồi chờ anh nướng đồ cho mình ăn.

Ban đêm, khi họ quay về phòng nghỉ ngơi thì lại gặp Hà Mộng Thanh, Trương Mặc Thâm bước vào phòng trước, Khúc Hoàn Hoàn đi theo sau, đang quay người chuẩn bị đóng cửa thì nhìn thấy Hà Mộng Thanh trợn mắt há mồm đứng bên ngoài.

Khúc Hoàn Hoàn sửng sốt, cô quay đầu nhìn Trương Mặc Thâm trong phòng rồi lại nhìn Hà Mộng Thanh, sau đó ngu người luôn.

Người đẹp, cậu nghe tớ giải thích đã!

Chúng tớ trong sạch thật mà!

~~~ Tác giả có lời muốn nói:

Hoa khôi: Hừ! Mang cái trong sạch của cậu cút đi!
Bình Luận (0)
Comment