“Này này, cô là ai.”
Diệp Nhân Sênh ngượng ngùng đứng bên
ngoài cửa lều, đang âm thần chán nản, đột nhiên thấy bên cạnh một người
đàn ông… viền mặt kẻ chì đi một bước bằng ba lần chạy vội tới, vẻ mặt
cảnh giác.
“Tôi… tôi là trợ lý của đạo diễn hành động, rất xin lỗi… tôi đang tìm nhà vệ sinh…”
“Cô cho rằng đây là nhà vệ sinh?”
Diệp Nhân Sênh vô cùng xấu hổ, đành phải
cười cười cho qua, người nam kẻ viền mắt này thấy cô đáng thương, liền
giơ một ngón tay lên chỉ: “Tôi mới đi vệ sinh về… Đây, là ở chỗ này.”
Cô nhìn theo hướng mà người kẻ viền mắt
chỉ, ở đó có mấy tấm ván gỗ, qua loa dựng tạm, lúc nãy không chú ý, cứ
tưởng rằng là cột cây.
Đó mà là nhà vệ sinh sao… Rõ ràng là tiểu hầm cầu.
Diệp Nhân Sênh rơi lệ đầy mặt.
người kẻ viền mắt đẩy cửa ra, lập tức đổi vẻ mặt nịnh nọt, miệng còn liến thoắng: “Đầu tại tôi ra ngoài mà không
khóa chặt cửa, cô ta không làm gì chứ?”
“Không có.” Đường Dập đã tự mặc xong bộ áo đen, chỉ chờ nhà tạo mẫu trở về thay đai lưng ngọc bích giúp anh.
“Ở trên đoàn phim tôi có gặp qua một fan
điên cuồng của cậu.” người kẻ viền mắt cẩn thận thay anh chỉnh sửa lại
góc áo: “Thật là khủng bố, còn giả vờ làm người chuyển thức ăn nhanh để
lén vào…”
Sắc mặt Đường Dập cứng đờ, dường như đang nhớ lại hồi ức không hay nào đó.
“Tôi làm tạo mẫu lâu như vậy rồi…” người
kẻ viền mắt sửa sang lại xong, bước lui về phía sau vài bước ngắm nghía
nói: “Còn chưa thấy ai mặc áo gấm đen thích hợp như thế…”
“Mệt.”
“Cái này thì có gì vất vả chứ, cả đêm nay cậu phải hóa trang như thế, tóc cũng không được tháo ra, mặt trời mọc
là sẽ diễn rồi, nhất định không được ngủ.” người kẻ viền mắt đau lòng
nói: “Nếu như tôi là đạo diễn Hồ, nhất định sẽ không gây sức ép cho cậu
như thế.”
Xem ra vị tạo mẫu này không thể so sánh an toàn với đám hâm mộ điên cuồng được ——
Đường Dập nghe mà vành tai tê rần, nhanh chóng đẩy cửa đi ra.
Vừa hay gặp Diệp Nhân Sênh giải quyết chuyện xong quay về.
Anh thấy cô, nhưng không chào hỏi hay tỏ ý gì, chỉ là trực tiếp bỏ đi, làm người kẻ viền mắt chạy bám theo.
Diệp Nhân Sênh không khỏi vô cùng uể oải, nhìn thấy đại minh tinh trong truyền thuyết, tuy cô không phải là fans
của anh ta, nhưng dù gì trong lòng cũng để lại một ấn tượng tốt, nhưng
mà rõ ràng là… bởi vì hành động vừa rồi, Đường Dập chẳng có cảm tình gì
với cô.
Thế nên cơ hội kí tên cho Lộ Mỹ Hà nhất định cũng hụt mất thôi.
Diệp Nhân Sênh đứng tại chỗ u buồn một
lúc rồi cũng quay về, đúng lúc đó, đạo diễn Hồ đang cực lực tán thưởng
kiệt tác của nhà tạo mẫu, kỳ thật cũng là gián tiếp thổi phồng khí chất
tuyệt vời của Đường Dập.
Mã Thiến Thiến kích động đứng bên cạnh đến xem, vất vả chen vào nói: “Hi Đường Dập, tôi là trợ lý đạo diễn hành động mới tới.”
Đường Dập nghiêng đầu ngơ ngác một chút, lúc này mới giơ tay ra, trong ánh mắt tựa hồ có vài phần tìm hiểu: “Xin chào.”
Có thể bắt tay cùng thần tượng, Mã Thiến
Thiến hưng phấn vô cùng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi,
cô đang không biết làm thế nào cho phải, vừa nghiêng đầu nhìn thấy Diệp
Nhân Sênh không biết đang tìm cái gì, liền tranh thủ kéo cô tới, nhưng
Đường Dập đã xoay người sang chỗ khác.
“A, cậu có thấy ánh mắt vừa rồi của Đường Dập nhìn mình không, có phải có gì đó đặc biệt không?”
Diệp Nhân Sênh cảm thấy đúng là có hơi khác biệt, liền thành thật gật đầu, rồi lại quay người tìm lọ nước.
Mã Thành Thụ sung sướng, kéo tay Diệp
Nhân Sênh đi tới. Đường Dập đang nói chuyện cùng Mã Thành Thụ, biết được Đường Dập có chút bản lĩnh đánh võ, trong mắt Mã Thành Thụ tràn đầy
hứng thú tán thưởng: “Tuổi còn trẻ mà đã biết chịu khó, thật đáng ngưỡng mộ.”
“Thầy Mã.” Mã Thiến Thiến giả vờ gọi.
Mã Thành Thụ dừng một chút, trong lòng
biết chuyện mình đưa con gái tới đây nếu người khác biết là không hay,
liền cũng đáp một tiếng, rồi cười nói với Đường Dập: “Đã gặp hai cô gái
trợ lý của tôi chưa?”
Diệp Nhân Sênh biết tránh cũng không thể, chỉ phải kiên trì chịu phận bất hạnh giơ tay ra: “He he… xin chào, lúc
nãy thật ngại quá.”
Đường Dập thản nhiên nói câu không sao, cũng nắm lấy tay cô, rất lễ độ, nhưng lại xa cách.
Tay anh ta thật là ấm, không hề giống vẻ mặt lãnh đạm ấy chút nào.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, Diệp Nhân Sênh rất đau buồn nhớ lại, cô đi vệ sinh xong chưa rửa tay…
Muốn trách thì trách cái cô Mã Thiến
Thiến kia đi, vừa rồi cô còn đang tìm nước rửa tay, đáng tiếc chưa tìm
ra thì đã bị kéo qua đây.
Trong lòng Diệp Nhân Sênh đổ bể mấy
tiếng, thỉnh thoảng liếc trộm vẻ mặt của Đường Dập, dường như anh ta chỉ nhìn mỗi một mình Mã Thiến Thiến, cũng không để ý đến chuyện vừa rồi,
thừa dịp bầu không khí không hề tồi này, Diệp Nhân Sênh không biết mình
còn có cơ hội gặp lại Đường Dập hay không nữa, liền nhanh chóng lấy ra
giấy bút.
Làm nghề rèn phải biết tranh thủ lửa nóng!
“Ây… Anh có thể giúp tôi ký tên không?”
Đường Dập vốn cho rằng là Diệp Nhân Sênh
cố ý xông vào nhà lều, tuy không đến mức là fans điên cuồng, nhưng vẫn
có nghi ngờ gây rối, lúc này nghe cô nói như vậy, càng thêm tin tưởng
quả quyết.
Anh nhanh chóng ký tên, đưa lại cho Diệp Nhân Sênh, còn không nhìn cô một cái.
Nhân viên phụ trách đưa cơm hộp đã đến,
giằng co cả nửa ngày, Diệp Nhân Sênh đói bụng đến mức choáng đầu hoa
mắt, trông thấy thế liền happy chạy tới.
Vì thể mà cả đoàn tốp năm tốp ba tụm lại
ăn cơm, Mã Thiến Thiến khăng khăng ở bên cạnh Đường Dập, còn muốn kéo
Diệp Nhân Sênh tới, nhưng người kia cứ mặc kệ, đem mặt chôn vào trong
hộp cơm một cách vô cùng nghiêm túc.
Đợi cho đến lúc hộp cơm đã nhìn thấy đáy, lúc này Diệp Nhân Sênh mới ngẩng đầu, cách đó không xa bên cạnh Đường
Dập có thêm một người con trai, trông có vẻ không đến ba mươi tuổi, mặt
mũi tuấn lãng, ăn mặc rất hợp mốt.
“Anh ta là ai vậy?”
“Là người đại diện kiêm trợ lý của Đường Dập.” Ánh mắt Mã Thiến Thiến không rời Đường Dập: “Hình như tên là Quách Khả Kiêu.”
Ánh mắt Quách Khả Kiêu gặp phải Diệp Nhân Sênh, lập tức gật đầu cười với cô, Diệp Nhân Sênh xấu hổ cười đáp lại,
sau đó cúi đầu thâm tình nhìn chăm chú vào hộp cơm, mơ hồ như từ bên
trong có thể nhảy ra miếng thịt.
Ngày rất nhanh tối.
Diệp Nhân Sênh với Mã Thiến Thiến cùng
một tổ, hai người cố định chặt cái lều trại, sau đó trải một tấm nệm êm
ái lên bên trong, lúc này Diệp Nhân Sênh mới nhớ ra mình hình như không
đem theo nệm, vội vàng chạy tới đống túi xách hành lý như ngọn núi nhỏ
của mình tìm kiếm.
Lập tức cô may mắn tìm thấy cái đệm nhỏ
mà mình thường dùng, ngoài ra còn có nước hoa đuổi muỗi, cồn i-ốt, băng
cá nhân, một chiếc dao nhỏ, một lố băng vệ sinh…
Cô không khỏi muốn vái lạy mẹ Diệp, quả nhiên mẹ nhà mình là vô địch…
Nhưng có một vấn đề nghiêm trọng hơn mà
mẹ Diệp không nghĩ tới, Diệp Nhân Sênh ưu sầu nhìn cái sạc điện thoại
của mình: “Ở đây không có điện thì làm sao mà sạc…”
Không ngờ bị Mã Thiến Thiến xem thường:
“Vào trong thôn có thể sạc điện, nhưng bố mình lúc xuất ngoại hay dùng
pin mặt trời hơn, nếu không có gì thì để mình mượn ông ấy, yên tâm.”
Tảng đá lớn trong lòng Diệp Nhân Sênh hạ xuống, yên tâm mở di động ra.
Nói lại, từ lúc Diệp Nhân Sênh lên làm
huấn luyện viên tập thể hình, lúc cầm được tiền lương tháng thứ nhất,
việc đầu tiên làm chính là mua một chiếc điện thoại mới thay cho thứ đồ
cổ của ba Diệp.
Mà cũng có lẽ là do cái màn hình màu xanh yếu ớt kia khiến cô nhớ lại vài chuyện không hay… nhớ đến tên khốn sợ
quỷ, lại nghĩ đến hành vi trêu chọc cô của Lâu Vân Phong trong game,
Diệp Nhân Sênh nghiến răng nghiến lợi, tên khốn này tốt nhất là cả đời
đừng gặp lại nữa!
Cũng may là cô còn có đồ đệ…
Đột nhiên trong lòng dâng lên vài phiền
muộn khác thường, Diệp Nhân Sênh nhìn chằm chằm cái dãy số đã sớm nằm
trong điện thoại, có chút hồi hộp, lại vừa mừng thầm khó hiểu.
Cô cho rằng tất cả những thứ kia đều là
tự mình vọng tưởng, là một chứng từ không thực tế. Cô cho rằng mình có
thể thầm lặng như vậy mà thích anh, sau đó để thứ tình cảm này nguội
dần, rồi sau đó, lại dần dần xa cách, từ nay về sau trong biển người
mênh mông, không còn quan hệ gì.
Cho đến tận bây giờ chưa hề mong đợi sẽ
có thể đi tới ngày hôm nay… Cho dù anh nói bởi vì kỹ năng với nhiệm vụ,
nhưng chung quy cô cũng chẳng phải kẻ ngốc —— Lệnh Hồ đối với cô, dù sao vẫn có chút đặc biệt.
Nhưng cái loại đặc biệt này, có thể xuyên qua thế giới ảo với trở ngại trùng điệp, hứa cho cô một tương lại sao?
—— đồ đệ, có ở nhà không?
Diệp Nhân Sênh gửi tin này đi, sửng sốt
một lúc mới cảm thấy có chút ngu ngốc, nhưng lúc này ối hận đã muộn,
trái tim thiếu nữ loli của cô xoắn lại.
Sau một lúc lâu không thấy ai trả lời,
lúc này đang có người gọi các cô đi lấy thẻ công tác, Mã Thiến Thiến
đồng ý lấy giúp cô, Diệp Nhân Sênh cũng lười nhúc nhích, chỉ nắm chặt
điện thoại trong tay nằm trong lều bồn chồn chờ hồi âm, không bao lâu
sau đã lăn ra ngủ.
Nhưng cho đến gần đêm khuya, Diệp Nhân Sênh tỉnh lại, không thấy Mã Thiến Thiến đâu, nhưng điện thoại lại có một tin nhắn mới.
Lòng của cô điên cuồng nhảy dựng lên.
—— Đã bảo không được gọi là đồ đệ.
Chỉ là một câu nói đơn giản, lại khiến lòng cô tràn đầy ngọt ngào,
Diệp Nhân Sênh ngồi ở đó cười ngây ngô,
đây là lần đâu tiên… lần đầu tiên nói chuyện với Lệnh Hồ lúc không
online, bọn họ lúc này, rốt cuộc cũng không phải chỉ dựa vào trò chơi.
Đúng, đây là bước đầu tiên, sau đó là có
thể gọi điện thoại, nói chuyện đời người nói chuyện lí tưởng nói chuyện
tâm tình, tiếp sau đó ngẫu nhiên gặp mặt.. Ấy, tốt nhất là đợi cô thích
ứng được với mấy cái váy đã, rồi thêm nhiều lần nữa, liền bất ngờ trực
tiếp đánh gục! Đây chính là kế hoạch đánh gục đồ đệ vĩ đại, mà bước đầu
tiên đã thành công, moa ha ha ha ha.
Mã Thiến Thiến vén lều trại lên, chợt thấy Diệp Nhân Sênh nắm điện thoại ngồi một mình vẻ mặt dâm tà, nhất thời kinh sợ.
“Cậu về rồi à…” Diệp Nhân Sênh kịp phản ứng trước: “Giấy công tác của mình đâu?”
“A!” Mã Thiến Thiến sau khi phản ứng lại
mới vỗ đùi: “Mình quên mất… Mới ra tới nơi đã bị bố gọi đi mất, ngay cả
của mình cũng quên lấy.”
“Không sao.” Lúc này tâm tình của Diệp Nhân Sênh rất tốt: “Để mình đi xem, tiện thể lấy luôn.”
Nửa đường lên núi, có một con đường khá
bằng phẳng,đạo diễn Hồ mời mấy đồng hương giúp đỡ dựng một cái lều to
ngoài trời, bên trên dùng vải nhựa che đậy, coi như là nơi họp hành tạm
thời.
Ánh đèn yếu ớt, mơ hồ lộ ra một hình dáng thanh tuyển.
Diệp Nhân Sênh đi vào, Đường Dập đang
ngồi ở chỗ kia, thay phải chống tai nhắm mắt dưỡng thần, Quách Khả Kiêu ở một bên dùng ba chiếc ghế nhỏ làm thành một chiếc giường, ngủ rất sâu.
Một thân anh mặc áo gấm xanh không nhiễm
một hạt bụi, tóc cũng gọn gàng bóng loáng như lúc mới gặp, nhưng bước đi của Diệp Nhân Sênh đã đánh thức anh, cô còn đang lo sợ bất an, đã thấy
Đường Dập khẽ gật đầu với cô, mặt có vẻ mệt mỏi, nhắm hai mắt lại.
Minh tinh bên ngoài thì tươi mới tràn đầy sức sống, sau lưung lại trả giá vất vả, nhưng không ai nhìn thấy… Diệp
Nhân Sênh không khỏi có chút bội phục tính chuyện nghiệp của anh, mọt
buổi tối ngồi như vậy, ngày mai còn quay phim, nghĩ mình là bằng sắt
sao?
Cô không muốn quấy rối anh nhiều, liền lặng lẽ đi đến chỗ cái bàn, thấy
có hai tấm thẻ đè dưới một cái túi bọc, ở ngoài là tấm plastic, sợi dây
màu lam xanh trời, đúng là thẻ công tác của cô và Mã Thiến Thiến.
Diệp Nhân Sênh cảm thấy vui vẻ, cầm lấy
rồi xoay người, không ngờ một cơn gió thổi vào, chiếc lều phủ vải nhựa
rung động dữ dội, bốn phía không có gì che, đột nhiên tấm thẻ trượt khỏi năm ngón tay cô, cuốn đến bên chân Đường Dập.
Anh hơi hơi mở mắt.
Khuôn mặt Diệp Nhân Sênh nhăn nhó, vốn
muốn để lại cho người ta ấn tượng tốt, nhưng dường như ông trời cứ cố
tình đứng phía đối lập với cô, không nên để cô ba phen mấy bận xảy ra
chuyện trước mặt anh chứ, đây chính là kiếp số a kiếp số.
“Ngại quá…”
Diệp Nhân Sênh xin lỗi anh thành thói quen, cô đau lòng đi tới, người người nhặt thẻ trên đất.
Thẻ plastic, nhờ ánh đèn lờ mờ, chiếu lên ba chữ.
“Chờ chút.”
Cô còn đang khom người một nửa, Đường Dập lại nhặt tấm thẻ kia lên trước cô.
“Diệp Nhân Sênh.” Đôi môi mỏng của anh hé mở, đọc cái tên trên tấm thẻ: “Là cô bạn của cô sao?”
Diệp Nhân Sênh ngẩn ra, chẳng biết tại sao lại hơi hồi hộp.
“Không phải…” Cô cười mất tự nhiên: “Đấy là tôi… tôi tên là Diệp Nhân Sênh.”
Trong nháy mắt, ánh mắt của anh đột nhiên có chút nóng bỏng, giống như là muốn làm lòng cô tan ra.
Diệp Nhân Sênh rút tay về, trong mắt lộ vẻ mù mờ.
Anh có cảm giác cô gái kia không giống cô, không có lý do gì, chỉ là caem thấy không giống, thì ra thật sự là không phải.
Mà cô thật sự lại trực tiếp xông vào
phòng thay đồ của anh… lúc ấy không để tâm lắm, bây giờ nghĩ lại, hình
như… cũng hơi giống tác phong của cô.
“Cái tên rất dễ nghe.” Khóe miệng anh cong lên, đưa tấm thẻ trả lại cho cô.
Một cô gái vì một câu hứa hẹn tùy tiện
trong trò chơi mà hết lòng làm theo, một Sênh Sênh Ly Nhân không hề
nhúng tay vào chuyện của Hoa Vương, nhưng mỗi ngày việc đầu tiên làm là
chạy vọt đến bên cạnh cô bạn, một bác sĩ chỉ luôn khiêm tốn, lại rốt
cuộc không chịu được cảnh anh bị giết quật cường mà nói ra câu “Sư phụ
bảo vệ ngươi”…
Một Diệp Nhân Sênh chân thành nhưng lại có chút ngốc nghếch.
Rốt cuộc… cũng nhìn thấy người, sư phụ.
“Cám ơn.” Diệp Nhân Sênh nhận lấy tấm
thẻ, cũng không biết là vì anh nhặt giúp mình đồ hay là tại anh khen
ngợi tên mình dễ nghe, nhưng lại bị nụ cưởi của anh làm cho hoa mắt,
trong lòng đột nhiên thấy kì quái, thái độ của người này thay đổi thật
là nhanh…
Chẳng lẽ chuyện cô chưa rửa tay mà bắt tay với anh đã bị lộ sao?
…
Sênh ca, cô còn có thể không hiểu chuyện tình một chút được sao…