Trời đất quay cuồng một phen, chỗ đau trên đùi phải nóng rát hừng hực.
Diệp Nhân Sênh cũng muốn học theo mấy
diễn viên nữ trong phim truyền hình nũng nịu ngất đi, sau đó vừa tỉnh
dậy phát hiện mình đã xuyên không và được một mỹ nam có một không hai
nhặt được, và rồi nghiệt duyên cứ dây dưa như vậy vui vẻ đến độ quên trở về cứ sống cuộc sống hạnh phúc qua ngày như thế…
Đáng tiếc rằng cô nằm một lúc, ngoại trừ
đầu đau như muốn vỡ tung và cả người yếu ớt ra, những cái khác không cảm nhận được gì, đành phải khó khăn mở mắt.
Trong lúc nhất thời, cô nhìn chằm chằm vào Đường Dập đang cầm lấy cổ áo mình, không nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra.
Hình như là lăn xuống từ phía trên, sau đó có người cứu cô… Mà cái người cứu cô ấy, có một đôi mắt tuyệt đẹp giống Đường Dập…
Đường Dập!
Cô quay đầu thật mạnh, Đường Dập còn đang lau đi vết bùn bên miệng, bàn tay nắm lấy cổ áo cô từ từ nới lỏng, di
chuyển xuống dưới, vừa vặn đặt tại ngực cô.
…
Khóe mắt Diệp Nhân Sênh co rút.
Nếu là đổi địa điểm đổi người, nhất định
Diệp Nhân Sênh sẽ tặng cho đối phương một cú đấm. Nhưng trước mắt lại
là… Đường Dập một thân bùn lầy đang rút tay về với tốc độ ánh sáng đồng
thời còn nhìn sang chỗ khác ra vẻ “thật sự là tôi chưa chạm đến”.
Mặc dù đúng là có một mỹ nam có một không hai, nhưng là người không nên có khả năng xuất hiện nơi đây nhất…
“Sao anh lại ở đây? Lạc đường sao?” Diệp
Nhân Sênh cứ thế đem người ta thành kẻ mù đường như mình, Đường Dập được hỏi một đằng nhưng đáp một nẻo: “Cô bị thương sao?”
“Ừ.” Diệp Nhân Sênh nhíu mày, chỗ đau trên đùi cô đã vượt quá sức chịu đựng của cô: “Chân giống như bị chặt đứt đi vậy…”
Cô cẩn thận vén quần bò lên, bắp chân đã
sưng vù, chỉ khẽ động đậy chút thôi là lại đau rát rồi, chân mày của
Đường Dập tựa hồ chau lại còn nhanh hơn so với cô, anh cầm lấy hai mắt
cá chân cô, chậm rãi để nằm ngang, Diệp Nhân Sênh đau đến mức rên hừ hừ.
“Xem ra phải chặt đứt rồi.” Hàng lông mày Đường Dập hạ xuống, sau lại giương mắt lên mơ hồ xen lẫn tức giận: “Bảo cô ném cái túi to kia đi, sao lại không ném?”
Diệp Nhân Sênh chỉ cảm thấy cơn giận của
anh kéo tới mà chẳng hiểu gì cả, nhưng chưa kịp tự hỏi đã nghe thấy hai
chữ “túi to”, nhất thời kinh hoàng vỗ đùi: “Quả cân của tôi!”
…
Vừa bắt đầu Đường Dập đã thực rối mù, đợi cho đến khi Diệp Nhân Sênh như con sâu róm lê cái chân gãy tới chỗ
chiếc máy quay cách đó không xa thì mới chợt hiểu, vì thế sắc mặt lại
thêm âm u.
“Ngàn vạn lần đừng có hư hỏng gì.” Vẻ mặt của Diệp Nhân Sênh vô cùng ưu sầu: “Chắc là anh biết hơn tôi nhỉ, món
đồ này giá trị nhiêu ít?”
“Máy quay kĩ thuật số của đạo diễn Hồ, hãng SONY với thẻ nhớ SD.” Đường Dập thản nhiên nói: “Ít nhất là sáu mươi vạn.”
… Diệp Nhân Sênh lập tức hối hận sao bản thân lại không ngã chết đi.
Việc đã đến nước này, Diệp Nhân Sênh đành phải giống như đi cúng phật đưa cái túi quả cân đặt vững trên mỏm đá
khô ráo, lúc này mới quan sát xung quanh, hai người kẹt giữa một vách
tường nhỏ hẹp lõm vào, mưa vẫn còn đang trút xuống ào ào, cô nhô đầu ra
nhìn xuống dưới, nhất thời thầm muốn giơ ngón giữa lên.
Thì ra bọn họ lăn từ sườn dốc xuống, khéo sao lại rơi vào một khe hở rộng không đến hai thước, lại vô cùng may
mắn bãi đá nơi này nhô ra ngăn trở, nghĩ có lẽ chân của Diệp Nhân Sênh
bị chính bãi đá này làm bị thương, thật sự là trong cái rủi có cái may.
Cô ngại ngùng rụt đầu vào, nhắm mắt thở dài.
Mấy giờ trước cô còn thoải mái khoan
khoái nằm trong chăn ấm ở khách sạn, nhưng bây giờ lại thành ra vậy,
quần áo đều bị một lớp bùn dày ẩm ướt dính trên người, khí lạnh chạy từ
phía dưới lên, trên tay với mặt đều bị xước, bên đùi phải thì càng không có cách nào di chuyển được nửa bước, có thể thấy được cuộc đời con
người quả nhiên là bất định.
Nhưng mà nếu nói là ai còn vô tội hơn cả cô, thì đó chính là người bên cạnh.
Diệp Nhân Sênh cười một cách vô lực với
Đường Dập: “Không ngờ được trên trời lại rơi xuống một anh chàng đẹp
trai cùng ở đây chịu nạn với tôi, xem ra ông trời cũng không đối xử tồi
với tôi lắm.”
Cô lại có tâm tư cười nói như thế, Đường
Dập vốn còn đang tức giận bởi Diệp Nhân Sênh vì chiếc máy quay mà không
muốn sống nữa, nghe cô nói như vậy thì lại không có cách nào tiếp tục
nghiêm mặt được nữa: “Nhưng ông trời lại bất công với tôi quá, người đẹp trai trên thế giới này nhiều như vậy, sao lại cố tình để tôi rơi xuống
đây chứ.”
“Có lẽ do anh là người đẹp trai nhất?” Cô nhướn lông mi, trên mặt lấm lem toàn bùn là bùn, vẻ mặt vô cùng thô
tục. Đường Dập nhịn cười không được: “Trên mặt cô toàn là bùn.”
Diệp Nhân Sênh còn đang tự kiểm điểm bản
thân lại không cẩn thận mà trêu chọc Đường Dập, lúc này nghe anh nói như thế thì không khỏi đỏ mặt, lấy tay lau lung tung, miệng than thở:
“Không phải anh cũng thế sao…”
Đường Dập ngẩn người ra, cũng đưa tay
lau, lúc này Diệp Nhân Sênh mới nhìn rõ cánh tay anh lộ ra mấy vết máu
đỏ tươi, nhất thời cực kỳ hoảng sợ: “Anh bị thương?”
“Miệng vết thương không sâu, không sao đâu.”
“Để tôi xem nào.” Diệp Nhân Sênh trườn
người đến, nhẹ nhàng xốc cổ áo sơ mi của anh lên, một vết thương dữ dằn
nằm ngang sau vai anh, chạy dọc theo cánh tay xuống, máu vừa mới đông
lại, miệng vết thương như vậy nhất định là do rễ cây đá nhọn trên sườn
dốc gây ra, nhưng rõ là trên người cô chỉ có mấy vết xước thôi mà.
“Đã nứt ra thế này rồi mà còn bảo là
không sao…” Cô kéo kéo áo sơ mi anh ra một chút, muốn kiểm tra miệng vết thương ở phía dưới. Đường Dập mặc một chiếc áo sơ mi trắng rất mỏng,
không có tí hoa văn nào. Lúc này chiếc áo đã nhìn không ra hình thù, lăn lộn giữa mưa khiến bùn đất dính chặt trên người anh, cơ hồ biến thành
lớp áo trong suốt thấp thoáng để lộ ra cả màu da. Đột nhiên Diệp Nhân
Sênh nhớ lại lúc mới gặp anh, cũng là để hở ngực như thế này…
Hở hở hở… Ngực ngực ngực…
Diệp Nhân Sênh giật mình trước suy nghĩ
của mình, ngẩng đầu lên lại bắt gặp ánh mắt Đường Dập đang nhìn cô, anh
vừa mới lau mấy vết nước bẩn trên mặt, làm hiện ra đôi mắt sáng ngời,
gần trong gang tấc.
Đột nhiên trong lòng cô mấy chú voi đập
loạn mấy cái, quay đầu lại phẫn nộ khinh bỉ bản thân, không ăn no sưởi
ấm đi lại còn tư tưởng chuyện dâm đãng.
Đường Dập thì lại mù mờ, đang còn giúp
anh xem miệng vết thương phải làm thế nào thì đột nhiên xoay người sang
chỗ khác không nói gì…
Quả nhiên con gái là loại sinh vật kì quái, Sênh ca lại vô cùng dũng mãnh, thế nên là sinh vật dũng mãnh kì quái…
Cơn mưa vẫn chưa ngừng rơi, hai người vì
không muốn hao tổn sức lực nhiều nên đều cố gắng không nói chuyện, mí
mắt Diệp Nhân Sênh không ngừng đánh nhau, nhưng Đường Dập không cho phép cô ngủ, liền mơ màng tựa vào vách đá.
Đột nhiên dưới chân có cảm giác ẩm ướt,
cô bị nước lạnh bắn lên giật mình, bỗng phát hiện ra mưa đã từng tí một
tới bên cạnh bãi đá, rồi sẽ nhấn chìm nơi đây.
“Chúng ta nhảy xuống đi.” Đường Dập trấn
tĩnh nói: “Đỡ lấy tảng đá, nếu mưa khá lớn, có lẽ không đến một giờ là
có thể tràn đầy kẽ hở này, như thế ta có thể bơi ra ngoài.”
“Tôi không biết bơi…” Con vịt cạn họ Sênh hoảng sợ nói.
“Nắm lấy tay tôi.” Đường Dập nhìn cô: “Dù thế nào cũng đừng buông ra.”
Ánh mắt của anh không cho phép cô từ
chối, Diệp Nhân Sênh cầm lấy tay anh, đều lạnh đến thấu xương như nhau,
nhưng tựa hồ lại làm lòng bàn tay cô ấm lên,
Nước bùn đã vây quanh cô, Diệp Nhân Sênh
đưa quả cân vác ở trên đầu dựa vào tảng đá, Đường Dập đỡ lấy tường đá
bên kia, nếu không cẩn thận sẽ trượt xuống khe hở sâu không thấy đáy,
hai người ở nơi góc duy trì hình dạng tam giác, tuy có vất vả, nhưng
cũng tương đối ổn định hơn.
Dù là trong thời khắc nguy hiểm thế này,
nhìn thấy bộ dáng này của Diệp Nhân Sênh, trên mặt Đường Dập cũng không
nhịn được mà nổi lên mấy vạch đen.
“Mạng cũng bị mất còn muốn giữ cái máy đó làm gì?”
Diệp Nhân Sênh xem xét một thềm đá nổi lên trông có vẻ chắc chắn, liền
cẩn thận đặt quả cân lên đó, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Tôi đây xem nó như bảo bối, cũng không
phải toàn bộ là vì tiền đâu.” Diệp Nhân Sênh nở nụ cười trắng bệch với
Đường Dập: “Đừng quên vì sao tôi lại rơi xuống cái nơi này, việc này vốn không phải là lỗi của tôi, nhưng xã hội chính là như vậy, người già bắt nạt trẻ nhỏ, Tiểu Vương nghĩ có thể đổ tội lên đầu tôi, nhưng anh ta —— tìm nhầm người rồi.”
Vẻ mặt của cô bỗng nhiên trở nên nghiêm
túc: “Anh ta cho rằng tôi mới đến nên có thể bắt nạt? Tưởng là máy quay
của đạo diễn Hồ bị phá hủy và tôi vì thế mà bị đuổi đi là anh ra có thể
vô tư sao?! Được lắm, tôi cứ muốn đem chiếc máy này trở về một cách tốt
đẹp đấy, chân lý là tại mỗi người mà ra, tôi không tin là không có ai
chịu nói ra chân tướng!”
Âm thanh của cô ở trong mưa nghe có chút khà khàn, nhưng cũng thật là quật cường đúng mực.
Một thân sắc sảo như vậy, xã hội lại tàn
khốc như thế, có thể tưởng được sau này sẽ thương tích đầy mình như thế
nào. Nhưng trong nháy mắt đó, Đường Dập không muốn nói có lẽ sẽ không có ai lên tiếng vì cô, không muốn nói thật ra máy quay đã hỏng lâu rồi,
giống như hết thảy bao điều đen tối cũng không gạt bỏ được ánh sáng rực
trong mắt cô.
Mà anh chỉ muốn nuông chiều cái loại sáng rực này, cho dù là phải phá vỡ sự thật lạnh như băng.
Trong lòng Đường Dập âm thầm nhớ kỹ tên
của Tiểu Vương, Diệp Nhân Sênh lại thở dài: “Nói vậy chứ… Cũng không
biết có thể còn sống sót để ra ngoài không nữa.”
“Nhất định là có thể.” Đường Dập nói nhỏ: “Còn nhớ tôi là ai không? Coi như tôi có chết ở chỗ này, thì giới
truyền thông cũng sẽ đào thi thể của tôi lên, kiên trì đến cùng, sẽ có
người tới tìm chúng ta.”
Những lời anh nói này mặc dù chính là sự
thật, song lại mang theo ý tự giễu vô cùng, Diệp Nhân Sênh không khỏi
nghĩ nếu như không có Đường Dập, có lẽ thật sự sẽ không có người nào đổ
công sức ra mà tìm cô, lại nhớ đến lúc trước khi cô xuống núi Đường Dập
đã từng khuyên qua đạo diễn Hồ bảo rằng một mình cô đi thì không an
toàn, đột nhiên trong lòng tràn đầy cảm kích.
“Nếu chúng ta còn sống đi ra ngoài, tôi nhất định sẽ mời cơm anh.”
… Sênh ca à cái cách cô biểu đạt sự cảm kích ấy có lớn hơn chút nữa cũng không sao đâu.
Đường Dập mỉm cười: “Tôi không khí đâu.”
Nhưng mà sự việc lại vô cùng tồi tệ, mưa
cứ cố tình xối vào đó không ngừng, đường nước cách miệng khe khoảng
chừng bốn năm thước nữa.
Phía trên còn có một vài chỗ có thể leo
lên, nhưng bởi vì thế nước ngày càng tăng cao nên hai người không thể
không cố sức chống đỡ cái nơi vô cùng trơn truột này, vỏn vẹn chỉ có mấy đường vân nhợt nhạt, không sử dụng tí sức gì.
“Đường Dập, anh leo lên đi.” Đột nhiên Diệp Nhân Sênh nói: “Giẫm lên vai tôi này.”
“Chân cô còn đang bị thương.” Anh một mực từ chối.
“Tôi chịu được.” Diệp Nhân Sênh bướng
bỉnh nói: “Cứ thử một lần đi, bằng không người cứu chúng ta nếu không
đến, hai ta sẽ mệt đến chết mất.”
Liên quan đến sự sống chết, Đường Dập nhìn cô, sau một lúc lâu trầm ngâm cuối cùng cũng gật đầu.
Anh tập trung dùng lực,Diệp Nhân Sênh giống như một con thằn lằn dính chặt trên tường, đùi phải đau như xát muối.
Đường Dập theo mực nước nhảy lên, nắm chặt lấy bờ đất gần nhất, sau đó chân trái thử giẫm lên trên vai Diệp Nhân Sênh.
Anh dùng lực vô cùng mạnh, vai Diệp Nhân
Sênh nhất thời hạ xuống, bỗng mất đi cân bằng, mưa lạnh như băng nhất
thời bao phủ lấy cô, Diệp Nhân Sênh uống phải mấy ngụm nước bẩn, bị
nghẹn thất điên bát đảo, may mà cô sớm có chuẩn bị, tay phải không hề
rời khỏi tường đá, rất nhanh di chuyển lên phía trên, nhưng đùi phải đau đến mức cô phải cắn chặt răng.
Đường Dập không rảnh quay đầu lại xem cô
thế nào, nếu như không thành công, thì sự hy sinh này thực đã uổng công. Anh trở mình trên kẽ đất, nằm trên mặt đất hít thở mấy hơi, chưa bảo
giờ cảm thấy việc làm đến nơi đến chốn lại kì diệu như vậy.
“Thành công rồi!” Diệp Nhân Sênh vui mừng hét chói tai, nhưng lại không nghe thấy tiếng trả lời, giống như Đường
Dập không ở trước mặt vậy.
Trong thâm tâm cô loạn lạc đến cực điểm,
nhưng không đợi cô suy nghĩ miên man, một cành cây to lá sum suê đã hạ
xuống trước mặt, giọng nói của Đường Dập truyền từ phía trên đến: “Không tìm được dây… Cô nắm lấy rồi tôi kéo cô lên.”
Diệp Nhân Sênh không đáp, đưa tay ra cột cái túi quả cân lung lay sắp đổ vào trên nhánh cây, buộc thật chặt nhiều vòng.
Muốn tìm một cành cây dài ba bốn mét rất
khó, cũng không biết Đường Dập tìm đâu ra chạc cây dài như thế, chủ yếu
là có một cánh tay to, nhưng đưa đến trước mặt cô cũng chỉ có một nhánh
cây mà thôi, nhất định sẽ không chịu nổi trọng lượng của cô.
Mà chân của cô, cũng không thể di chuyển được rồi.
Nhánh cây lại rất nhanh hạ xuống tiếp.
“Anh cứ đi trước đi, rồi tìm người đến cứu tôi.” Diệp Nhân Sênh lấy hết dũng khí nói: “Đi nhanh đi!”
“Diệp Nhân Sênh!” Đường Dập làm như tức giận: “Nhanh nắm lấy!”
“Chân của tôi thế nào tự tôi biết, cho dù là nhánh cây này cũng không đủ để kéo lên.” Cô hét: “Tôi chỉ có thể chống đỡ được một lát, nếu anh
không đi tức là đang hại chết tôi đấy!”
“Cô cứ nắm lấy trước đi.”
“Nhưng nếu làm không tốt thì lại kéo anh xuống mất… Như vậy thì thật sự không có cách nào…”
“Cô không thử làm sao biết được.” Đột nhiên Đường Dập bình tĩnh trở lại: “Diệp Nhân Sênh, chưa thử qua mà đã buông tay thật không giống cô chút
nào.”
Đúng vậy, rất không giống cô.
Diệp Nhân Sênh không tự chủ được vươn tay ra, nắm lấy nhánh cây, đột nhiên nước mắt trào ra.
Một mình giữa trời mưa trong khe núi, thì ra lại đáng sợ như vậy. Cô cố nén nỗi sự hãi bùng phát khi lúc nãy anh
vừa biến mất trong vài giây kia, thì ra con người lại nhỏ bé đến thế,
mặc cho cô có dũng mãnh lợi hại đến đâu, thì vào giây phút này, chẳng
qua cũng chỉ là một cô gái bình thường mà thôi.
“Chuẩn bị xong chưa?” Cô nén cơn đau ngẩng đầu.
“Rồi.”
Một tiếng rồi này, rất giống Lệnh Hồ.[1]
Anh là người mà ngoài ba mẹ ra thì chính là người mà cô nhớ đến nhiều nhất.
Nhưng… Anh đang ở đâu? Diệp Nhân Sênh
nghĩ đến tên của Lệnh Hồ thì lại đau đớn vô cùng, ngẩng đầu lên trông
thấy đường Dập đang nhìn cô, nở ra một nụ cười tuyệt sắc vô song.
“Bất kể là thế nào, tôi cũng sẽ không bỏ
cô lại một mình.” Anh nói từng chữ từng chữ một: “Cho nên… tin tôi, tôi
sẽ giữ chặt cô.”