Cho dù Diệp Nhân Sênh cuộn mình trong
chăn trên giường quay cuồng, vẫn không thể ngăn được Mã Thiến Thiến
không ngừng phát ra mùi oán niệm vô cùng.
“Nếu như không dựa vào ba của cô ta, thì
cô ta là cái thá gì chứ?” Mã Thiến Thiến phẫn nộ nói lảm nhảm: “Xem
thường mình là sao? Cô ta thì sạch sẽ hơn chăng? Có ai không biết trong
công ti Tuyên Lỗi dơ bẩn thế nào!”
Cô ấy không phải là đang chửi rủa Tuyên
Tử chiếm lấy Đường Dập đấy chứ? Diệp Nhân Sênh nhất thời thò đầu ra khỏi chăn tìm hiểu: “Mình thấy cái cô Tuyên Tử đấy cũng rất nhã nhặn, không
có gì kiêu ngạo cả.”
“Nhã nhặn cái rắm!” Mã Thiến Thiến một
cước bước trên người Diệp Nhân Sênh: “Đó chỉ là giả bộ trước mặt Đường
Dập thôi, chỉ là quen biết nhau sớm vài năm ở bên Mỹ, nên mới đắc ý thế
đấy chứ!”
Có thể quen biết nhau vài năm ở Mỹ, đương nhiên phải đắc ý.
Diệp Nhân Sênh có chút uể oải, cô ngay cả Mỹ cũng chưa từng đến, mà cũng chẳng muốn đi. Mã Thiến Thiến trông thấy vẻ mặt đau khổ của cô, cứ nghĩ cô bị mình ngồi lên nên mới đau, lập tức cẩn thận trở mình.
“Ôi, bây giờ cậu với Đường Dập cũng coi
như là bạn sinh tử, chắc chắn quan hệ phải tốt hơn so với người thường,
anh ấy có bao giờ nói qua với cậu là người anh ấy thích là Tuyên Tử
không?”
“Mạng chưa giữ được, ai mà có tâm tư muốn bàn chuyện này chứ…” Diệp Nhân Sênh liếc cô một cái, không ngờ Mã Thiến Thiến lại phô ra vẻ mặt cực kỳ hâm mộ: “Mất mạng cũng chẳng hề gì, cậu
với Đường Dập cô nam quả nữ ở trên núi một đêm, sẽ không xảy ra chuyện
gì chứ?”
“Có thể xảy ra chuyện gì được cơ chứ…”
Diệp Nhân Sênh buồn cười bĩu môi, trong đầu lại không tự chủ được nhớ
lại cái đêm hôm đó ở sơn động, hình như nhiệt độ cơ thể ấm áp vẫn còn
phảng phất đâu đó, hơi thở nam tính mát lạnh xuyên thấm qua áo sơ mi ướt đẫm của anh quanh quẩn bên người…
Màu trắng.
Đột nhiên cả khuôn mặt của Diệp Nhân Sênh đỏ bừng, Mã Thiến Thiến vốn vô tâm trêu chọc, không nghĩ cô đã biến
thân thành đít khỉ, nhất thời cười hề hề đê tiện: “Tiểu Diệp thật có
phúc, nói nhanh nói nhanh, dáng người Đường Dập thế nào?”
“Khá là chuẩn… Á, ý mình là sao mình biết được!”
Mã Thiến Thiến cười càng đê tiện hơn: “Cảm giác thế nào?”
“Chưa sờ qua sao biết được!”
“Hả? Thì ra là muốn sờ sao?”
“…”
Diệp Tư Cơ đến từ hành tinh ngây thơ đã
không thể mở miệng nói, Mã Thiến Thiến vừa hâm mộ lẫn ghen tị lay lay
cô: “Cấm cậu ỷ vào dáng người đẹp mà dụ dỗ Đường Dập của mình —— “
Dáng người? Diệp Nhân Sênh liếc xuống
phía dưới một cái, nhất thời nhớ đến chiếc áo T-shirt bị xé rách cùng
với vòm ngực lộ một mảng lớn da thịt ——
…
Mắt thấy Diệp Nhân Sênh lại biến thân
thành con côn trùng mập mạp lăn lộn trong mềm, Mã Thiến Thiến không khỏi vô cùng đau lòng, người này đẹp như thế, chắc chắn đã đem Đường Dập ăn
sạch sẽ…
Sẩm tối, đạo diễn Hồ gọi điện thoại cho
Diệp Nhân Sênh, thái độ rất là ôn tồn hỏi cô muốn ăn gì. Diệp Nhân Sênh
lúc này mới nhớ ra tối nay có bữa tiệc, hơn nữa còn vì đích danh cô mà
mở tiệc, nhưng chỉ cần nghĩ đến người có thể sẽ xuất hiện trong bữa
tiệc, thì ăn cũng như không mà thôi.
Diệp Nhân Sênh cũng khách khí mập mờ, giữ thể diện cho đạo diễn Hồ, thế nên bữa tiệc vẫn diễn ra bình thường,
Diệp Nhân Sênh bấm tắt điện thoại, u buồn nhìn ra ngoài cửa sổ, âm thầm
nghĩ cách lấy cớ sớm chuồn đi.
Nhưng kết quả không như mong muốn, trong
đoàn phim chỉ mời mười mấy người, ai ai cũng đều rất lắm chuyện, thúch
giục Diệp Nhân Sênh bảo cô kể lại sự việc mắc nạn vừa trải qua, quả
quyết không thể chạy thoát. Diệp Nhân Sênh nhét đầy đồ ăn trong miệng,
trong thâm tâm lệ rơi đầy.
Tuy rằng mọi người đều biết cơ bản quá
trình hai người mắc nạn, nhưng về chi tiết, Đường Dập thì không ai dám
hoi, Diệp Nhân Sênh lại chạy trốn từ trong bệnh viện, cho nên đến hôm
nay mới có cơ hội tám chuyện.
Tuyên Tử càng lúc càng tỏ vẻ hứng thú: “Tiểu Diệp với Đường Dập lần lượt lạc đường rồi lại ở cùng nhau, thật khéo quá.”
“Đó không phải là khéo, mà gọi là duyên
phận.” Mã Thiến Thiến cười to: “Dù sao đi nữa so với việc thư từ qua lại nhớ nhớ nhung nhung thì duyên phận vẫn hơn, đúng không Tiểu Diệp?”
Diệp Nhân Sênh liền giả vờ như không nghe thấy, Tuyên Tử cười dịu dàng: “Đương nhiên, cũng hơn hẳn cái loại chưa
bao giờ gặp duyên phận.”
Mã Thiến Thiến tức đến nỗi mắc một mẩu
xương cá trong họng, Diệp Nhân Sênh vội vàng đấm lưng giúp cô, trộm liếc mắt nhìn Đường Dập, thấy anh nói nói cười cười, nghiêng đầu đang nói gì đó với nhà tạo mẫu, Tuyên Tử gắp cho anh một miếng xương sườn, Đường
Dập lễ độ cười đáp trả cô nàng, nhẹ nhàng mà tươi đẹp, Diệp Nhân Sênh
buồn rầu di chuyển tầm mắt, làm quái, làm quái gì mà Lệnh Hồ bảo bối của cô lại trở thành bộ dạng hại nước hại dân như thế này chứ!
Nhưng cô lại hơi bình thường một chút.
“Tiểu Diệp thật lợi hại quá đi, khe đất sâu như thế mà cũng trèo lên được.” Anh A trong đoàn cảm thán nói.
“Nhưng chính cô ấy đã khẳng định không
thể mà, không lẽ trong hai ngày đó Đường Dập luôn cõng cô đi?” Chị B tò
mò hỏi, đột nhiên ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người Diệp
Nhân Sênh.
“Á…” Cô ngập ngừng ấp ủng, vẻ mặt rất khả nghi, Tuyên Tử nhìn không chớp mắt vào cô.
“Nghe bảo lúc timg thấy, quần áo trên người hai bọn họ còn không chỉnh tề…” Mã Thiến Thiến còn đổ thêm dầu vào lửa.
Ngay tức khắc mọi người trong đoàn phim ồ lên, Diệp Nhân Sênh càng thêm xấu hổ, đột nhiên nghe Tuyên Tử nói:
“Tiểu Diệp giữ mình trong sạch, Đường Dập cũng là chính nhân quân tử,
đương nhiên không thể nào như vậy.”
“Đúng thế, có Tuyên đại mỹ nữ là cô ở
đây, Đường Dập sẽ không đói bụng mà vơ quàng đâu..” Cô C cũng là người
trong đoàn phim nịnh nọt nói. Cuộc vui này không có cấm kỵ gì, Diệp Nhân Sênh cũng cười cười theo mọi người, nhưng trong lòng cảm thấy không
đúng.
Đường Dập mỉm cười: “Chân Tiểu Diệp bị gãy, tôi cũng không thể lợi dụng lúc người ta gặp nạn được.”
Mọi người ngẩn ra, rồi lại ồ lên một
tràng. Anh nói như vậy, tuy là nói đùa, nhưng cũng khiến Diệp Nhân Sênh
xấu hổ muốn tìm chỗ chui xuống. Tuyên Tử thân mật dùng cùi chỏ huých
Đường Dập một cái: “Đừng nói đùa chứ, lúc tìm được cậu thì cậu đã ngất
đi rồi, chỉ thấy Tiểu Diệp tỉnh táo thôi.”
Giọng của cô không lớn, nhưng mọi người
nghe rất rõ, đều cảm thấy đắc ý chỗ nào đó. Đạo diễn Hồ ho khụ một
tiếng, ông ta là người từng trải, sao có thể không biết thực chất bên
trong đang đối chọi gay gắt, nhưng ông không cảm thấy Diệp Nhân Sênh có
thể uy hiếp được Tuyên Tử cái gì, bĩu môi vừa định mở miệng nói chuyện,
đã thấy Diệp Nhân Sênh đặt ly rượu lên trên bàn, miệng nở nụ cười tươi.
Diệp Nhân Sênh ở bên cạnh ra vẻ rất đáng
thương, tựa như một câu vừa rồi của Đường Dập khiến cô có dũng khí, anh
***, anh nhặt quả hồng mềm lên dùng sức nắm, thật ra lúc này cô cũng là
quả hồng?!
“Ây zà ầy zà, vốn đợi cho Đường Dập ngất đi để chiếm món hời, quần áo cũng lột cả rồi, kết quả đội cứu hộ tới, thật đáng ghét!”
Cô đáng khinh liếc mắt đưa tình, mọi
người nhất thời cười to, không khí càng thoải mái hơn, Diệp Nhân Sênh rõ ràng hoa chân múa tay vui sướng cười nói: “Cái này gọi là nhờ họa mà
được phúc, vẫn là phúc lớn.”
Tuyên Tử cũng cười, nhưng không nói gì,
nhất thời Diệp Nhân Sênh tự nhiên lại, dù sao diện mạo vô sỉ đều phô ra
bên ngoài, có gì phải sợ? Cô không dám nhìn Đường Dập, chỉ cùng người
khác lớn tiếng nói cười.
Bữa tiệc này có thể nói là gió nổi mây
phun, đa số mọi người uống say túy lúy, Diệp Nhân Sênh và Đường Dập vì
vừa xuất viện nên không bị ép uống rượu, Mã Thiến Thiến không chịu được
cảnh Tuyên Tử kề sát Đường Dập nên đã sớm chạy, Tuyên Tử cũng uống không ít, hai gò má ửng hồng, mỹ lệ vô cùng.
Sau đó cả đoàn người say khướt lục đục
lên xe trở về khách sạn, hình như Quách Khả Kiêu có việc gì đó phải xử
lý, vội tìm Đường Dập lên lầu trước, Tuyên Tử chủ động yêu cầu đẩy giùm
Diệp Nhân Sênh về phòng, Diệp Nhân Sênh nói cảm ơn rồi ngồi im lặng,
nghe giọng nói say của Tuyên Tử không biết đang nói chuyện với ai.
“Ừ, em đang giúp Tiểu Diệp, đợi lát nữa
sẽ về… Không phải vội như vậy đâu, lúc nãy anh đi nhanh như vậy… Tối
nay? Bỏ đi, chỉ khiến người ta thấy không tốt thôi… Vậy anh đứng đợi ở
thang máy chờ em chút… Đáng ghét!”
Hai chữ cuối cùng này Diệp Nhân Sênh nghe được mà cả người tê rần, xương cốt bên trong xốp giòn, chắc hẳn người bên kia cũng trầm bổng không
thôi. Cô biết Tuyên Tử thích Đường Dập, cô có thể nói như vậy là bởi vì
thật ra chuyện cũng không khó đoán, chỉ là… bất kể thế nào đi nữa cũng
không muốn tin mà thôi.
Mà không tin thì phải làm thế nào đây? Coi như thật sự không phải là Đường Dập phải làm thế nào đây?
Cô ngẩn người, chợt nghe bên tai tiếng Tuyên Tử cười hì hì: “Tiểu Diệp… cô có người mình thích không?”
Động tác và ngữ điệu ngà ngà say như thế
đột nhiên khiến Diệp Nhân Sênh mềm lòng, Tuyên Tử thích Đường Dập, cô
cũng thích Đường Dập, chẳng qua là cùng thích một người mà thôi, cô phát hiện thật ra mình cũng không ghét Tuyên Tử, chỉ là có sự tương phản
mạnh mẽ giữa đố kỵ và ghen tị mà thôi.
“Có.” Diệp Nhân Sênh nói nhỏ.
Tuyên Tử cười rộ lên, giúp cô đi vào
thang máy, chọn tầng bốn, nhưng nút ở tầng ba cũng sáng lên, hình như
đang có người chờ ở đó và muốn đi lên.
Trong nhất thời, thang máy yên tĩnh đến
đáng sợ, Diệp Nhân Sênh ngơ ngác nhìn chăm chú vào cửa thang máy, như là buộc thứ gì đó vào người.
Tới tầng ba, ting một tiếng, cửa thang
máy chậm rãi mở ra hai bên, Diệp Nhân Sênh nghe thấy âm thanh ngọt ngào
của Tuyên Tử: “À, mình quên vài việc, cậu giúp mình đẩy Tiểu Diệp lên
được chứ?”
Đường Dập bước vào thang máy, Tuyên Tử đi ra, cửa chậm rãi khép lại.
Diệp Nhân Sênh cúi đầu, thì ra Lộ Mỹ Hà
xem đống tiểu thuyết ngôn tình kia cũng không phải là hoàn toàn không có căn cứ, lúc một người đau lòng tới cực điểm, thì thật sự có thể mỉm
cười trong đau đớn.
Cô ngẩng đầu nhìn Đường Dập: “Anh đỡ hơn rồi chứ?”
Ngữ khí thật sự mất tự nhiên, Đường Dập khẽ ừ, còn chưa đợi anh nói gì,
Diệp Nhân Sênh đã cười nói: “Hôm nay cám ơn anh đã giúp tôi giải vây…
uầy, bọn họ thật là lắm chuyện.”
“Không cần khách khí.” Đường Dập nói: “Cô cũng giải quyết rất tốt mà.”
“Hả? Đấy là tôi nói bừa thôi mà…” Diệp Nhân Sênh cười cười: “Anh không giận là tốt rồi…”
Cửa thang máy mở ra, Đường Dập đẩy Diệp Nhân Sênh ra khỏi thang máy, cô dừng một chút, đột nhiên không cười nữa.
“Đến đây là được rồi.” Diệp Nhân Sênh không nhìn thẳng vào anh: “Tự mình tôi có thể đi về phòng.”
“Cứ để tôi giúp cô đến trước cửa…”
“Không.” Diệp Nhân Sênh di chuyển xe lăn lên phía trước, nghiêng người, ngẩng đầu nhìn anh.
“Thật đấy… đến đây là được rồi.”
Lần này, cô không thể né tránh ánh mắt anh được nữa, cuối cùng cũng có thể nhìn vào đôi mắt đen láy như đá obsidian1, đây là người mà cô yêu hết mình, toàn tâm toàn ý muốn đi cùng anh.
Nhưng sao anh lại tỏa sáng đến thế, ngay cả cơ hội đến gần cô cũng không có.
Có thể nhìn anh gần như thế này, thật là tốt.
Cô đang cười, nhưng trong ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Đến đây là được rồi, có lẽ không chỉ là khoảng cách trở về phòng.
Cho dù cô có kiên cường đến dâu, cũng sẽ
bị sự thật hù dọa chạy trối chết. Anh đã muốn ích kỷ như vậy, nhưng vẫn
tham lam muốn nhiều thời gian hơn, lâu hơn, để có thể giữ gìn những phút giây bên cô.
Đường Dập nhẹ nhàng cầm lấy tay vịn xe lăn: “Đến đây chưa đủ.”
Anh giúp cô chậm rãi bước đi, bóng hai người ở hành lang dưới ánh đèn lần lượt thay đổi, cuối cùng đã tới cửa.
“Còn nhớ cô từng nói…” Đường Dập bỗng nhiên hạ giọng: “Nếu chúng ta còn sống, thì sẽ mời bữa tôi?”
“A?” Trong nhất thời Diệp Nhân Sênh không thể xoay chuyển kịp cảm xúc đang còn chìm đắm trong tổn thương u buồn.
“Muốn nợ sao…”
“Không không không.” Diệp Nhân Sênh vội vàng xua tay: “Đương nhiên phải mời rồi.”
“Vậy thì để ngày mai nhé.” Đường Dập đi vài bước, rồi xoay người lại cười với cô: “Tôi không khách khí đâu.”
Diệp Nhân Sênh bị phóng điện đến nỗi
choáng đầu hoa mắt, lại nghe ra vài phần xảo quyệt trong câu nói, nhất
thời trong lòng nguội lạnh một nửa: “Tôi còn chưa được phát lương mà…”
…
Xin cô có một ít của thiếu nữ đang yêu đấy Sênh ca à…